Tả Tôn vui ra mặt, "Được, vậy tớ sẽ đưa cậu đi đến một quán cà phê ngon ở nơi này."
Vì Tả Tôn đi xe mô tô nên chuẩn bị cho mình một chiếc nón duy nhất mà thôi, vừa nghe Chu Tịnh Sơ đồng ý thì cậu đã tháo nón của mình rồi đưa sang cho cô, "Cậu đội vào đi."
"Như thế thì không hay cho lắm." Chu Tịnh Sơ không nghĩ cậu sẽ nhường chiếc nón bảo hiểm của mình cho cô, lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào.
"Cậu đội đi." Tả Tôn vẫn rất kiên nhẫn, tay cầm nón rất kiên cường.
"Cảm ơn cậu." Chu Tịnh Sơ bất đắc dĩ nhận lấy nón, cô đội lên với sự giúp đỡ của cậu.
Khóe môi Tả Tôn nhẹ nhếch lên, cậu hài lòng vô cùng.
Tả Tôn chở Chu Tịnh Sơ rời đi, cậu bảo cô hãy ôm lấy eo mình, cô nghe lời rồi nhanh chóng làm theo.
Lúc bàn tay cô chạm vào người cậu, Tả Tôn cảm nhận được trống ngực của mình đang đập rất mạnh.
Cậu thích cô ôm mình thế này, được tiếp xúc thân thể với cô cậu rất vui, mặc dù không trực tiếp mà phải qua một lớp áo khá dày.
Tả Tôn đưa Chu Tịnh Sơ đến một quán cà phê có tiếng, cậu lúc nào cũng ôn nhu, thái độ đối với cô hết sức ân cần và chu đáo.
"Chuyện của cậu và Lạc Quân Dữ thế nào rồi?" Chu Tịnh Sơ nhớ đến chuyện cũ, cô tò mò hỏi một câu.
"Hiện tại tớ và Quân Dữ đã trở thành bạn rồi."
Chu Tịnh Sơ ngỡ ngàng, bạn ư? Lạc Quân Dữ đánh Tả Tôn rất nặng, vậy mà giờ đây mối quan hệ giữa cả hai đã bớt căng thẳng rồi đấy sao?
"Gì chứ?"
Thấy sự ngạc nhiên toát ra từ người Chu Tịnh Sơ, Tả Tôn giải thích:
"Ừ.
Hôm đó Quân Dữ đến xin lỗi mình, cậu ta rất chân thành.
Sau lại còn đến thăm mình thường xuyên, thái độ rất tốt.
Mình và Quân Dữ vốn hợp tính nên đã trở thành bạn bè ngay sau đó."
Dù sao chủ mưu trong chuyện của cậu và Lạc Quân Dữ chính là Tống Lãnh Vũ, anh ta đã thao túng phía sau.
Cả cậu và Lạc Quân Dữ đều là người bị hại, chỉ ngặt cái cậu bị thương hơi nặng mà thôi.
Chu Tịnh Sơ gật gù đã hiểu, "Thế còn Tống Lãnh Vũ, mọi người định xử lý anh ta thế nào?"
"Mặc dù biết Tống Lãnh Vũ là kẻ đã ra tay giật dây nhưng chứng cứ xác thực vẫn chưa có.
Thời cơ cũng chưa đến nhưng tớ chắc chắn sẽ có một trận mưa máu xảy ra, Tống Lãnh Vũ này chuẩn bị chiến đâu đi là vừa."
Đắc tội một lần tận cả ba nơi, Tống Lãnh Thần, Lạc Quân Bách và Tả gia, giờ đây Tống Lãnh Vũ đã là tầm ngắm của mọi người, anh ta đã gây thù chuốc oán khá là nhiều rồi.
"Tống Lãnh Thần là anh trai của Tống Lãnh Vũ, anh ta sẽ ra tay với em trai mình sao?" Mặc dù biết hai người họ đối đầu nhau nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn chưa nghĩ đến cảnh bọn họ tương tàn, liệu một trong hai người không còn thì người còn lại có đau lòng và hối hận không?
"Sao lại không? Tịnh Sơ, cậu phải biết rằng giới hắc đạo là nơi không có tình người nhất.
Người thân hãm hại và giết nhau là chuyện hết sức bình thường." Tả Tôn nói lời này, âm lượng hạ thấp xuống, giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều phần.
"Mà đúng rồi, cậu có biết vì sao Tống Lãnh Thần và Tống Lãnh Vũ luôn trong mối quan hệ gay gắt và căng thẳng như vậy không? Bọn họ là anh em ruột thịt nhưng lại đối đầu, tất cả là vì lý do gì chứ?" Chu Tịnh Sơ khó hiểu về điều này, nhưng tại cô không dám hỏi Tống Lãnh Thần.
Sẵn tiện đang nói với Tả Tôn thì hỏi cậu luôn vậy.
Tả Tôn trầm ngâm, "Hình như là vì Tống Lãnh Vũ đã có lần muốn sát hại chính ba ruột của anh ta, cũng là ba của Tống Lãnh Thần.
Rồi vì vậy mà hai người họ mới không đội trời chung."
Chu Tịnh Sơ không khỏi kêu trời một tiếng, cô biết bản chất của Tống Lãnh Vũ nhưng không ngờ anh ta lại ác như vậy, giết cha của mình ư, sao lại có thể làm ra được hành động đó chứ?.
harry potter fanfic
Chu Tịnh Sơ cùng trò chuyện với Tả Tôn một lúc lâu, hai người trao đổi phương thức liên lạc, còn hẹn khi nào rảnh sẽ cùng đi ăn uống.
Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, mặc dù rất tiếc và không nỡ rời xa Chu Tịnh Sơ nhưng Tả Tôn vẫn phải vẫy tay tạm biệt cô.
"Tớ đi nhé!"
"Ừm, khi rảnh nhớ liên lạc với tớ đấy!"
"Tớ biết rồi, nhất định mà!"
Chu Tịnh Sơ mỉm cười.
Cô vẫy vẫy tay với Tả Tôn rồi mới quay người rời đi.
Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, được gặp bạn bè và cùng trò chuyện về cuộc đời, nếu thường xuyên rảnh rỗi thì cô nhất định sẽ hay đi ăn uống cùng với Tả Tôn.
Tả Tôn là một người bạn tốt, đáng để tin cậy, cô thật sự may mắn khi quen được một người như cậu đây.
Chu Tịnh Sơ có sở thích viết lách, hôm nay không có việc gì để làm nên cô mới mở laptop lên và viết vài dòng, thế quái nào mà cô lại nghĩ đến Tống Lãnh Thần, còn có ý định muốn để anh trở thành nam chính trong truyện của mình.
Mà thôi quên đi, lỡ như anh mà biết cô lấy hình tượng của anh làm nhân vật chính chắc sẽ có chuyện mất, ai biết người đàn ông đó suy nghĩ điều gì.
Chiều tà, Chu Tịnh Sơ nhận được điện thoại của Lý Minh Tử, cô ấy hỏi vì sao hôm nay cô không lên lớp, cô nhanh chóng viện cớ:
“Hôm nay tớ thấy không khỏe trong người nên ở nhà một bữa, cậu không cần phải lo lắng.”
“Cậu có ổn không đấy?” Lý Minh Tử vẫn còn lo lắng.
“Ổn mà, cậu yên tâm.” Nói chuyện vài câu với Lý Minh Tử xong thì Chu Tịnh Sơ cũng cúp máy, cô bỏ laptop của mình sang một bên rồi mới đi thẳng vào phòng bếp và bắt đầu làm bữa chiều.
Tại Quỷ Uyển này còn nhiều nơi cô không biết lắm nhưng Chu Tịnh Sơ lại chẳng dám đi lung tung, cô hơi tò mò nhưng nếu lấy tính mạng mình ra để thỏa mãn sự tò mò cưa chính bản thân mình thì cô lại không dám.
Tống Lãnh Thần đã từng uy hiếp cô, tuy lời nói khi ấy nhẹ tựa lông hồng nhưng cô có thể nhìn rõ từng tia khát máu trong đôi mắt đen láy của anh.
Chu Tịnh Sơ biết nơi bản thân mình không thể đến nhất đó chính là thư phòng, nơi đó cất giấu bao nhiêu bí mật của Tống Lãnh Thần, nếu như cô phát hiện ra một bí mật nào đó một cách vô tình thì có lẽ mạng sống của cô cũng khó mà giữ được.
Sống chung với người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng cô thì lại không còn cách nào khác.
Bằng mọi cách cô phải tránh xa thư phòng mới được, dù là tò mò hay thắc mắc bao nhiêu cũng không được vào.
Vừa suy nghĩ vừa nấu nướng, cô thái một miếng thịt nhưng lại thấy ít quá, lỡ như Tống Lãnh Thần về và muốn ăn thì thế nào đây? Sợ không đủ cho cả hai nên cô đã làm một bữa cơm dành cho hai người, như vậy thì cũng không lo thiếu lo hụt nữa.
Nhớ đến lúc trước cô cũng đã làm cơm cho Trình Ngạn Tiêu ăn, ai nói muốn nắm giữ trái tim người đàn ông thì phải nắm giữ bao tử của anh ta trước chứ, khi xưa cô cũng đã làm như vậy, kết quả Trình Ngạn Tiêu vẫn bỏ rơi cô đấy thôi.
“Khùng thật chứ!” Chu Tịnh Sơ tự mắng chính bản thân mình, tự dưng cô lại nghĩ đến cái con người phụ bạc kia, đúng là điên thật rồi.
Chu Tịnh Sơ dọn thức ăn lên bàn, các món mà cô nấu tuy không sang trọng như ở nhà hàng nhưng đều bắt mắt, mùi thơm từ thức ăn bay lên khiến cô thích thú làm sao.
Tuy nhiên cô vẫn không ăn trước mà chỉ ngồi yên, bởi cô đang đợi một người, là Tống Lãnh Thần.
Mối quan hệ giữa cô và anh chỉ đơn giản là giao dịch thể xác và tiền bạc, người đàn ông đó đối xử với cô cũng chẳng nhẹ nhàng là bao, cô mặc dù khó chịu nhưng vẫn phải cố gắng gồng mình mà vượt qua.
Cô chờ đợi anh không phải là nghĩa vụ, mà là muốn nịnh bợ người đàn ông khó tính kia.
Biết đâu anh thấy cô có lòng thì nhẹ nhàng với cô một chút, như thế cô lại dễ thở hơn nhiều.
Điều này có lợi chứ không hề có hại cho cô, kiên nhẫn chờ anh thêm một chút nữa.
Vậy mà người đàn ông đó lại không trở về, cũng chẳng biết anh đang ở đâu và đang làm gì, hiện tại trời đã sụp tối, cô đợi anh cũng đã lâu rồi.
Chu Tịnh Sơ tự nghĩ, cô có nên ăn trước hay không?.