SỦNG VẬT TÌNH NHÂN 999 NGÀY

Thủ đô về đêm ánh lên một màu huyền ảo giữa phố xá đông đúc, trên trời cao nhấp nháy đèn của một chiếc máy bay vừa chạy qua mấy đỉnh cao nhất của toà nhà, rồi hai cánh tại một sân bay tư nhâ riêng biệt. Hàn Ưng bước xuống máy bay, đưa tay lấy cặp kính đen bản to đeo vào, không khí ở Paris quả thật là vô cùng mát mẻ, một chiếc xe ô tô lập tức chạy đến rồi thắng lại bên chân Hàn Ưng, người trên xe bước xuống cúi đầu, cung kính lên tiếng.

"Hàn thiếu, xe anh cần đã được mang đến."

Hàn Ưng gật đầu một cái rồi xoay người bước lên xe, hắn đánh tay lái chạy quanh một vòng thành phố rồi cuối cùng mới quay về biệt thự riêng của mình.

Những người như hắn và Lục Thiên Mặc thì bất kì đi đến đâu cũng có nhà riêng, có xe và vệ sĩ luôn kề cận. Tuy Hàn Ưng không chính thức gia nhập Hắc đạo nhưng tiếng nói của hắn lại rất có giá trị. Ở Đài Loan, hắn và Lục Thiên Mặc chính là hai người đàn ông hoàng kim độc thân của giới tài chính, sau vụ lễ cưới kia không thành, Hàn Ưng hắn cũng đã nghe qua, nhưng Lục Thiên Mặc đã nhanh tay cắt đứt mọi thông tin của báo chí và những người có mặt chứng kiến sự việc ngày hôm đó cũng không được phép tiết lộ nữa lời ra bên ngoài. Đã hai tuần trôi qua rồi, hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều, người phụ nữ kia bây giờ cũng đã hạnh phúc như ý muốn của hắn rồi, hắn còn gì mà cần vướng bận?

Tốc độ hơn hai trăm ki-lô-mét trên giờ, hắn từ từ hạ xuống còn đến mức một trăm năm mươi, hắn đưa tay ấn nút gần vô lăng để mở mui xe và thu xếp gọn gàng lại nằm trong cốp sau. Trên đường quốc lộ phía Bắc này là nơi đô thị sầm uất nhất, hàng loạt các quán bar sang trọng thay nhau lướt ngược qua mắt hắn, bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng gió vi vu.

Một bóng dáng rất quen thuộc từ trong bar bước ra, người phụ nữ mặc trên người chiếc quần da bóng bó sát người để lộ hoàn toàn đường cong của cơ thể, chiếc áo hai dây màu đen ở bên trong kèm với một áo khoác da lộn mặc kèm ở bên ngoài, Hàn Ưng chỉ cần nhìn qua đã có thể nhận ra đó là ai, không nói gì về quần áo, chỉ riêng mái tóc dài thẳng mượt kia hắn đã chắc chắn rằng cô ta chính là người phụ nữ mà hắn đang muốn tìm.

Nhưng tại sao hắn lại sang tận đây để tìm cô?

Chính hắn cũng không biết điều đó, hắn chỉ biết rằng hắn đã quen với sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, bây giờ lại bỗng dưng không còn nữa, điều đó đã không khỏi làm hắn phải thấy trống rỗng và nặng trĩu một cái gì đó giống như là nỗi áp bức vô hình. Hàn Ưng đuổi theo chiếc xe taxi mà Lâm An Thư vừa bước lên rồi chạy một mạch đến đến vùng ngoại thành cách trung tâm khá xa.

Qua thông tin điều tra, Hàn Ưng đã biết rằng Lâm An Thư vẫn đang ở tạm nhà thân chủ của mình cho đến khi vụ kiện kết thúc, thời gian để khởi kiện phải còn đến hơn một tháng nữa. Khi Hàn Ưng rời khỏi Đài Loan để sang đây hắn đã sắp xếp công việc của mình lại ở tập đoàn, những phần rắc rối phát sinh trong khoảng thời gian mà hắn đi vắng sẽ được Hắc Khuyển thay.

Chiếc xe taxi dừng lại trước một căn biệt thự khá lớn, để vào được bên trong nhà thì cần phải vòng qua hồ bới, Hàn Ưng đổ xe lại bên lề đường, đưa mắt chăm chú nhìn Lâm An Thư bước ra khỏi xe rồi khuất dạng sau cánh cửa. Hắn đánh xe quay về biệt thự của mình nghĩ ngơi, trong đầu vẫn còn đùng đùng hỏi rằng tại sao hắn lại quan tâm người phụ nữ kia như thế.

***

"Cái gì? Lỗ vốn?" Một người đàn ông tầm ngoài ba mươi đang ngồi ở trên ghế da xoay sau bàn làm việc của giám đốc hướng mắt về thuộc hạ của mình quát lớn: "Một lũ vô dụng, tổn thất lần này có thể dẫn đi tập đoàn chúng ta phải sụp đổ, các người có biết hay không?"

Quản lí của người đàn ông kia cúi người lên tiếng: "Thưa giám đốc, sự việc lần này là do tập đoàn Lục gia Hoàng thị đã nhúng tay vào, bọn họ đã cắt đứt con đường chuyển giao giấy tờ của chúng ta chỉ với một buổi tối ở bến cảng."

Mai Hằng Quốc tức giận đấm tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Trước đây hợp tác với Hàn Ưng thì thất bại, bây giờ lại bị Lục Thiên Mặc đâm sau lưng, mày được lắm, tao sẽ lấy lại hết những gì mày đã lật đổ của tao."

Một số hợp đồng bên công ty của Mai Hằng Quốc đã bị hủy bỏ, các đối tác thì lại liên tục kéo hết sang tập đoàn của Lục Thiên Mặc khiến cho Mai thị phải tổn thất rất lớn, hắn trừng to mắt, khoé miệng nhếch lên, lẩm bẩm vài lời trong miệng.

Buổi tối, Mạch Linh vừa cùng Lục Thiên Mặc ở công ty bước ra thì di động của cô lại reo lên inh ỏi.

"A lô."

"..."

"Anh nói cái gì? Mẹ của tôi bị như thế nào?"

"..."

Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì nhưng trông vẻ mặt của Mạch Linh bỗng chốc sa sầm đi, cô đứng trơ ra đó nghe những gì truyền đến ở phía đầu dây bên kia, cho đến khi Lục Thiên Mặc lên tiếng hỏi cô thì ba hồn bảy vía cô mới nhập lại vào xác: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mạch Linh nói nhanh vài câu, bây giờ cô chỉ muốn gấp gáp chạy đi: "Mẹ em xảy ra chuyện rồi, anh về nhà trước đi."

Lục Thiên Mặc đưa tay níu lấy tay cô, cũng lo lắng không kém: "Đợi anh lấy xe, anh đưa em đến đó."

"Không cần đâu, anh cứ về nhà trước đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh. Với lại chỗ mẹ em cũng không cùng đường về đến biệt thự."

Hắn thấy cô có vẻ rất gấp nên đã gật đầu đồng ý, trước khi cô bước lên chiếc taxi vừa mới gọi được, hắn còn dịu dàng căn dặn vài lời: "Em phải cẩn thận, có chuyện gì báo ngay cho anh."

"Vâng." Mạch Linh gật đầu rồi nhanh chóng leo lên chiếc taxi phóng đi. Hắn cũng xoay đầu đi lấy xe, quay trở về biệt thự.

Mạch Linh ngồi ở phía sau xe taxi, nói với tài xế là đưa cô đến bệnh viện Vinh Dân ngay nhưng hắn ta làm như hoàn toàn không nghe thấy, hắn đưa cô đến một đoạn đường cách rất xa trung tâm của Đài Bắc. Mạch Linh lúc này mới cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô lập tức đẩy cửa xe để nhảy ra ngoài, nhưng từ đằng sau lại xuất hiện hai tên đàn ông đàn ông nhào đến chộp lấy tay cô rồi khoá trụ lên sau lưng.

"Cô biết khôn thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, chống cự sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."

Mạch Linh biết cô đang ở trên xe nên không thể làm gì được bọn chúng, cô không phát ra một tiếng la hét nào, chỉ lạnh lùng hỏi bọn chúng: "Ai sai các người làm chuyện này?"

Một tên ở sau lưng cô mở miệng: "Cô không cần phải biết nhiều." Hắn nói xong liền đưa tay đánh mạnh vào sau gáy cô, chiếc xe ô tô mang biển hiệu taxi kia lặp tức tăng tốc rồi dừng lại một căn nhà hoang nằm ở rìa phía núi Tây khuất sau ngoại thành, một người đàn ông mặc bộ âu phục đắt tiền trên người phất phất tay để bọn thuộc hạ lôi Mạch Linh vào trong, xông xuôi mọi việc, ông ta liền quay lại nói với người phụ nữ bên cạnh.

"Cô Châu, tôi đã làm theo kế hoạch của cô rồi, bước tiếp the như thế nào?"

Châu Tư Duệ vuốt vuốt lọn tóc của mình, liếc mắt đến phía Mạch Linh đang nằm trong nhà kho, khoé môi nhếch lên mở một nụ cười độc ác: "Tiếp theo thì..." Cô ta kề miệng sát đến gần lỗ tai người đàn ông kia, thì thầm điều gì đó, sau cùng còn đặc biệt căn dặn vài câu: "Tuyệt đối anh không được làm hại Mặc, đây là năm mươi phần trăm số tiền tôi đặt trước cho anh, số còn lại sau khi xong việc tôi sẽ chuyển sang tất cả. Nên nhớ là anh đừng làm điều gì liên lụy đến Mặc, bởi vì số tiền này có thể cứu cả công ty của anh đấy."

Mai Hằng Quốc cầm chiếc vali mini lên tay rồi mở ra xem, bên trong chứa đầy biết bao là tiền mặt, các cọc tiền được sắp thành lớp dày đến mức chỉ có thể đưa vào máy đếm, giá trị số tiền trong vali cũng tương đương ba mươi tỷ đô la Đài tệ.

"Được được, cô cứ tin tưởng ở tôi."

Hắn ta cong miệng cười, chính hắn cũng không ngờ rằng Châu Tư Duệ lại chủ động liên hệ với hắn với yêu cầu rằng không cho phép hắn đụng vào Lục Thiên Mặc, thành công bắt cóc Mạch Linh và giàn xếp thành một vi phụ trả thù, thì cô ta sẽ cho hắn sáu mươi tỷ để cứu lại công ty. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, nếu như thất bại, chính hắn sẽ phải trả giá rất đắt khi đối đầu trước họng súng của Lục Thiên Mặc.

Mạch Linh mơ màng tỉnh dậy, cô cảm nhận được phía sau gáy mình truyền đến một trận đau nhức, lúc cô ý thức được thì mới nhận ra rằng tay chân mình đang bị trói chặt, miệng cũng bị dán một miếng băng keo đen, cô chỉ có thể "Ưm ưm" lên được vài tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà một vòng, lại bất chợt nhìn thấy Châu Tư Duệ cũng bị trói ở phía trụ cột đối diện cách cô tầm ba mét, cô ta cũng đang bị trói chặt, và dường như còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

***

Lục Thiên Mặc chờ đợi hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy Mạch Linh gọi điện về thông báo tình hình, hắn đã lo lắng gọi điện cho cô nhiều lần nhưng vẫn không thể nào liên lạc được, cũng trùng hợp một điều rằng từ khi nãy đến giờ cũng không thấy Châu Tư Duệ đâu, hắn cầm theo chìa khóa xe xuống lầu, vừa bước đến cầu thang đã gặp được Lô Tấn.

"Lô Tấn! Cậu có nhìn thấy Tư Duệ không?"

"Tôi không thấy."

"Ring...ring..." Âm báo tin nhắn truyền đến, Lục Thiên Mặc đưa di động lên xem, người gửi tin nhắn cho hắn đã lấy di động của Mạch Linh để gửi, nội dung chỉ là muốn hắn đến nơi cứu người và yêu cầu là chỉ đi một mình. Hắn tức giận đập mạnh di động xuống sàn nhà, miệng phát ra câu chửi thề: "Shit! Mẹ...Chúng nó dám bày ra trò này!"

Lô Tấn nhìn thấy biểu hiện của hắn cũng không khỏi lo lắng: "Lão đại, có chuyện gì thế?"

"Mạch Linh và Tư Duệ đang nằm trong tay bọn bắt cóc." Lục Thiên Mặc chỉ trả lời qua loa rồi nhanh chóng rời đi: "Tôi chưa cho phép, bất cứ ai cũng không được động thủ."

Hắn bỏ lại câu nói đó rồi lập tức leo lên xe đến ngay chỗ hẹn ngay trong đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi