SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Tần Du vừa định đến tìm Chu Tịnh Sơ để xem các chỉ số cũng như kiểm tra tình hình hiện tại của cô, hắn đang bình thản đi vào bệnh viện thì lúc này bỗng có tiếng gọi lớn:
"Tần Du."
Tần Du dừng bước, hắn xoay đầu lại nhìn thì đập ngay vào mắt là hình ảnh của Tống phu nhân, "Tống...!phu nhân?"
Câu hỏi trong đầu Tần Du hiện tại là: Tại sao bà lại xuất hiện ở nơi này?
"Tần Du, con ở đây làm gì?" Tống phu nhân nghi hoặc hỏi, bình thường Tần Du luôn ở bên cạnh Tống Lãnh Thần, hiện tại hắn có mặt ở bệnh viện, liệu Tống Lãnh Thần có vấn đề gì không?
"Dạ..." Tần Du nhất thời không biết phải trả lời thế nào mới phải, hắn cứ ấp úng mà không nói nên lời.

"Lãnh Thần bị thương có đúng không con?" Theo lời của thuộc hạ Tống Lãnh Thần hồi lại, rằng hiện tại anh đang ở nước ngoài, nhưng bắt gặp Tần Du ở đây khiến Tống phu nhân không khỏi suy nghĩ lung tung.

Có khi nào anh đang dối bà vì bị tai nạn gì đó nghiêm trọng nên mới không xuất hiện không? Nghĩ đến điều này, tâm trạng bà bỗng dưng trở nên bất an làm sao.

"Dạ không phải ạ." Tần Du lắc đầu, nhưng hắn lại không thể tìm được lý do hợp lý.

"Vậy tại sao con lại ở đây?" Tống phu nhân kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

Tần Du khó xử, cứ đứng im ỉm mãi.


...!
"Lãnh Thần, anh không cần xử lý công vụ ở Tống thị sao?" Thấy Tống Lãnh Thần cứ mãi ở bên cạnh mình, Chu Tịnh Sơ lo lắng anh sẽ vì cô mà trì trệ công việc.

"Em quan trọng hơn." Tống Lãnh Thần có thể mặc kệ tất cả, anh chỉ muốn ở cạnh cô mà thôi.

"Em nằm viện không biết bao lâu, chẳng lẽ anh cứ mãi ở cạnh em?" Tuy lời anh khiến trái tim cô ấm áp hơn nhưng cũng không vì thế mà giữ anh ở bên cô mãi.

"Em đấy, lại không biết suy nghĩ cho bản thân, anh mà đi rồi thì mình em sẽ chán chết cho xem." Tống Lãnh Thần vờ nghiêm giọng.

"Em chỉ là đang sợ việc anh dồn lại nhiều quá, tới lúc đó lại xử lý không kịp thì toang."
"Em yên tâm, bạn trai em vẫn sẽ xử lý ổn tất."
Đôi tình nhân vẫn đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng dưng có người gõ cửa hai tiếng, "Cốc cốc."
"Vào đi." Tống Lãnh Thần nói vọng ra.

Cửa phòng bật mở, người đứng trước cửa lúc bấy giờ không chỉ có mình Tần Du, mà còn có thêm Tống phu nhân.

"Mẹ?" Tống Lãnh Thần xoay đầu sang, anh nhìn Tống phu nhân bằng ánh mắt nghi hoặc.

Chu Tịnh Sơ thấy sự xuất hiện của người phụ nữ lạ, lại nghe Tống Lãnh Thần gọi tiếng mẹ thì hoang mang lắm, người phụ nữ ăn vận sang trọng, tóc búi gọn gàng trước mặt cô là mẹ của Tống Lãnh Thần sao?
Tống phu nhân không vui, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị từ bao giờ.

Bà nhìn Tống Lãnh Thần rồi lại liếc sang Chu Tịnh Sơ, thấy cô thì đoán ngay cô chính là người phụ nữ của con trai mình.

"Con nói dối mẹ?" Tống phu nhân không ngờ con trai bà lại nói dối bà rằng đang ở nước ngoài nhưng thực chất là đang ở bệnh viện chăm sóc cho một người phụ nữ nào đó, hỏi bà có tức giận không chứ?
"Mẹ..." Tống Lãnh Thần bất ngờ vì sự xuất hiện của mẹ mình, vậy nên cũng không biết phải nói gì mới phải.

"Mặt của con bị làm sao vậy?" Lúc Tống Lãnh Thần xoay mặt hẳn sang đây thì Tống phu nhân mới nhận ra khuôn mặt anh đang bị thương, mặc dù tức giận vì anh không trung thực với bà nhưng khi thấy con trai thế này, bà không khỏi lo âu.

"Con không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi." Tống Lãnh Thần nghĩ anh không cần thiết phải nói lý do thật sự cho mẹ mình biết, không nói đôi khi sẽ khiến bà an tâm hơn.


Từ lúc anh vào hắc đạo đến giờ thì trên người anh xuất hiện không ít vết thương do súng đạn hoặc dao gây nên, từ những vết nhỏ đến vết lớn, trên người anh không nhiều thì ít.

Lúc nào bị thương thì Tống Lãnh Thần cũng luôn giấu bà, vì sợ bà lo nên mới chọn cách im lặng không nói ra.

Là một người mẹ, khi thấy con mình bị thương thì mấy ai lại không xót xa? Cũng vì điều đó nên anh không bao giờ nói về tình trạng của bản thân cho bà nghe, Tống phu nhân biết chuyện cũng là do tình cờ đến gặp anh rồi phát hiện, nếu không cũng chẳng hay.

Nhưng lần này thì lại khác, Tống Lãnh Thần giấu bà không vì vết thương trên người anh, mà còn vì Chu Tịnh Sơ.

Nhìn cách anh chăm sóc cô mà xem, thật lạ thường! Điều này khiến tâm tình Tống phu nhân càng trở nên tức tối hơn.

"Mẹ muốn nói chuyện với con một lúc." Tống phu nhân dứt lời lại nhìn sang Chu Tịnh Sơ một lần nữa, không nói gì thêm bà liền đi ngay.

Tống Lãnh Thần nhíu mày nhìn Tần Du, chỉ thấy hắn cúi đầu mãi.

Trước khi rời đi, anh quay sang Chu Tịnh Sơ dặn dò:
"Anh ra ngoài một lúc, em đợi anh nhé."
"Vâng." Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an.

Anh đuổi theo Tống phu nhân, đứng trước mặt người mẹ yêu dấu này thì anh luôn kính trọng hết mực, "Mẹ, là con không tốt."
Bị phát giác như thế, Tống Lãnh Thần đành phải thừa nhận lỗi sai.


Tống Lãnh Thần khoanh tay trước ngực, nét nghiêm nghị trên mặt bà không vì thế mà biến mất, ngược lại càng nồng đậm thêm, "Đến bây giờ con mới biết mình không tốt à? Nếu như mẹ không đến đây thì con định giấu mẹ đến bao giờ?"
Lúc nãy bà còn lo lắng cho anh, cứ sợ anh bị thương nên mới nói dối bà, nào ngờ anh lừa gạt bà là vì để chăm sóc cho người phụ nữ của anh, hỏi bà có giận không chứ?
"Còn nữa, vết thương này là do ai gây ra?" Giận thì giận, nhưng lòng thì vẫn đau lắm.

Con trai bị thương, Tống phu nhân xót ruột không thôi.

"Con không sao đâu mà, bị thương không nghiêm trọng, cũng do Tần Du băng bó quá cầu kì, lại băng một đường dài thế này, nhìn thật chướng mắt mà!" Anh cố tình nói thế để mẹ mình tin rằng vết thương trên mặt anh không đáng nhắc đến.

"Hừm!" Tống phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn anh bằng nửa con mắt.

"Mẹ, con xin lỗi mà, mẹ đừng giận nữa." Tống Lãnh Thần lay lay cánh tay Tống phu nhân khi thấy bà vẫn còn để ý chuyện anh nói dối, rồi đột nhiên lại chuyển chủ đề: "À đúng rồi, mẹ đến bệnh viện để làm gì chứ?"
Tống phu nhân liếc con trai mình, cũng nghĩ rằng anh bị thương không nặng nên mới bớt lo phần nào, bà trả lời câu hỏi mà anh đặt ra:
"Cũng do chị Thượng Quan lo lắng vì không tìm được con gái mình nên đã ngất xỉu, mọi người mới đưa chị ấy vào bệnh viện."
Tống Lãnh Thần nghe nhắc đến hai từ "Thượng Quan", khuôn mặt anh trở nên thâm trầm hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi