Trong lúc Thượng Quan Anh Xuyên bị dày vò và hành hạ không thương tiếc thì Chu Tịnh Sơ cũng trải qua cuộc phẫu thuật sinh tử.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng đèn phẫu thuật cũng đã tắt.
Tần Du là người đầu tiên đi ra, không đợi Tống Lãnh Thần hỏi đã tự thông báo tình hình:
"Lão đại, phẫu thuật thành công.
Cánh tay trái của Chu Tịnh Sơ đã được khâu lại tỉ mỉ, tay phải cũng đã lấy đạn ra ngoài.
Có điều cô ấy vẫn còn hôn mê do sốt quá cao, cộng với mất máu quá nhiều nên khó mà tỉnh lại được."
"Chú vất vả rồi." Lòng Tống Lãnh Thần không khỏi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, anh thở phào một cái vui mừng.
May rằng Chu Tịnh Sơ không nguy hiểm đến tính mạng, còn sống là tốt rồi.
Có trời mới biết cả quá trình cô trong phòng phẫu thuật thì tâm trí anh như đang lơ lửng trên trời mây, anh rất lo cho cô, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô gái đầy máu nằm thoi thóp trong lồng ngực của anh.
Anh biết Tần Du tài giỏi, nhưng lại không thể ngừng nghĩ đến tình huống xấu nhất xảy ra.
Trong y học không có điều gì là chắc chắn cả, vẫn may rằng cả quá trình cô có sự cố ngoài ý muốn nào cả.
"Còn khuôn mặt của Tịnh Sơ thì sao?" Tống Lãnh Thần sợ Chu Tịnh Sơ sẽ vì dung nhan bị hủy mà đau lòng, anh làm sao không biết đối với một người phụ nữ thì khuôn mặt chính là báu vật, vậy nên cũng lo thay cô.
"Mặt cô ấy bị rạch rất sâu, lại dài.
E là khó mà hồi phục nhanh được." Tần Du nói sự thật.
Lúc nãy trong lúc khâu vết thương cho Chu Tịnh Sơ hắn còn thấy giật mình, vết rạch quá dữ tợn.
Đáng sợ hơn là nó đã ngự trị trên bờ má trắng hồng của cô.
"Không sao, tôi sẽ dùng thuốc tốt nhất cho cô ấy." Tống Lãnh Thần sẽ không phục lại diện mạo xinh đẹp trước kia cho Chu Tịnh Sơ, để cô không phải tự ti khi đối diện với người khác, đặc biệt là anh.
"Lão đại, lão đại hãy thay đồ đi." Thấy Chu Tịnh Sơ đã vượt qua nguy kịch, Cảnh Minh liền đưa ra đề nghị.
Dù sao trên người anh cũng dính đầy máu, màu máu đỏ tươi đó hòa lẫn vào chiếc áo màu trắng tạo nên những vết loang lổ trông thật khó coi.
Bình thường Tống Lãnh Thần sẽ khó chịu mà tháo vứt ngay, nhưng từ nãy đến giờ anh vẫn không hề để ý đến nó, là do anh chỉ quan tâm đến Chu Tịnh Sơ nên mới không màng điều gì cả sao?
"Đúng đấy lão đại, Chu tiểu thư cần thời gian nghỉ ngơi, một lúc sau lão đại hẵng vào thăm." Tần Du nói thêm.
"Trông chừng cô ấy." Tống Lãnh Thần nhìn lại cái áo đã dính đầy máu tươi của mình thì liền nhíu mày, lúc nãy không để ý, bây giờ quan sát thì mới thấy máu của Chu Tịnh Sơ lưu lại trên áo anh không phải ít.
Chỉ vừa nghĩ đến điều đó thôi thì trái tim Tống Lãnh Thần lại co rút đột ngột.
"Vâng."
Tống Lãnh Thần đi thay quần áo, Tần Du đi kí tên về cuộc phẫu thuật mà hắn vừa làm, còn Cảnh Minh thì bố trí thuộc hạ bảo vệ Chu Tịnh Sơ, hắn cũng không rời đi nửa bước.
Sau khi đã thay quần áo sạch sẽ, Tống Lãnh Thần không đi đâu cả, anh tiến thẳng vào phòng bệnh của Chu Tịnh Sơ và ngồi xuống ghế cạnh giường cô.
Đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, tuy nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ ngón tay của cô.
Có lẽ là do ngâm trong nước đá quá lâu, thế nên hiện tại Chu Tịnh Sơ vẫn chưa hết lạnh.
Đan tay mình vào tay cô, trái tim Tống Lãnh Thần khẽ nhói lên một cái âm ỉ.
Người phụ nữ anh yêu thương anh còn không dám mạnh tay như vậy, thế mà Thượng Quan Anh Xuyên đó lại mượn gan trời, hãm hại Chu Tịnh Sơ ra nông nỗi này, thật sự rất quá đáng mà!
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Tịnh Sơ xem, nếu không phải điện tâm đồ ở trạng thái bình thường thì Tống Lãnh Thần nghĩ tim cô đã ngừng đập mất rồi.
Cô yên tĩnh quá, hơi thở yếu ớt đến mức chẳng thể nghe thấy được gì.
"Tịnh Sơ, em phải mau tỉnh lại."
Em cần phải tỉnh để anh có thể yên tâm hơn.
Em cần phải tỉnh để mọi người không phải lo lắng.
Em cần phải tỉnh để chứng kiến kẻ hại em đang khổ sở đến thế nào.
"Cốc cốc."
Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, ngay sau đó có người mở cửa ra, là Cảnh Minh.
Tống Lãnh Thần chỉ vừa đưa mắt ra nhìn, chưa kịp trách mắng thì một bóng dáng cao gầy đã tiến vào trong.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác |||||
"Lãnh Thần, Tịnh Sơ đã thế nào rồi con?" Cao Ý vừa nhận được tin tức từ Tống Lãnh Thần thì liền đến thăm Chu Tịnh Sơ ngay, cũng do cùng một bệnh viện nên khoảng thời gian mà bà đến chẳng mất bao lâu.
Tống Lãnh Thần thấy sắc mặt Cao Ý đầy sự lo âu, anh lịch sự đứng dậy rồi hạ giọng đáp lời:
"Dì đừng quá lo lắng, Tịnh Sơ đã ổn rồi ạ.
Chỉ là cô ấy bị thương nặng quá, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại được."
Lúc tìm được Chu Tịnh Sơ và lúc cấp cứu cho cô thì Tống Lãnh Thần vẫn chưa nói cho Cao Ý biết, bởi khi ấy tâm trí anh chỉ có sự an toàn và sức khỏe của cô mà thôi.
Đến khi phẫu thuật thành công thì anh mới báo cho Cao Ý rõ chuyện này.
Vì Tố Trầm cũng bị thương nên Tố Phong quyết định ở bên cạnh cô ấy, còn Cao Ý thì vội đến xem tình hình của Chu Tịnh Sơ.
Thấy cô yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, lòng bà không khỏi đau nhói..