SỦNG VỢ LÊN TRỜI

Đường Ngọc Sở biết Lại Tiểu Lan cố ý, không nhịn được nhíu mày, bất giác ngước mắt nhìn về phía Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam.

Trên mặt Bùi Hằng Phúc giương lên nụ cười nhạt, nhưng con ngươi nhìn Đường Ngọc Sở lại mang theo sự cuồng nhiệt người khác không cách nào phát giác.

Sự cuồng nhiệt đó, thậm chí xem lẫn dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Về phần Cố Ngọc Lam, mặt mày, biểu cảm đều đắc ý rõ ràng, giống như muốn nói cho Đường Ngọc Sở biết, ở đây, cô chỉ là một nhân viên thân phận thấp bé, mà Cố Ngọc Lam cô ta lại là vợ của cổ đông lớn.

“Tiện nhân.” Tống An Kỳ đè thấp giọng tức giận mắng.

Trong lòng Đường Ngọc Sở liên tục cười lạnh, mặt lại không chút biểu cảm nói: “Xin lỗi, tôi uống rượu có chứng mẫn cảm chọn lọc thời gian, vừa khéo, bây giờ không thể uống, cho nên, e là không thể kính được rượu. Bùi tổng đại nhân đại lượng như vậy, nghĩ hẳn là sẽ không tính toán với tôi đi?”

Bùi Hằng Phúc: “...”

Tất cả mọi người yên lặng, khóe miệng khẽ co giật.

Chứng mẫn cảm chọn lọc thời gian, đây căn bản chính là cô nói linh tinh đi?

Sắc mặt Cố Ngọc Lam có chút không tốt lắm, cô ta vốn còn cho rằng có thể ra uy một chút với Đường Ngọc Sở, không nghĩ tới người phụ nữ này cứng mềm không ăn, không biết tốt xấu như vậy.

Cố Ngọc Lam cắn răng nghiến lợi muốn phát tác, Lại Tiểu Lan lại giành trước một bước dạy dỗ: “Đường Ngọc Sở, em nói chuyện với Bùi tổng thế nào vậy? Có thể mời rượu Bùi tổng và bà Bùi, là vinh hạnh của em.”

“Phó giám đốc, lời này là sao vậy, mẫn cảm rượu lại không phải là lỗi của em, thực sự không được, vinh hạnh này để cho chị đi, em nghĩ chị hẳn rất thích.”

Nói rồi, Đường Ngọc Sở bưng ly rượu trước mặt đặt tới trước mặt Lại Tiểu Lan

“Em...”

Sắc mặt Lại Tiểu Lan lập tức đỏ bừng, muốn nổi giận, lại không dám, toàn thân bỗng chốc trở nên có chút khó chịu.

Trường hợp thế này đã trở nên vô cùng ngượng ngùng, không ít quản lý cấp cao đều khẽ nhíu mày.

Lina thấy vậy, vội bưng ly rượu đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Bùi tổng, cấp dưới của tôi có chút không hiểu chuyện, Tiểu Đường đã không thể uống, vậy rượu này, để tôi mời thay cô ấy đi...”

Lina cũng xem là người khéo léo, nói xong câu này, bèn uống cạn trước.

Tổng giám đốc thấy cô ấy bước ra giảng hòa, vội cười nói: “Vẫn là Lina hiểu chuyện.” Sau đó xụ mặt dạy dỗ Đường Ngọc Sở: “Tiểu Đường, lần sau không thể như vậy nữa!”

“Dạ, tổng giám đốc.”

Đường Ngọc Sở cười gật gật đầu, sau đó lại áy náy nói với những người khác: “Các vị giám đốc, mọi người dùng bữa trước, chúng tôi đi vệ sinh.”

Nói xong, Đường Ngọc Sở bèn kéo Tống An Kỳ đi thẳng ra khỏi phòng bao.

Mà sau lưng, Cố Ngọc Lam nắm chặt hai tay, trong lòng hận đến mức biểu cảm cũng không nhịn được trở nên độc ác.

“Hahaha, sảng khoái, Đường Ngọc Sở, biểu hiện vừa rồi của cậu thực sự quá tốt, mình cũng không nhịn được muốn vỗ tay khen hay!”

Ra khỏi phòng bao, Tống An Kỳ đè nén đã lâu, cuối cùng không nhịn được cười to giơ ngón tay cái với Đường Ngọc Sở, dáng vẻ vui vẻ khi người gặp họa đó, nào còn có thể nhìn ra dáng vẻ tức giận lúc đầu.

“Mình vốn còn cảm thấy kỳ quái, tại sao công ty lại gọi mình và cậu tham gia buổi tụ họp này, nhưng Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc vừa xuất hiện, mình đã đoán được rồi.”

Đường Ngọc Sở trào phúng hừ lạnh một tiếng: “Cố Ngọc Lam muốn chiếm tiện nghi của mình, bàn tính này đánh không tệ.”

Tống An Kỳ ở một bên vui vẻ cười không khép được miệng: “Cậu vừa nãy không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, dáng vẻ muốn phát tác lại phải miễn cưỡng chịu đựng đó, muốn buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.”

Đường Ngọc Sở cũng phì cười theo, cuối cùng mới nói: “Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Được, mình bây giờ rất có khẩu vị, chúng ta đi ăn gì?”

“Một bữa thịnh soạn.”

Khóe miệng Đường Ngọc Sở cong lên nụ cười ngọt ngào, sau đó dẫn Tống An Kỳ, nhanh chóng bước vào phòng bao chỗ góc rẽ hành lang.

“Gì? Cậu đặt phòng bao lúc nào?”

Tống An Kỳ nghi hoặc hỏi Đường Ngọc Sở ở trước mặt, lời vừa nói xong, khóe mắt lại nhìn thấy bóng dáng đang ngồi bên bàn ăn bên trong.

Tư thế ngồi của người đàn ông ưu nhã, trên người mặc sơ mi trắng, áo khoác khoác lên bên cạnh, đôi mắt thâm thúy mê người, thêm ánh sáng mềm mại nhìn Đường Ngọc Sở, dáng vẻ đó, như đặc biệt đợi cô.

Người đó, lại là Lục Triều Dương!

“Không phải kêu anh ăn trước, không cần đợi em rồi sao?”

Đường Ngọc Sở nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Triều Dương, mỉm cười nói.

“Anh vẫn chưa đói.”

Lục Triều Dương khẽ đáp, phong độ kéo ghế cho cô.

Đường Ngọc Sở ngồi xuống, gọi Tống An Kỳ: “Mau ngồi xuống đi, ăn cơm.”

Tống An Kỳ chọn vị trí cách họ khá xa, cười nói: “Thì ra hai người sớm đã hẹn cùng ăn cơm rồi à?”

“Đương nhiên, ăn cơm ở nơi đó nhàm chán biết bao, mình vẫn khá thích cùng ăn với Triều Dương, cho nên lúc tan làm đã nói địa chỉ cho anh ấy.”

Đường Ngọc Sở cười cười, gắp thức ăn cho Lục Triều Dương.

Tống An Kỳ lập tức có chút ngượng ngùng: “Vậy mình có quầy rầy hai người không?”

Lục Triều Dương nhàn nhạt đáp: “Sẽ không, cứ ăn đi, đã gọi phần của cô rồi.”

“Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Tống An Kỳ an tâm, ngồi ở một bên, bắt đầu gắp lia lịa đống lớn thức ăn ngon trên bàn.

Đường Ngọc Sở thấy buồn cười, không để ý tới cô ấy nữa, dời ánh mắt lên mặt Lục Triều Dương: “Tập đoàn Bùi thị đã đầu tư vào Thời Thụy rồi, Cố Ngọc Lam e rằng cũng sẽ ký hợp đồng với Thời Thụy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi