SỦNG VỢ LÊN TRỜI

“Em muốn uống gì?”

Thấy Đường Ngọc Sở nhìn ngắm căn phòng cũng đủ rồi, Lục Triều Dương mới lên tiếng hỏi.

Đường Ngọc Sở quay lại, ánh mắt hướng về phía Lục Triều Dương.

Lúc này, người đàn ông ấy đã cởi áo vest ngoài, chỉ còn chiếc áo sơ mi với tay áo được kéo lên tới tận cánh tay, hai chiếc cúc ở cổ áo cũng được mở ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Chiếc kính gọng vàng anh đang đeo càng khiến khuôn mặt lạnh lùng ấy toát lên thêm nhiều phần nho nhã.

Hai mắt Đường Ngọc Sở sáng lên, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, bất cứ lúc nào anh cũng có thể khiến cô kinh ngạc.

“Cà phê nha.”

Cô cười cười, đến ngồi cạnh ghế sofa.

Lục Triều Dương gật đầu, bấm nút điện thoại gọi Tô Lân ở bên ngoài mang cà phê đến, sau đấy cầm laptop sang đưa cho Đường Ngọc Sở: “Anh bận làm việc chút nhé, em cứ ngồi đây chơi một lát, nhiều nhất là nửa tiếng, làm xong anh lại qua với em.”

“Vâng, anh làm đi.”

Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn theo Lục Triều Dương quay lại bàn làm việc.

Qua một lúc, Tô Lân mang hai cốc cà phê đến.

Đối với sự xuất hiện của Đường Ngọc Sở ở đây, Tô Lân dường như không hề cảm thấy ngạc nhiên gì. Kính cẩn đưa cà phê đến trước mặt cô xong là liền lui ra ngoài.

Văn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng Lục Triều Dương đọc tài liệu. Đường Ngọc Sở không làm phiền anh, lặng lẽ mở trang web bắt đầu đọc tin tức trên weibo và các trang báo lớn.

Trong vòng chưa đầy một giờ, cái tin về cô và Cố Ngọc Lam kia đã náo động khắp chốn rồi.

Vô số lời chửi rửa như sóng cuồn cuộn dâng lên, quét về phía Đường Ngọc Sở. Weibo của cô thì càng không thoát được, tin nhắn, bình luận rặt một mớ những lời độc ác.

Đường Ngọc Sở trông vẫn bình tĩnh, không còn quá để tâm như ban sáng nữa.

Cứ để Cố Ngọc Lam đắc ý một chút đi, bây giờ dân mạng nâng cô ta cao chừng nào thì sau này ngã đau chừng ấy thôi.

Cô muốn Cố Ngọc Lam biết rằng mình sớm đã không còn là cái người dễ bị cô ta tùy ý bắt nạt trước kia nữa rồi.

Kẻ bắt nạt người khác trước sau gì cũng bị quả báo. Đến cuối cùng, cô ta sẽ phải nếm quả đắng thôi.

Xem thêm một lúc, Đường Ngọc Sở dứt khoát đóng trang web lại, không quan tâm gì nữa. Cô hơi đảo mắt, ánh nhìn dừng lại trên người Lục Triều Dương đang ngồi cách đó không xa.

Ánh mắt anh vô cùng chuyên chú, gương mặt nghiêm nghị không dễ bị kích động. Ngón tay thon dài lật xem tài liệu, đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo biết nhìn xa trông rộng. Cả người anh toát lên sự mạnh mẽ và khí chất mà chỉ những người ở tầng lớp cao mới có.

Đường Ngọc Sở cầm cốc cà phê, vừa nhấm nháp hương vị vừa âm thầm tán tưởng hình ảnh này. Trong đầu không khỏi nghĩ đến một câu nói thế này: Người đàn ông nghiêm túc làm việc luôn là người đàn ông đẹp trai nhất, gợi cảm nhất, quyến rũ nhất.

Nếu là trước đây, có lẽ Đường Ngọc Sở sẽ không đồng ý với câu nói này. Thế nhưng ngay lúc này đây, cô hoàn toàn thừa nhận nó đúng.

Người đàn ông này quả thực quá yêu nghiệt, rất nhiều phẩm chất nơi anh càng giúp gia tăng phần mị hoặc, khiến cho điểm số của anh trong lòng cô cứ thế mà một đường thẳng tiến.

Nhìn đến đây, Đường Ngọc Sở kìm không được mà cảm thán, mặc dù cô ở bên Lục Triều Dương hoàn toàn không phải là vì tình cảm, thế nhưng mà tự nhiên không không nhặt được một người chồng tuyệt vời như thế này, trong lòng cô ít nhiều vẫn là có cảm giác tự hào.

Nếu mà người khác biết được chắc sẽ ghen tị chết mất thôi.

“Vợ à, em cứ nhìn anh như vậy là quấy rầy trầm trọng hiệu suất công việc đấy nhé. Bộ em muốn anh phải làm mấy việc mà bản thân không thể kiểm soát được sao hả?”

Đang lúc Đường Ngọc Sở nhìn đến ngẩn ngơ, Lục Triều Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh nghịch nhìn về phía cô.

Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, hai má nóng hổi, có hơi ngượng: “Xin lỗi, anh làm tiếp đi.”

Lục Triều Dương nhếch môi, đứng dậy khỏi chỗ đến ngồi bên cạnh cô: “Thế nào? Bên ngoài giờ sợ là đang náo loạn, em định lúc nào sẽ trả đũa hả?”

“Không vội. Hiếm khi Cố Ngọc Lam có dịp được vui vẻ, phận làm em gái sao có thể phá hoại niềm vui của người ta được chứ? Cứ để chị ta tận hưởng cảm giác bay trên mây đi đã!”

Đường Ngọc Sở nói không chút để ý, dáng vẻ thoải mái như thể đang bàn luận về thời tiết vậy.

Lục Triều Dương thật sự rất thích dáng vẻ tự tin nào của cô, trong mắt không nén được một tia sáng ngời, anh khẽ cười: “Nếu em đã có suy tính cả rồi, thế thì anh sẽ không hỏi thêm nữa. Lát nữa anh còn có cuộc họp nhỏ, tội cho em phải ở đây chờ anh rồi.”

“Không sao đâu, anh cứ làm đi.”

Đường Ngọc Sở gật đầu hiểu ý.

Lục Triều Dương quản lý cả một công ty lớn như vậy, trăm công nghìn việc mỗi ngày, trong lòng cô hiểu rất rõ, tự nhiên cũng không dám chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh.

Dù sao thì Cố Ngọc Lam hãm hại cô cũng chẳng phải mới một hai lần, cô quen cả rồi, cũng đã nghĩ xong cách đối phó với cô ta.

Có điều, dù là thế đi nữa, trong lòng Đường Ngọc Sở vẫn có một chút cảm động.

Cô và Lục Triều Dương kết hôn chưa được mấy ngày, thế nhưng sự quan tâm của anh dành cho cô đã vượt xa mối quan hệ danh nghĩa bình thường mà hai người đã thỏa thuận lúc kết hôn rồi.

“Anh sẽ quay lại nhanh thôi, nếu như em ở đây mà thấy chán quá thì có thể ra bên ngoài tham quan nhé.”

Lục Triều Dương suy nghĩ một lúc rồi dặn dò cô.

Đường Ngọc Sở nghe vậy liền sửng sốt: “Thế này không hay cho lắm. Nếu em bị người khác nhận ra thì sẽ ảnh hưởng đến anh đó.”

“Không sao, cấp dưới của anh đều rất kín miệng. Ai tung tin đồn bừa bãi đều sẽ bị xử lý đuổi việc. Chỉ có em ảnh hưởng đến công việc bọn họ thôi, em cứ tùy ý tham quan đi.”

Lục Triều Dương nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, trong lời nói còn mang một sự chiều chuộng không dễ dàng nhận thấy.

“Thật sự có thể sao?”

Đường Ngọc Sở nghe anh nói thế hai mắt liền sáng lên, trong lòng đột nhiên hứng thú.

“Được mà.”

“Vậy thì cung kính không bằng vâng lời nhé.”

Đường Ngọc Sở giọng nói đầy phấn khích.

Có thể tùy ý tham quan bên trong Hoàng Đình, đây thật sự là cơ hội ngàn năm mới có, y như trên trời rớt xuống vậy, không chộp lấy ngay thì phí quá, dĩ nhiên là cô sẽ không chối từ nó rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi