SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


"Chị đừng quá lo lắng, Anh Xuyên sẽ không sao đâu mà."
Tống Hoắc an ủi, Tống phu nhân thêm vào:
"Để tôi gọi điện hỏi Lãnh Thần thử xem mấy hôm nay có gặp Anh Xuyên không, chị hãy bình tĩnh đã."
Tống phu nhân cầm điện thoại trên bàn, bà ấn gọi đi cho Tống Lãnh Thần.

Vì tình hình của Chu Tịnh Sơ không mấy khả quan nên Tống Lãnh Thần chẳng có tâm trạng quan tâm đến những chuyện khác, vì vậy điện thoại cũng để chế độ im lặng.

Gọi lần đầu không được, Tống phu nhân kiên nhẫn gọi thêm lần hai, lần ba.

Kết quả vẫn chẳng thay đổi gì.

"Có lẽ là do Lãnh Thần đang trong giờ làm việc, hoặc là nó bận họp gì đó nên không nghe máy được.

Hay là chúng ta đến Tống thị tìm nó đi."
Lời đề nghị của Tống phu nhân được mọi người hưởng ứng.

Thế là tất cả cùng nhau lên đường đến Tống thị, nhưng cũng không ai biết hiện tại anh đang có mặt ở bệnh viện.

Suốt quá trình Chu Tịnh Sơ hôn mê, Tống Lãnh Thần vẫn luôn ở bên cạnh cô, dù một bước cũng không rời.


Cánh tay của cô đã bị thương nghiêm trọng như thế, vả lại dung nhan cũng bị tàn phá không ít, anh biết chắc chắn khi tỉnh dậy thế nào cô cũng sốc lắm cho xem.

Vậy nên anh càng phải dịu dàng và ân cần với cô hơn, để cô có thể bớt tự ti và đau khổ.

Chu Tịnh Sơ hôn mê một ngày một đêm, đến tận sáng hôm sau cô mới bắt đầu lấy lại ý thức.

Chu Tịnh Sơ mở mắt ra, cả người bỗng dưng truyền đến cảm giác đau nhức không nói nên lời.

Đôi chân rụng rời, cánh tay nhấc lên cũng chẳng nổi.

Cô cảm giác được sức lực của mình giảm đi đáng kể, càng một yếu hơn.

"A..."
Chu Tịnh Sơ khẽ kêu lên một tiếng, người đàn ông ngồi trên ghế liền phát hiện cô đã tỉnh, anh không giấu được vui mừng:
"Tịnh Sơ, em tỉnh rồi."
"Mặt của em..." Ngoài tay và chân ra, trên cơ thể Chu Tịnh Sơ vẫn còn một chỗ đau khác, đó chính là mặt.

Cô nhớ rất rõ khi lưỡi dao sắc bén đó rạch xuống mặt, thật đau đớn làm sao!
"Mặt của em không bị thương nặng lắm đâu, em đừng quá lo lắng.

Sau này anh nhất định sẽ chữa trị cho em, bằng mọi giá cũng khiến nhan sắc em trở lại như trước." Tống Lãnh Thần sợ cô đau lòng, vậy nên đã hết lời trấn an.

"Lãnh Thần, chút nữa thì em đã chết rồi..." Nhớ lại sự kinh khủng lúc bị Thượng Quan Anh Xuyên hành hạ, Chu Tịnh Sơ cực kì ám ảnh.

Không tự chủ được mà khóc, những giọt lệ trong suốt cứ như mưa mà rơi ra khỏi hốc mắt của cô.

"Xin lỗi em, là anh đã đến trễ." Tống Lãnh Thần tự trách bản thân, nếu như anh đến kịp thời thì cô sẽ không ra nông nỗi thế này.

Là tại anh, chính anh đã không bảo vệ được cho cô thật tốt.

Đưa bàn tay thon dài lau đi nước mắt của cô, anh cảm nhận rõ ràng sự ấm nóng của lệ và sự run rẩy trên cơ thể nhỏ bé.

"Đừng khóc, ngoan." Tống Lãnh Thần vỗ về cô một cách ân cần nhất, bởi anh rất đau lòng khi chứng kiến người mình yêu thương khóc tức tưởi thế này, anh thích nhìn thấy cô cười hơn.

Nhưng đến bao giờ cô mới có thể cười tươi như trước?
Lúc đối diện với Thượng Quan Anh Xuyên thì Chu Tịnh Sơ rất quật cường, nhưng chẳng hiểu sao hiện tại đứng trước mặt Tống Lãnh Thần thì cô lại không kiềm được nước mắt.


Cô muốn khóc thật lớn, muốn khóc để giải tỏa những uất ức và nghẹn ngào trong lòng mình.

Qua một lúc sau đó, Chu Tịnh Sơ mới khống chế được cảm xúc của bản thân mà ngừng khóc, nhưng bấy giờ cô lại trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, không lên tiếng nói gì cả mà chỉ nằm yên trên giường bệnh.

Tống Lãnh Thần thấy cô khóc đã mệt, nghĩ là cô khát nước nên liền đứng dậy, nhưng nào ngờ lại nhận được phản ứng gay gắt từ phía Chu Tịnh Sơ.

"Anh đi đâu, đừng đi, đừng bỏ em..."
"Anh không bỏ em, anh chỉ muốn rót nước cho em mà thôi." Thấy bạn gái mình như thế, Tống Lãnh Thần càng xót xa hơn nữa.

Anh biết cô đang thiếu vắng cảm giác an toàn, mà người khiến cô an tâm và tin tưởng nhất không ai khác ngoài anh, chính vì điều đó mà cô mới phản ứng dữ dội như vậy.

Bàn tay túm lấy áo Tống Lãnh Thần của Chu Tịnh Sơ cũng dần buông ra, khuôn mặt cô khôi phục lại trạng thái bình thường như ban nãy.

Tống Lãnh Thần vỗ nhẹ vào tay cô, biết cô đồng ý để mình rót nước nên liền tiến đến bên bàn, anh rót cho cô một cốc nước ấm.

"Nào, uống một ít." Tống Lãnh Thần đỡ lấy người Chu Tịnh Sơ dậy, tận tay giúp cô uống nước.

Cô rất thỏa hiệp, ngoan ngoãn uống hết nước mà anh đưa.

Sau khi uống xong, Chu Tịnh Sơ bỗng hỏi:
"Em biết tay em đã được nối lại, nhưng đến bao giờ vết thương mới lành, cánh tay em mới hoạt động bình thường như trước?"
"Tần Du nói khoảng tầm vài tháng thì cánh tay của em sẽ hồi phục thôi." Tống Lãnh Thần dịu dàng đáp.

"Thế còn mặt em?" Khuôn mặt Chu Tịnh Sơ cứ đau rát liên hồi, lúc nãy cô nói chuyện lớn quá cũng khiến mặt đau không thôi.


"Mặt em cũng vậy, Tịnh Sơ em đừng lo, anh sẽ dùng thuốc điều trị tốt nhất để chữa khỏi cho em." Sẹo thì đã sao, dù lớn hay nhỏ thì Tống Lãnh Thần cũng có thể khiến nó biến mất hoàn toàn.

Chỉ là anh sợ cô chưa thích ứng được nên có hơi hoảng loạn mà thôi.

"Lãnh Thần, anh cho em mượn cái gương có được không?" Đến giờ Chu Tịnh Sơ vẫn không biết trên mặt mình là vết sẹo dài đến đâu, bởi một tay của cô đang bị thương nhấc lên không nổi, còn một tay thì yếu ớt vô cùng, cũng chẳng thể sờ lên vết thương được.

Cô đang rất tò mò, liệu vết sẹo trên má cô có dài lắm không?
"Ở đây không có gương, anh sẽ cho em xem sau nhé." Tống Lãnh Thần cũng vì không muốn Chu Tịnh Sơ chứng kiến bộ dạng của chính bản thân cô mà hoảng loạn, nếu có thể, anh sẽ kéo dài thời gian ra, để cô không cần phải soi gương.

"Vâng." Chu Tịnh Sơ không làm khó anh, cô rất ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu này.

Từ đầu đến cuối Tống Lãnh Thần vẫn nắm chặt lấy bàn tay người con gái mà anh yêu thương, bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay cô, truyền lại sự ấm áp từ mình sang cô và lấy đi sự băng giá từ người cô.

Tuy thời gian đã qua lâu, tuy cô đã hạ sốt nhưng anh vẫn thấy tay cô lạnh quá.

Anh muốn sưởi ấm cho cô, để cô trở nên ấm áp hơn.

"Người phụ nữ đó, anh có trả thù giúp em không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi