SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


“Dượng, đó là điều mà con nên làm mà thôi, dượng không cần phải cảm ơn con.” Tống Lãnh Thần như biến thành một con người khác, anh vừa cười vừa nói chuyện bình thản như một người bình thường chứ không phải một nhân vật tầm cỡ trong giới hắc đạo.

Nói với nhau vài câu, Tống Lãnh Thần được Cao Ý mời vào phòng ăn.

Hôm này bà đã nấu rất nhiều món ăn ngon và đắt tiền bởi bà muốn đãi anh một bữa ăn thịnh soạn, cũng chính là muốn thay lời cảm ơn anh.

Thế mà suốt cả quá trình Tống Lãnh Thần vẫn rất phối hợp, trên khuôn mặt điển trai đó chưa từng biểu lộ một chút tia khó chịu nào, anh ngồi yên trả lời các câu hỏi mà Cao Ý đặt ra, về gia đình lẫn sự nghiệp.

Chu Tịnh Sơ sợ Cao Ý hỏi nhiều quá sẽ khiến Tống Lãnh Thần bực bội khó chịu, rồi không chịu đựng được nữa nên bỏ đi mà không nói thêm lời nào, với tính của anh chắc chắn điều này có thể xảy ra.

Vậy nên cô đã chen vào, nhắc khéo dì mình:
“Dì, sao dì lại giống như đang tra khảo anh ấy vậy.

Hôm nay anh ấy đến đây là để ăn với gia đình ta một buổi chứ không phải là phạm nhân được mang ra thẩm vấn.”
“Con bé này, dì có thẩm vấn Lãnh Thần bao giờ chứ?” Cao Ý đanh mặt.

Tố Trầm cũng nói:
“E hèm, chị bênh anh rể quá nha.”
Lúc nãy Tố Trầm bận học nên khi Tống Lãnh Thần đến con bé mới không xuất hiện, hiện tại học xong nên đã có mặt tại nhà.

Đáng ra con bé định nghỉ để đón Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ nhưng buổi chiều có tiết kiểm tra, vậy nên Tố Trầm mới không thể nghỉ được, cũng mai là về nhà kịp.

Nói với Tống Lãnh Thần mấy câu thì Tố Trầm cũng ưng bụng người đàn ông này, cô ấy thật muốn anh và Chu Tịnh Sơ có thể thành một cặp.


“Bênh gì chứ, chị chỉ nói đúng sự thật thôi.” Chu Tịnh Sơ không đồng ý về câu nói của Tố Trầm nên đã phản bác.

“Không sao đâu, anh cũng rảnh nên sẽ giải đáp hết thắc mắc của dì mà.” Lúc này Tống Lãnh Thần liền đưa một tay lên rồi sờ vào đầu của Chu Tịnh Sơ, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều của anh dành cho cô.

Chính hành động này của anh đã khiến trái tim Chu Tịnh Sơ đập liên hồi, sự dịu dàng toát ra từ người anh khiến cô khó mà cưỡng nổi.

Cô nhìn anh say đắm một lúc.

Nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, cô đáp bâng quơ:
“Vậy thì em sẽ không nói nữa.”
Nếu Tống Lãnh Thần đã bảo như vậy thì cô chắc anh sẽ không giận, thôi thì kệ anh vậy.

Nhưng mà người đàn ông này cũng giữ lời thật chứ, diễn cũng rất hay nữa, thành viên trong Tố gia đã bị anh lừa cả, cũng chẳng một ai phát giác ra cô và anh chỉ là đang đóng kịch.

Hai người ở lại Tố gia đến chạng vạng tối mới trở về, trước khi về Cao Ý còn nắm tay cháu gái của mình, bảo cô và anh nên thường xuyên về nhà chơi, Chu Tịnh Sơ cũng chỉ ậm ừ để đối phó.

Trên xe, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, sự hân hoan lúc nãy cũng chỉ còn là quá khứ.

“Hôm nay rất cảm ơn anh.” Dù sao cũng nên nói một lời này với Tống Lãnh Thần, ngày nay anh quả thực đã ra dáng một người bạn trai tuyệt vời.

“Tôi chỉ nhận lời cảm ơn bằng hành động mà thôi.” Tống Lãnh Thần nhìn cô một cái, cười ẩn ý.


Vừa thấy đã hiểu Tống Lãnh Thần nghĩ gì, Chu Tịnh Sơ bất giác bặm môi và chẳng nói thêm lời gì nữa.

Vừa về đến Quỷ Uyển, Chu Tịnh Sơ mới đặt chân vào trong nhà thì đã bị Tống Lãnh Thần ép lên tường, anh hung hãn hôn vào môi cô, bàn tay không yên phận cũng bắt đầu dò xét thân thể mịn màng của cô.

“Ưm.” Bị tấn công bất ngờ, Chu Tịnh Sơ hoảng hốt gọi khẽ một tiếng.

Đây là điều mà cô đã suy nghĩ từ trước nhưng vẫn không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến như vậy.

Tống Lãnh Thần cứ thế mà hôn cô một cách cuồng dã, đôi môi kiêu ngạo ấy đã tách đôi môi anh đào của cô ra và dần tiến vào bên trong.

Anh tham lam hút hết mật ngọt từ cái miệng thơm tho của cô, chiếc lưỡi điên cuồng càng quét.

Anh rất thích hôn cô, mỗi khi hôn cô lại khiến cho tâm trạng của anh thoải mái hẳn lên.

Lúc này chiếc áo sơ mi trên người Chu Tịnh Sơ đã bị Tống Lãnh Thần cởi ra vài cúc, nó xộc xệch không còn nguyên vẹn như ban đầu nữa.

Anh đưa tay về phía sau và tháo phăng luôn chiếc áo ngực màu đen tuyền, hiện tại cơ thể tuyệt mĩ của Chu Tịnh Sơ đã bày ra trước mặt, anh càng thuận lợi hơn trong việc đụng chạm thân thể với cô.

"Đừng ở đây..." Khi bị Tống Lãnh Thần cởi bỏ chiếc quần bò, Chu Tịnh Sơ biết anh có ý định sẽ ân ái với cô tại phòng khách này.

Nhưng cô lại không muốn làm tình cùng anh tại nơi đây.


Tuy không một ai nhưng cô lại sợ đám thuộc hạ của anh sẽ xuất hiện đột ngột, như thế e là cô nhục nhã không dám ngoảnh mặt nhìn ai mất.

"Không nhịn được nữa." Tống Lãnh Thần gấp gáp nói, anh vội vàng cởi bỏ tất cả những thứ vướng víu trên người mình ra.

"Xin anh đấy, lên phòng đi mà..." Chu Tịnh Sơ nhăn mặt, cô thật sự không muốn ở tại phòng khách đâu mà.

Tống Lãnh Thần dừng lại động tác trong hai giây, cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì, vừa nghe lời cầu xin của Chu Tịnh Sơ thì liền xoay người rời đi, còn không quên bế cô lên tay mình và tiến thẳng về phía lầu trên.

Chu Tịnh Sơ không nghĩ anh sẽ nghe lời cầu xin của mình, lòng nhẹ nhõm một ít.

Nhưng nỗi hoang mang trong người cô vẫn không vơi bớt là bao, bởi cô chắc chắn điều mà cô sắp chịu sắp tới đây sẽ kinh khủng lắm.

Đang suy nghĩ lung tung thì bỗng dưng Chu Tịnh Sơ cảm thấy người mình bị bay lên, ngay sau đó đã ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Chỉ một khắc nữa thôi thân thể của Tống Lãnh Thần sẽ đè nặng lên người cô, cô nhắm nghiền hai mắt để hứng chịu sức nặng của anh.

Nhưng Tống Lãnh Thần lại chỉ nhìn Chu Tịnh Sơ chăm chú, anh bắt đầu cởi bỏ quần của mình ra.

Không như cô suy đoán, anh hành động hoàn toàn ngược lại.

Tống Lãnh Thần ngồi xuống giường, hai tay chống về phía sau, đầu ngoảnh lại nhìn Chu Tịnh Sơ đầy ẩn ý.

Chu Tịnh Sơ bị anh nhìn đến tê dại, lông tơ trên người cũng dựng lên hết.

Người đàn ông này định làm gì đây chứ?
"Ngồi dậy, dùng miệng của em để giúp tôi thỏa mãn." Tống Lãnh Thần tùy ý phun ra một câu, khuôn mặt điển trai không hề biến sắc khi nói những lời này.


"Sao cơ?" Chu Tịnh Sơ tưởng mình nghe nhầm, cô lặp lại với âm lượng khá to.

Vừa rồi anh nói...!dùng miệng ư? Là thật sao?
Cô, cô đâu biết chuyện này, sao có thể chứ?
"Nhanh lên." Tống Lãnh Thần gầm lên một tiếng, anh đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi, vật nam tính kia đã ngóc đầu thật cao, anh đang rất khó chịu vì chuyện này.

"Tôi...!không thể." Chu Tịnh Sơ hoảng sợ chớp mắt liên tục, cô cứ nghĩ Tống Lãnh Thần sẽ tiến vào người cô, tuy hành hạ cô khá nặng như cô cũng không hoảng loạn bằng việc này.

"Tôi dạy em." Tống Lãnh Thần không thỏa hiệp, anh đưa tay kéo lấy cô ngồi dậy và đẩy cô xuống giường.

Chu Tịnh Sơ ngồi trên sàn nhà cẩm thạch, cô hoang mang nhìn cự long đang cưng cứng, trái tim đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

"Tôi...!không được đâu, đừng mà..."
Chu Tịnh Sơ lắc đầu nguầy nguậy, cô thật sự sợ lắm!
Tống Lãnh Thần đưa tay sờ nhẹ vào đầu cô, giọng nói trở nên trầm đục hơn nhiều:
"Những lời em hứa, em không quên chứ?"
Chu Tịnh Sơ biết, anh là đang nhắc lại chuyện bản thân đã giúp đỡ cô giấu chuyện giao dịch giữa anh và cô với Tố gia.

Khi đó cô còn nói sẽ nghe lời anh vô điều kiện.

"Tôi không quên..." Một khi Tống Lãnh Thần đã ra lệnh, Chu Tịnh Sơ không thể cãi lại.

Và hôm nay, cô biết bản thân sẽ phải làm cái chuyện kinh thiên động địa kia.

"Em há miệng ra và ngậm lấy nó, rồi lại dùng lưỡi của mình liếm quanh nó, động tác phải nhanh lẹ nhưng không được mạnh bạo." Tống Lãnh Thần chỉ dẫn, còn kéo đầu cô về lại gần mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi