Đợi đến khi anh rời đi rồi thì cô mới mở mắt ra, lần này cô không khóc nữa, ngược lại rất điềm tĩnh.
Anh dịu dàng với cô như thế khiến cô rất vui mừng, rất hạnh phúc.
Nhưng liệu hạnh phúc của cô sẽ kéo dài bao lâu?
Cô không biết khi cô đã bị hủy dung thế này thì bản thân còn có thể giữ được Tống Lãnh Thần ở bên cạnh mình nữa không.
Khi xưa Trình Ngạn Tiêu phản bội cô cũng vì anh ta gặp được một người phụ nữ quyến rũ như Chu Cầm Hi, hiện tại cô rất sợ Tống Lãnh Thần sẽ gặp được một người con gái tốt và xinh đẹp hơn cô, nếu tình huống đó xảy ra thì cô biết bản thân sẽ đánh mất Tống Lãnh Thần.
Cô thà là chấm dứt từ bây giờ, còn hơn là một ngày nào đó chính miệng người đàn ông cô yêu nói rằng đã chán cô rồi, khi ấy trái tim cô sẽ tan vỡ mất.
Dừng đúng lúc, tuy có đau đớn nhưng còn hơn là ôm mãi hy vọng trong lòng...!
Chẳng biết qua bao lâu, bỗng dưng cửa phòng vang lên tiếng gõ, ngay sau đó có người tiến vào.
"Anh đừng vào." Chu Tịnh Sơ tưởng Tống Lãnh Thần đang đi vào trong nên liền lên tiếng ngăn cản, nhưng nào ngờ người xuất hiện không phải anh, mà là Cao Nhã Kỳ, "Nhã Kỳ..."
"Tịnh Sơ!"
Cao Nhã Kỳ vừa nhận được cuộc gọi của Tống Lãnh Thần và biết chuyện của Chu Tịnh Sơ thì cô ấy liền tức tốc đến bệnh viện, chỉ mấy phút ngắn ngủi cô ấy đã xuất hiện trước mặt Chu Tịnh Sơ.
Nhìn Chu Tịnh Sơ, lồng ngực Cao Nhã Kỳ bỗng dưng đau nhói đến lạ thường.
Cô ấy tiến về phía trước, hai mắt bỗng chốc đỏ lên, "Tịnh Sơ, cậu...!tại sao cậu lại bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?"
Cao Nhã Kỳ không kiềm chế được mà bật khóc nức nở, bả vai của cô ấy cũng run lên bần bật.
"Nhã Kỳ, tớ không sao." Chu Tịnh Sơ không muốn nhìn bạn thân của cô đau lòng vì cô, chứng kiến cảnh cô ấy khóc cô cũng xót xa lắm.
"Mặt cậu, còn tay cậu nữa..." Cao Nhã Kỳ òa lên khóc dữ dội, nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng khống chế cảm xúc, nghĩ đến vấn đề gì đó liền hỏi gấp: "Rốt cuộc là kẻ nào đã khiến cậu thành ra thế này, tớ nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!"
"Tớ bị vị hôn thê của Lãnh Thần cũng chính là Thượng Quan Anh Xuyên bắt đi, cô ta vì ghen tuông mà đánh đập tớ, hủy dung tớ, đã thế còn chặt đứt tay tớ.
Mạng tớ lớn, hiện tại không sao nữa rồi." Chu Tịnh Sơ nhếch cánh môi khô khốc đáp lời.
"Thượng Quan Anh Xuyên?" Cao Nhã Kỳ lặp lại cái tên này, rồi gằng giọng: "Tớ sẽ xử lý cô ta."
Cô ấy vừa định đứng lên thì Chu Tịnh Sơ đã ngăn cản: "Không cần đâu, Lãnh Thần đang trừng phạt cô ta rồi."
Cao Nhã Kỳ nghe Chu Tịnh Sơ nói thế thì mới hòa hoãn đôi chút, nhưng cơn thịnh nộ trong người cô ấy không vì thế mà vơi bớt.
Cô ấy giữ chặt lấy tay Chu Tịnh Sơ, cất giọng dịu dàng:
"Tịnh Sơ, khổ cho cậu quá...!Có phải cậu không muốn gặp Tống lão đại là vì khuôn mặt của mình không?"
Lúc nãy trước khi vào đây thì Cao Nhã Kỳ có gặp Tống Lãnh Thần, anh ngồi trên ghế trước phòng bệnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cửa sổ.
Lúc đó cô ấy có hỏi vì sao anh không vào cùng Chu Tịnh Sơ, anh ấy chỉ đáp đơn giản rằng:
"Cô ấy không muốn gặp tôi."
Cao Nhã Kỳ không hiểu lắm, tuy nhiên cô ấy cũng chẳng hỏi nhiều bởi cô ấy đang rất sốt ruột.
Khi chứng kiến được những thương tích trên người Chu Tịnh Sơ thì Cao Nhã Kỳ mới biết được lý do, hóa ra sự thật sau lời nói của Tống Lãnh Thần chính là khuôn mặt đã bị rạch một nhát dao của Chu Tịnh Sơ.
"Ừm." Đối với người bạn thân này, Chu Tịnh Sơ không hề giấu giếm gì cả, có gì trong lòng đều nói ra tất cả: "Nếu đổi lại bất cứ người phụ nữ nào khác, tớ nghĩ họ cũng giống tớ.
Ai lại muốn để người mình yêu chứng kiến bộ dạng thảm hại và xấu xí của mình chứ?"
"Tịnh Sơ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, Tống lão đại rất yêu cậu."
Lúc đầu nghe được chuyện tình cảm giữa Chu Tịnh Sơ và Tống Lãnh Thần thì Cao Nhã Kỳ có chút nghi hoặc, sợ anh sẽ không đối xử thật lòng với cô.
Nhưng qua lời kể của Chu Tịnh Sơ, qua cách nói của cô về Tống Lãnh Thần thì Cao Nhã Kỳ biết anh yêu Chu Tịnh Sơ thật.
Vậy nên Cao Nhã Kỳ tin dù bạn thân cô ấy có trở nên thế nào thì vị Tống lão đại cao cao tại thượng kia sẽ không thay lòng đổi dạ.
"Nhã Kỳ, vết sẹo trên mặt tớ sẽ rất dài và dữ tợn, cậu nghĩ Lãnh Thần sẽ cảm thấy bình thường khi nhìn vào nó sao?" Đến cả Chu Tịnh Sơ còn hoảng sợ thì đừng nói chi là người khác, mỗi lần cô liên tưởng đến lúc tháo băng gạc ra thì cô lại bồi hồi không thôi, bởi cô biết khi ấy cô đã hoàn toàn trở nên xấu xí.
Đừng hỏi vì sao cô lại suy nghĩ nhiều, bởi cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu cho lắm.
Cô từng bị phản bội một lần, cảm giác đó đau đớn cực kì, vậy nên cô không dám tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu, sợ bản thân sẽ bị rơi xuống vực thẳm lần thứ hai.
Nếu có thể, dừng lại ở thời điểm hiện tại cũng tốt, để sau này không phải tuyệt vọng hơn.
"Tịnh Sơ, Tống lão đại yêu cậu lắm..."
Cao Nhã Kỳ vẫn chưa nói dứt câu thì đã bị Chu Tịnh Sơ cắt ngang:
"Nhưng cậu có chắc anh ấy sẽ không ngại và chán khi nhìn thấy tớ sao? Thời gian còn dài, cậu chắc được điều gì chứ?"
Cao Nhã Kỳ lưỡng lự, "Tớ..."
"Cậu ấp úng như vậy thì cũng nên hiểu vì sao tớ không có dũng khí đối mặt với người mình yêu rồi đấy." Giọng điệu Chu Tịnh Sơ vừa não nề vừa thê lương làm sao, mặc dù đang rất đau lòng nhưng cô vẫn luôn tỏ ra bình thản: "Mình thật sự không muốn đối diện với anh ấy, lát nữa trước khi ra về cậu hãy bảo anh ấy đi đi."
"Tịnh Sơ..." Cao Nhã Kỳ muốn nói thêm nhưng thấy sự cương quyết toát ra từ người Chu Tịnh Sơ nên không thốt nên lời, vì vậy đã nói việc khác: "Tớ không về, tớ muốn ở lại với cậu."
"Ừm.".