Thế còn chuyện của em, bác gái có nói gì em không?" Đây là vấn đề mà Chu Tịnh Sơ lo lắng nhất, cô cứ luôn sợ Tống phu nhân có thành kiến với mình.
"Mẹ không nói gì đến em cả, em đừng lo." Tống Lãnh Thần nắm lấy tay cô, anh nở một nụ cười ấm áp.
"Có thật không?"
Sợ cô không tin, anh nói thêm:
"Mẹ chỉ giận anh vì anh đã giấu bà mà thôi, sau đó liền hỏi về sự mất tích của Thượng Quan Anh Xuyên.
Còn em, mẹ biết em là người phụ nữ của anh nên cũng không gây khó dễ gì đâu."
"Tại sao bác gái lại đến bệnh viện vậy ạ?"
"Thượng Quan phu nhân bị ngất nên mẹ anh mới đưa bà ấy đến đây, lại vô tình gặp Tần Du đi vào." Tống Lãnh Thần kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi mà cô đặt ra.
Thấy mi tâm của cô còn chưa giãn, anh đưa tay miết nhẹ vào đấy một cái: "Em yên tâm, mẹ không ghét em đâu."
Tuy anh nói thế nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn không thể nghe theo cho được, lòng cô giờ đây như bị đá đè nặng vậy.
Dù sao cô cũng là nguyên nhân khiến Tống Lãnh Thần bắt giữ Thượng Quan Anh Xuyên, có thể trong tương lai sẽ là nguyên nhân khiến hai nhà đối đầu.
Hỏi thử xem Tống phu nhân sẽ dùng thái độ hòa dịu để nói chuyện với cô sao?
Vì không yên về thương tích của Chu Tịnh Sơ nên Tố Trầm đã đinh ninh ngồi xe lăn, dưới sự trợ giúp của Cao Ý, con bé được mẹ mình đẩy đến phòng Chu Tịnh Sơ.
Vừa thấy cô trong bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt tím tái, Tố Trầm sững sờ, "Chị Tịnh Sơ..."
"Tố Trầm?" Chu Tịnh Sơ không nghĩ con bé sẽ đến tìm mình vào lúc này, không biết vết thương trên người con bé đã đỡ chưa nữa?
"Chị ơi..." Tố Trầm như một đứa trẻ, không kiềm chế được mà khóc nức nở.
"Nào đừng khóc, chị không sao." Chu Tịnh Sơ biết con bé lo cho mình, nhìn nước mắt Tố Trầm chảy ra lòng cô cũng xót xa lắm! "Chân em thế nào rồi, còn đau nhiều không?"
Tố Trầm lắc đầu, "Em không đau, chị có đau không?"
"Chị cũng không đau." Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi của em gái mình, nhẹ giọng hỏi: "Sao em không ở phòng bệnh tĩnh dưỡng mà còn sang tìm chị?"
"Em muốn biết tình hình của chị thế nào, không ngờ lại bị nặng như thế..."
Cao Ý ngồi một bên cũng chen vào, "Tiểu Trầm một mực đòi sang gặp con, dì có muốn ngăn cũng không được."
"Anh hai, anh đã báo thù cho chị hai chưa ạ?" Đây là điều mà Tố Trầm quan tâm nhất, con bé hận người đã hại chị con bé thành ra như thế, cực kì hận!
"Anh đã trả thù giúp chị em rồi, em yên tâm." Tống Lãnh Thần thích nghe Tố Trầm gọi mình tiếng anh hai, điều đó chứng tỏ con bé không chỉ chấp nhận mà còn rất ưng thuận anh.
"Chị Tịnh Sơ, chị có một người bạn trai thật tốt, em rất ngưỡng mộ." Mắt Tố Trầm bỗng dưng sáng rực, long lanh lóng lánh làm sao.
"Sau này em cũng sẽ có một người bạn trai tốt như vậy mà!" Chu Tịnh Sơ cười vui vẻ.
...!
Thượng Quan Anh Xuyên được đưa về Thượng Quan gia với bộ dạng người không ra người, ma không ra ma.
Thấy được cảnh con gái bị hành hạ đến mức chỉ còn lại hơi tàn, Thượng Quan phu nhân khóc lên khóc xuống không ngừng nghỉ.
Hai vợ chồng họ nhanh chóng đưa con gái mình đến bệnh viện, trong lúc cấp cứu lòng họ đều nóng như lửa đốt.
Lúc này Tống Hoắc và Tống phu nhân xuất hiện, chưa kịp nói câu nào đã bị Thượng Quan phu nhân quát vào mặt:
"Các người nói đi, tại sao các người lại hại con tôi thành ra như vậy?"
"Chị Thượng Quan, mong chị hãy bình tĩnh để nghe tôi nói."
Tống Hoắc cất giọng trầm ổn, nào ngờ lại bị Thượng Quan Minh lớn tiếng:
"Bình tĩnh sao, nếu con các người trong trường hợp này thì các người có bình tĩnh được hay không? Lúc nãy Anh Xuyên nói là do Tống Lãnh Thần hại nó thành ra như vậy, rốt cuộc là vì sao lại nhẫn tâm với con bé thế chứ?"
"Đầu tiên là cũng do Anh Xuyên sai trước..." Tống phu nhân cũng hiểu cho bậc làm cha mẹ nên luôn dùng thái độ ôn tồn để nói chuyện, nhưng nào ngờ chưa nói xong đã bị Thượng Quan phu nhân đẩy mạnh một cái.
"Chị câm miệng, con tôi thì làm gì sai chứ?"1
Bị đẩy bất ngờ, Tống phu nhân loạng choạng sắp ngã, may là có Tống Hoắc đỡ lại kịp.
"Để tôi nói cái sai của con bà có bà biết, Thượng Quan Anh Xuyên thật ngu xuẩn khi dám động vào người của Tống Lãnh Thần này!"
Không biết Tống Lãnh Thần từ đâu đi đến, anh lạnh lùng trả lời thay cho Tống phu nhân.
Quay sang mẹ mình, anh quan tâm hỏi:
"Mẹ không sao chứ?"
"Mẹ không sao."
Biết Tống phu nhân không bị ảnh hưởng gì từ cái đẩy của Thượng Quan phu nhân, Tống Lãnh Thần mới yên tâm một ít.
Quay sang nhìn vợ chồng bà ta, anh hừ một tiếng:
"Con của các người dám bắt cóc người phụ nữ của tôi, đã thế còn hành hạ cô ấy không thôi.
Tay bị chặt đứt, mặt bị rạch nát, vậy nên tôi phải trả lại cho cô ta gấp bội! Có trách thì trách Thượng Quan Anh Xuyên, chính sự ngu ngốc của cô ta đã khiến cô ta vào tình cảnh khốn cùng này.
Còn nữa, người khiến Thượng Quan Anh Xuyên ra nông nỗi này chính là tôi, vậy nên cứ nhằm vào tôi.
Ba mẹ tôi không liên quan, tốt nhất là đừng động đến.
Nói cho cô ta biết, lần này vì nể tình năm xưa nên tôi mới không biết cô ta, nhưng nếu có lần sau thì trách Tống Lãnh Thần này không nương tay!"
Tống Lãnh Thần hiếm khi nói nhiều như thế này, phải phẫn uất lắm anh mới bộc lộ ra bản chất loài sói của mình.
Quay sang Tống Hoắc và Tống phu nhân, anh hạ giọng:
"Ba mẹ, chúng ta đi thôi."
Tống Hoắc và Tống phu nhân biết ở lại đây cũng không giúp được gì mà chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng, vậy nên đã rời đi.
Nghe những lời cảnh cáo của Tống Lãnh Thần, Thượng Quan phu nhân không nói nên được lời nào.
Thượng Quan Minh cũng đứng yên tại chỗ, phản bác cũng không có nửa lời.
Bởi bọn họ biết tính khí của Tống Lãnh Thần, một khi anh đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Một người như anh thật sự rất nguy hiểm.
Biết Thượng Quan Anh Xuyên là người sai trước, nhưng liệu đối xử với cô ta như vậy thì có quá nhẫn tâm không?
Thượng Quan phu nhân khóc lên khóc xuống, nước mắt rơi lã chã không thôi.
Thượng Quan Minh chỉ biết an ủi vợ, ngoài bảo bà ta đừng quá lo lắng thì cũng chẳng làm được gì..