SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Chu Tịnh Sơ không nghĩ đến việc này, nếu hai người họ là anh em ruột nhưng tại sao thái độ khi nói chuyện với nhau lại đầy mùi thuốc súng như thế chứ? Hình như trong mắt họ đối phương chính là kẻ thù, chỉ là vẫn phải kiềm chế cảm xúc muốn trừ khử kẻ đối diện mình mà thôi.

Anh em ruột mà lại như thế, đúng thật rất khó tin!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giới hắc đạo thì làm gì có tình người chứ, cha con, anh em bất hòa thậm chí đối đầu nhau là chuyện hết sức bình thường, Chu Tịnh Sơ cũng có thể hiểu điều đó.

Lúc nãy Tống Lãnh Vũ không cam tâm khi phải để Tống Lãnh Thần đưa cô rời đi, hắn không chống trả hay ngăn cản là do thế lực vẫn còn yếu hơn Tống Lãnh Thần và kiêng dè anh sao?
"Chu tiểu thư, giờ đây cô chỉ còn một con đường duy nhất là đi theo lão đại, nếu không tôi e là Tống Lãnh Vũ sẽ không bỏ qua khi biết cô không phải người của lão đại." Tần Du tăng tốc trên đường lớn, hắn nhìn Chu Tịnh Sơ qua kính chiếu hậu và nói một câu.

Vô tình nhìn sang Tống Lãnh Thần lại thấy anh đang cau mày.

Tống Lãnh Thần đâu có nhờ Tần Du nói lời này, ai mượn hắn nhiều chuyện chứ? Tuy là nghĩ thế nhưng anh cũng không lên tiếng la mắng, cũng muốn xem Chu Tịnh Sơ sẽ trả lời thế nào.

"Tôi..." Tần Du nói đúng, nếu Chu Tịnh Sơ không làm theo cách này thì phần trăm bị Tống Lãnh Vũ bắt về lần nữa sẽ rất cao, nhưng cô không muốn ở cạnh Tống Lãnh Thần.

Cô còn sự nghiệp, còn tương lai, cô không thể trở thành người phụ nữ của ai cả.

Biết là nguy hiểm, Chu Tịnh Sơ vẫn mặc kệ, "Tôi không thể.

Tống lão đại, anh là một người cương trực, tôi chắc chắn anh sẽ không ép tôi như Tống Lãnh Vũ."

Khóe môi Tống Lãnh Thần khẽ cong lên, cương trực ư, cũng chỉ có mình Chu Tịnh Sơ là nói anh như vậy.

Ngón tay Tống Lãnh Thần gõ nhẹ lên đùi, không biết đang suy nghĩ gì mà đã đặt ra câu hỏi:
"Tại sao bị Tống Lãnh Vũ bắt thì cô lại phản kháng như vậy, còn với tôi thì lại không?"
Tần Du ngồi phía trước: "..." Ặc, sao lão đại lại hỏi ra lời này chứ, chẳng lẽ muốn Chu Tịnh Sơ trả lời là thích thân thể của lão đại hơn sao?
Chu Tịnh Sơ chớp mắt vài cái, cô hắng giọng rồi chậm rãi trả lời:
"Ừm, bởi vì lần thứ nhất giữa tôi và anh là do tôi tự nguyện, lần thứ hai thì do tôi đã bị hạ thuốc thì sao có thể chống cự được? Còn về phía Tống Lãnh Vũ, hắn là một tên cường đạo, tôi không thể cứ ngồi đó mà chịu được nên luôn chống cự."
Dù bản thân khó có thể thoát khỏi Tống Lãnh Vũ nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn luôn muốn vùng vẫy, như thế mới phù hợp với tính quật cường của cô.

Tống Lãnh Thần nghe được những lời của Chu Tịnh Sơ cũng không mở miệng nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự vui vẻ khó nói nên lời.

Lúc này Tần Du đã lái xe đến biệt thự riêng của Tống Lãnh Thần, cánh cửa được mở ra, hắn cũng nhang chóng tiến vào.

Chu Tịnh Sơ không để ý bởi cô vẫn còn đang hoài tưởng về chuyện vừa xảy ra lúc nãy, giờ đây nhìn lại mới thấy Tần Du đã đưa cô đến một nơi quá là xa lạ, biệt thự rộng lớn này là của Tống Lãnh Thần đó sao?
"Tôi...!tôi muốn về nhà." Chu Tịnh Sơ nói lời này không phải là vì đề nghị Tống Lãnh Thần đưa cô về, mà chỉ đơn thuần là thông báo với anh.

Vừa mở cửa xuống xe và định đi ra cổng thì Tống Lãnh Thần đã ngăn cản Chu Tịnh Sơ, "Cô bị thương rồi, vào trong để Tần Du kê thuốc."
Khóe môi Chu Tịnh Sơ vẫn còn lưu lại vết máu đỏ, tuy là nhàn nhạt nhưng Tống Lãnh Thần vẫn biết, "Là do Tống Lãnh Vũ đánh cô à?"
Chu Tịnh Sơ dừng chân, cô lắc đầu, "Tôi bị người xấu hãm hại, Tống Lãnh Vũ đã ra tay tương trợ.

Lúc đầu tôi nghĩ hắn là người tốt nhưng nào ngờ hắn chỉ vì muốn cưỡng bức tôi nên mới chịu cứu tôi."
Tần Du nhiều chuyện hỏi một câu:
"Là ai muốn hại cô vậy?"
"Tôi không biết." Chín mươi phần trăm là Chu Cầm Hi.

Tống Lãnh Thần thong dong đi vào biệt thự, Tần Du nhướng mắt với Chu Tịnh Sơ một cái, cô hiểu ý nên cùng tiến vào trong.

Biệt thự của Tống Lãnh Thần rất rộng lớn, lại dâng lên sự sang trọng, phỉ thúy, cẩm thạch...!Còn có cả những vật dụng bằng vàng được trang trí ở phòng khách, đúng là quá xa hoa!
"Cô bị đánh vào đâu?" Bấy giờ Tần Du đã lấy hộp cứu thương ra, hắn ngồi gần Chu Tịnh Sơ và bắt đầu hỏi han tình hình.

"Sau lưng, bị một côn đánh vào." Lúc nãy là do mới bị đánh quá đau nên Chu Tịnh Sơ mới nghĩ là xương bị gãy, nhưng thấy bản thân vẫn bình thường thì có lẽ là do cô đoán sai rồi.

Tần Du đưa tay sờ lên lưng Chu Tịnh Sơ một cái, hành động này khiến cô phải cau mày vì đau.


Cô biết hắn là bác sĩ, vậy nên mới quyết định để hắn giúp.

Người bên cạnh Tống Lãnh Thần ai mà không giỏi, thà đến bệnh viện chi bằng nhờ hết vào Tần Du.

"Vẫn may xương cô không bị ảnh hưởng, có lẽ là do cứng quá đấy." Tần Du cười trêu, lại nói: "Đây là thuốc bôi ngoài da, cô chỉ cần thường xuyên bôi lên vết thương thì sẽ mau lành thôi."
Chu Tịnh Sơ nhận lấy thuốc mà Tần Du đưa cho mình, cô khẽ đáp:
"Cảm ơn anh."
Tống Lãnh Thần vẫn ngồi yên trên ghế, hai chân vắt chéo quan sát tình hình của Chu Tịnh Sơ, thấy cô đã ổn thì anh cũng không bận tâm nhiều.

Chu Tịnh Sơ định nói lời cáo từ, dù sao hiện tại trời cũng đã khuya rồi, ở lại nơi này chẳng tiện cho lắm.

Nhưng nào ngờ vừa định nói thì bên ngoài liền có người đi vào.

Là Cảnh Lập.

Chu Tịnh Sơ nhớ ra anh ta, người đàn ông này là người mà cô đã gặp ở hộp đêm, lúc đó hắn đi bên cạnh Tống Lãnh Thần.

"Lão đại." Cảnh Lập cung kính chào Tống Lãnh Thần, hắn thấy sự có mặt của Chu Tịnh Sơ ở nơi này thì liền nhíu mày một cái, sau đó cũng không quan tâm nữa mà bắt đầu bàn chuyện chính: "Lão đại, chúng thuộc hạ đã chuẩn bị đầy đủ, ba ngày sau gặp Tả gia được rồi."
"Tốt." Ánh mắt Tống Lãnh Thần lóe lên tia nguy hiểm.

Tả gia không muốn thương lượng, vậy thì anh cũng sẽ không nhân nhượng nữa.

Nhắc đến chuyện này Tần Du liền trở nên nghiêm túc, "Lão đại, sắp tới sẽ có một trận mưa máu xảy ra, thuộc hạ e là..."
"Các chú sợ sao?" Hai tay Tống Lãnh Thần đan vào nhau, anh nhướng mi một cái.


Tần Du trầm giọng, "Thuộc hạ không sợ, chỉ là nếu chúng ta tiêu diệt Tả gia thì các thế lực bạn bè của ông ta cũng trở nên thù địch với chúng ta.

Nhưng hiện tại..."
Tần Du định nói gì nhưng lại im lặng giữa chừng, ánh mắt lộ rõ đầy tia khó xử.

Tống Lãnh Thần phất tay, "Không cần lo nhiều."
Tống Lãnh Thần đã nói thế, Tần Du cũng không thể khuyên ngăn được nữa.

Cuộc chiến này chắc chắn sẽ xảy ra nếu Tả gia không chịu thỏa hiệp.

"Tả gia, người đó là ba của Tả Tôn sao?" Chu Tịnh Sơ ngồi một bên lắng nghe câu chuyện của ba người đàn ông, cô cũng hiểu được đôi chút vấn đề bên ngoài, đại loại Tống Lãnh Thần và Tả gia đang đối đầu với nhau và sắp quyết một trận sinh tử.

Còn lý do sâu xa của chuyện này thì cô vốn không biết.

Cô nhớ lúc trước khi Tả Tôn giới thiệu với cô thì có nói ba của cậu là Tả gia, vậy nên mới nghi hoặc đặt ra câu hỏi.

Cảnh Lập không khỏi ngạc nhiên, "Cô biết Tả Tôn?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi