Chu Tịnh Sơ không còn nhàm chán ở nhà nữa, hiện tại cô đã có thể đến Tống thị làm việc của Tống Lãnh Thần.
Thà cho cô làm gì đó còn hơn là ngồi nhìn trời trăng mây đất, thật ngán ngẩm làm sao!
Cô và Tống Lãnh Thần luôn như hình với bóng, hai người đi làm cũng đi chung, về nhà cũng đi cùng, ăn uống gì cũng chưa từng cách rời nhau.
Mấy nay Tống phu nhân cũng thường xuyên sang thăm hỏi tình hình của cô, thấy vết sẹo trên mặt cô dần biến mất, bà không khỏi vui mừng.
Lúc Tống Lãnh Thần đi tắm, Chu Tịnh Sơ tranh thủ nói chuyện cùng bà.
"Thuốc thật có công hiệu, chẳng bao lâu nữa con sẽ trở lại xinh đẹp như xưa." Tống phu nhân cười hiền hậu, mặc dù hiện tại mặt cô vẫn chưa bình phục hẳn nhưng vẫn không thể làm phai mờ nét đẹp trời sinh của cô.
Nhất là đôi mắt to tròn, long lanh sống động lòng người.
"Dạ bác gái, tất cả cũng nhờ vào sự điều trị của Tần Du mà con và Lãnh Thần mới mau hết như vậy."
"Đợi đến khi con khôi phục nhan sắc, ắt hẳn sẽ là cô dâu đẹp nhất!" Kể từ ngày vào thăm Chu Tịnh Sơ ở bệnh viện thì Tống phu nhân và cả Tống Hoắc đều chấp nhận cô trở thành con dâu của Tống gia.
Còn về phía Cao Tố Cẩm, cô ấy không may mắn nhận được tình yêu của Tống Lãnh Thần nên đành phải rút lui.
Trong lòng Tống phu nhân, Chu Tịnh Sơ đã sớm là người của Tống gia mất rồi.
Bà cũng mong muốn lắm cảnh hôn lễ giữa cô và con trai mình diễn ra, rồi chờ đợi họ sinh con để bà có cháu ẵm bồng.
Càng nghĩ lòng bà lại càng sôi sục dữ dội.
Nghe những lời của Tống phu nhân, Chu Tịnh Sơ cười gượng một cái.
Bao giờ cô mới trở thành cô dâu đẹp nhất?
Mặc dù cô biết Tống Lãnh Thần đối với mình là yêu thương thật lòng nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện sẽ cưới cô, một chữ cũng chẳng có.
Cô không đoán được suy nghĩ của anh, cũng không dám hỏi rằng bao lâu nữa anh sẽ lấy cô.
Vậy mà người đàn ông đó vẫn im lặng, đến giờ chưa từng hé răng nửa lời.
Bên ngoài cô luôn tỏ ra thờ ơ với chuyện này nhưng đâu ai biết lòng cô lại cực kì chờ mong, là phụ nữ ai không muốn có một danh phận, đâu ai lại muốn làm tình nhân cả đời?
Chu Tịnh Sơ luôn có suy nghĩ bản thân lệ thuộc và Tống Lãnh Thần, vì giao dịch lúc trước cô đã hứa với anh, rằng sẽ nghe lời anh tuyệt đối.
Do vậy cô mới không thể chủ động được...!
Cô không trách anh vì vấn đề này, chỉ là sợ thờ ơ về chuyện hôn nhân đại sự của anh khiến cô có chút mất mát.
Trò chuyện một lúc với Tống phu nhân thì bà cũng ra về, Chu Tịnh Sơ đứng dậy tiễn bà.
"Bác gái, hôm khác con và Thần sẽ đến Tống gia ạ."
"Nhớ đấy, con cũng đừng làm việc vất vả quá."
"Dạ."
Đợi đến khi tài xế lái xe chở Tống phu nhân đi rồi thì Chu Tịnh Sơ mới thu hồi tầm mắt, cô định đóng cửa bước vào trong nhà thì lại vô tình nhìn sang một hướng, đập vào mắt cô là hình ảnh một chàng trai trẻ đang chạy mô tô, cậu ấy nhìn về phía này chăm chú.
Là Tả Tôn.
Lúc Chu Tịnh Sơ bị thương Tả Tôn cũng đã đến thăm vài lần, nhưng vì biết mối quan hệ của cô và Tống Lãnh Thần nên cậu mới kiềm chế bản thân, số lần xuất hiện trước mặt cô cũng rất ít.
Hôm nay rảnh rỗi nên lấy xe chạy dạo trên đường, đi đâu không biết lại chạy đến Quỷ Uyển.
Lúc trước cậu đã chở cô về nơi này một lần, giờ nghĩ lại cậu thấy như trải qua một đời vậy.
Cậu đưa mắt nhìn cô chăm chú, một giây cũng không hề rời.
Bởi cậu muốn ngắm cô thật kĩ, thật rõ.
Người con gái này có lẽ cậu đã mất mãi mãi.
Chu Tịnh Sơ vốn xem Tả Tôn là bạn thân thiết, cô thấy cậu thì liền tiến về phía trước.
Khóe môi khẽ cong lên vui vẻ:
"Tả Tôn, cậu đi đâu vậy?"
Nụ cười ngọt ngào của cô khiến trái tim cậu xao xuyến.
Tả Tôn cười đáp:
"Tớ đi dạo, vô tình chạy ngang đây thì thấy cậu."
"Cậu vào nhà chơi nhé?" Chu Tịnh Sơ đưa ra lời mời.
"Không cần đâu, tớ đứng nói chuyện với cậu một chút là được rồi." Tả Tôn lịch thiệp từ chối, "Vết thương trên người cậu đã lành hẳn chưa, còn để lại di chứng gì không?"
"Không sao, tớ ổn cả rồi.
Hiện tại chỉ còn khuôn mặt này là chưa hoàn thiện thôi." Cô đưa tay chỉ vào bên má bị thương của mình, khóe môi vẫn cong lên cười tươi.
"Cậu yên tâm, ngày đó sẽ nhanh thôi." Lúc đầu nghe tin cô bị thương nghiêm trọng thì Tả Tôn đã kinh ngạc vô cùng, cậu mặc kệ Tống Lãnh Thần đang ở bên cạnh cô, cứ thế mang tâm trạng lo lắng vào thăm cô.
Hiện tại cậu đã tiếp nhận việc của Tả gia, bận rộn đủ điều nên mới nhận tin tức về cô rất trễ.
Lúc cậu tìm đến cô cũng đã là hai tuần sau khi cô bị thương, nhớ lại dáng vẻ yếu ớt của cô khi ấy thì trái tim của cậu bất giác nhói đau.
Nhưng may rằng bây giờ cô đã ổn thỏa, cậu cũng an tâm phần nào.
"Trời cũng không còn sớm nữa, tớ về trước nhé!" Tả Tôn không muốn nhìn cô để rồi lưu luyến thêm, vậy nên đã nói lời từ biệt.
"Được, khi rảnh chúng ta sẽ đi cafe nhé?"
"Ừm." Cậu biết Chu Tịnh Sơ làm gì có thời gian rảnh, nhưng dù sao nghe cô đề nghị như thế thì cậu vẫn rất vui.
Tả Tôn dằn lòng rời đi, Chu Tịnh Sơ xoay người vào nhà.
Vừa vào phòng khách đã thấy Tống Lãnh Thần ngồi trên ghế, khuôn mặt anh trầm ngâm không cảm xúc, cô chẳng biết anh đang nghĩ điều gì nên cất tiếng hỏi:
"Lãnh Thần, anh sao vậy?"
Cô tiến đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, mày nhíu lại quan sát sắc mặt người đàn ông của mình.
"Anh không thích em cười đùa với người khác như vậy."
Một màn vừa rồi đã đập vào mắt Tống Lãnh Thần, mặc dù cô và Tả Tôn không có hành động gì đụng chạm lẫn nhau nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu khi chứng kiến cô cười tươi như thế với đàn ông.
Nhất là Tả Tôn.
Thấy biểu cảm bí xị kia, Chu Tịnh Sơ không khỏi bật cười, "Anh đang ghen đấy à?"
Người đàn ông ôm lấy eo cô rồi siết chặt, anh không giấu diếm:
"Đúng vậy."
Cô thở dài, "Tả Tôn là bạn của em, thế mà anh cũng ghen cho bằng được."
"Chỉ đơn thuần là bạn à, cậu ấy có ý với em thì sao?" Có lẽ cô không biết nhưng anh thì biết, nhìn ánh mắt, cử chỉ và hành động của Tả Tôn thì anh chắc chắn cậu có tình cảm với cô.
Nghe được điều này, cô chậc lưỡi hai cái, "Anh nói gì vậy chứ, Tả Tôn không thích em đâu.
Em và cậu ấy chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường thôi, anh đúng là suy nghĩ linh tinh."
"Ngây thơ." Tống Lãnh Thần cốc nhẹ vào trán cô một cái, cũng không cho cô có cơ hội nói thêm, anh áp môi mình xuống môi cô và bắt đầu hôn ngấu nghiến.
Ai ai cũng biết Tả Tôn thích Chu Tịnh Sơ, vậy mà chỉ mình cô cho rằng cậu không hề yêu cô.
Cô việc gì cũng không minh, có điều khó nhìn thấu lòng người mà thôi..