SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Cao Nhã Kỳ vừa lái xe đến nơi an toàn thì cô mới lấy chiếc điện thoại mà Chu Tịnh Sơ để lại trên xe và gọi cho Tống Lãnh Thần, rất nhanh đã có kết nối.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông:
“Chẳng phải em đi chơi với Nhã Kỳ sao, gọi cho anh vì nhớ anh à?”
Cao Nhã Kỳ biết anh đang tưởng người gọi cho anh là Chu Tịnh Sơ, cô không có tâm trạng đùa giỡn mà cực kì nghiêm túc nói nhanh:
“Tống lão đại, Tịnh Sơ đã nói dối anh, cô ấy một mình đến gặp Tống Lãnh Vũ để cứu lấy tôi.

Hiện tại cô ấy đang bị em trai của anh giam giữ, anh mau đến cứu Tịnh Sơ đi.”
Lúc giọng của Cao Nhã Kỳ vừa cất lên thì Tống Lãnh Thần đã nhận ra người nói chuyện với anh không phải Chu Tịnh Sơ, lại nghe những gì mà Cao Nhã Kỳ vừa thốt ra, anh không khỏi lo lắng:
“Gì chứ?”
Rõ ràng Chu Tịnh Sơ nói với anh rằng cô ấy ra ngoài đi chơi mà, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Rơi vào tay Tống Lãnh Vũ, hắn đã hành động rồi sao? Tống Lãnh Thần nghĩ nhanh đến mục đích của hắn, hóa ra là muốn lấy Cao Nhã Kỳ để uy hiếp Chu Tịnh Sơ, rồi lại lấy cô để uy hiếp anh.

Lần này là do anh quá sơ suất, không nghĩ Tống Lãnh Vũ lại không yên phận như vậy.

Chết tiệt, anh sẽ không để yên cho hắn!

“Tống lão đại, làm ơn hãy cứu cô ấy.” Nhã Kỳ vội gửi định vị sang cho anh, hiện giờ cô rất lo lắng cho tình hình của bạn thân.

Chu Tịnh Sơ vì cô mà mới một mạng đổi một mạng, nếu cô không sơ suất mắc bẫy thì chuyện sẽ không tồi tệ thế này.

Tất cả là do cô, Cao Nhã Kỳ tự trách, nếu Chu Tịnh Sơ có vấn đề gì thì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình.

Nước mắt cô lăn dài trên má, từng giọt từng giọt lạnh ngắt.

Lúc này Tống Lãnh Thần mới sực tỉnh, anh bỏ lại cuộc họp còn đang dở dang mà tức tốc rời đi, miệng ra lệnh một câu:
"Lập tức tập hợp, giải cứu phu nhân!"
"Dạ." Cảnh Lập đi sau lưng anh, cung kính trả lời.

Tống Lãnh Thần vừa yên vị trên xe, anh chiếc xe chỉ mới lăn bánh thì điện thoại bỗng dưng rung lên, anh nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình cũng đoán được kẻ gọi đến là ai.

"Làm thế nào mới thả người?" Giọng nói lạnh lẽo của Tống Lãnh Thần vang lên khi vừa nhấc máy, anh chắc chắn người gọi cho mình không ai khác ngoài Tống Lãnh Vũ.

Nghe được câu hỏi của anh trai, Tống Lãnh Vũ không khỏi bật cười:
"Tống Lãnh Thần, anh thông minh như vậy chẳng lẽ không biết tôi muốn gì?"
"Tống Lãnh Vũ, cậu đã nghĩ đến hậu quả của hành động này chưa?" Tuy lời nói hết sức bình thản nhưng lại chứa sự uy nghiêm trong đấy, xem ra đã đến lúc anh nên kết thúc mọi chuyện rồi.

Một sống một còn là kết quả của trận chiến này.

"Hậu quả sao? Tống Lãnh Thần, anh tưởng thế lực của tôi còn nhỏ như trước ư? Để xem khi tiêu diệt được anh thì hậu quả mà tôi lãnh được sẽ là gì." Tống Lãnh Vũ không hề hoảng sợ, ngược lại hắn rất tự tin.

Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay chắc chắn sẽ hoàn thành ước nguyện mấy năm qua.

"Tiêu diệt tôi, để xem cậu có bản lĩnh đó không.


Nhớ kỹ, Chu Tịnh Sơ bị mất một cọng tóc nào thì tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu đâu." Tống Lãnh Thần nói xong liền cúp máy, đôi mắt anh chứa đầy tia sát khí.

Tống Lãnh Vũ thật nham hiểm, lại dám dùng điểm yếu duy nhất của anh để uy hiếp anh, đáng chết mà!
Bị cúp máy ngang, Tống Lãnh Vũ không giận mà còn phá lên cười:
"Cái khí thế bá đạo này của anh đúng là không thay đổi chút nào."
Đặt di động lên bàn, ánh nhìn của hắn bỗng di chuyển đến người phụ nữ đang ngồi trên đất.

Hắn hứng thú nói một câu:
"Tống Lãnh Thần yêu cô lắm, anh ta đang đến đây vì cô đấy, biết chừng lát nữa sẽ hy sinh mình để cứu cô."
Những lời nói của Tống Lãnh Vũ như chiếc dao nhọn đâm vào trái tim của Chu Tịnh Sơ, liệu Tống Lãnh Thần có thật sự chết vì cô không?
Tuy cô nói không cần anh đến nhưng thật ra trong thâm tâm của cô vẫn mong anh sẽ xuất hiện, chỉ là cô sợ anh sẽ vì cô mà làm chuyện dại dột, nếu như vậy cô thà chết còn hơn.

Anh đến đây, nếu anh có thể cứu cô đi và anh cũng bảo toàn được tính mạng thì không nói.

Nhưng nếu anh chọn cách lấy mình để đổi cô thì cô nhất định sẽ không chấp thuận.

Khi ấy...!tức nước vỡ bờ thôi!
Thứ trên người cô có thể cứu được Tống Lãnh Thần, nhưng không thể cứu được cô...!
"Nếu từ đầu anh không đối đầu với Tống Lãnh Thần thì có lẽ hai người sẽ là một cặp anh em được nhiều người khác ngưỡng mộ, giống như anh ấy và Lạc Quân Bách vậy, tình như thủ túc." Chu Tịnh Sơ không nhắc đến Tống Lãnh Thần, bởi có nhắc đến anh bây giờ chẳng có ích gì.


Ngược lại cô thốt lên một lời cảm thán, bộc lộ sự tiếc nuối của bản thân.

Sắc đẹp của Tống Lãnh Vũ so với Tống Lãnh Thần không thua bao nhiêu, Chu Tịnh Sơ nghĩ tài năng của hắn cũng có thể so với tài năng của anh, điển hình là hắn cũng có thể xây dựng được tổ chức của riêng mình.

Nhưng hắn đã bị tha hóa, rơi vào cám dỗ, sa ngã không lối thoát.

Thật đáng tiếc!
"Cô đang nói đùa với tôi đấy à?" Sự hời hợt và vẻ bất cần của Tống Lãnh Vũ bỗng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt giận dữ bừng bừng.

"Đừng nói là cô đang muốn cảm hóa tôi ư? Tống Lãnh Thần đã cướp tất cả từ tôi, bảo tôi xem anh ta là anh trai, thân thiết với anh ta? Hoang đường, mộng tưởng!"
Qua thái độ vừa rồi của hắn, Chu Tịnh Sơ biết hắn hận Tống Lãnh Thần đến thấu xương.

Lúc nãy cô có ý sẽ đánh thức sự mềm yếu và tình thân ruột thịt trong hắn, nhưng dường như cô đã sai rồi.

Tống Lãnh Vũ thâm cơ và tàn nhẫn, hắn mãi mãi sẽ luôn là kẻ địch của Tống Lãnh Thần..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi