SỦNG VỢ LÊN TRỜI

"Triều Dương, hay là đừng gọi điện thoại nữa." Đường Ngọc Sở bật cười ngăn cản hành động của Lục Triều Dương: "Sân chơi này phải chơi nhiều người mới vui, một nơi lớn như thế mà chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất nhàm chán, đi thôi, đột nhiên em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, chúng ta đi qua chơi cái đó đi."

Sau khi nói xong lời này, Đường Ngọc Sở cũng không đợi Lục Triều Dương trả lời đã trực tiếp kéo tay anh chui vào trong đám người.

Xếp hàng, mua vé, hai người ngồi lên tàu lượn siêu tốc, toàn bộ hành trình cảm xúc của Đường Ngọc Sở tăng vọt một cách dị thường.

Lục Triều Dương so ra mà nói thì phản ứng cũng rất bình thản nhưng rất rõ ràng là anh không thích những nơi chen chúc ồn ào như thế này nên bởi vậy đôi lông mày đẹp đẽ kia đều nhíu chặt lại.

Đường như nhìn ra điều gì thú vị cô liền tốt bụng nhắc nhở: "Chờ lát nữa nếu như anh sợ hãi thì anh có thể hét lớn lên."

Lục Triều Dương từ chối cho ý kiến nhếch khóe môi lên.

Kết quả là ngồi một chuyến ngược lại là Đường Ngọc Sở liên tục thét lên thậm chí sắc mặt còn hơi tái nhợt.

Lúc hai người ngồi xuống ghế ở ven đường nghỉ ngơi, Lục Triều Dương khoanh tay lại, trêu tức nhìn cô nói: "Phu nhân rất là hào hứng nhỉ, có muốn chơi lại một lần nữa không?"

"Không... Không cần."

Đường Ngọc Sở gượng cười, trong lòng tự nhủ đúng là thất sách, không ngờ hại người lại thành ra hại mình.

Trên mặt Lục Triều Dương hiện ra nụ cười thản nhiên, không nói gì.

Thấy như vậy cô lại không chịu thua: "Chúng ta đi chơi nhảy lầu cơ được không?"

"Hoàn toàn nghe theo ý phu nhân."

Lục Triều Dương không thèm để ý nhún nhún vai.

Nhưng cho dù là tàu lượn siêu tốc hay là chơi nhảy lầu cơ hoặc là mấy trò chơi tương đối kích thích khác thì cuối cùng Lục Triều Dương vẫn hoàn toàn bình thường như cũ, nét mặt của anh từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

Đường Ngọc Sở thì lại hoàn toàn ngược lại, chơi xong một vòng đi xuống chẳng những sắc mặt trắng bệch mà hai chân còn như nhũn ra.

Muốn giày vò người khác nhưng ngược lại cuối cùng lại giày vò chính mình, chuyện này khiến cho Đường Ngọc Sở có chút bất lực.

Lục Triều Dương đưa cho cô chai nước khoáng anh vừa mua xong sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Uống chút nước đi, người sẽ dễ chịu hơn một chút đấy."

"Cảm ơn!"

Đường Ngọc Sở nhận lấy mở ra, liên tiếp uống mấy ngụm.

Một lát sau rốt cuộc cô cũng thở phào một hơi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Nếu như Lục Thanh Chiêu biết anh đi chơi với em ở những chỗ như thế này có lẽ sẽ ngoác mồm kinh ngạc mất."

"Lúc biết tôi kết hôn với em nó đã trải qua một lần rồi."

Khóe môi Lục Triều Dương hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng như gió.

Đột nhiên Đường Ngọc Sở lại hơi không đành lòng.

Dù nói thế nào thì thân phận và hoàn cảnh của Lục Triều Dương cũng đều không tầm thường, giá trị bản thân thì lại càng vô cùng cao quý kết quả lại đi theo cô chơi những trò chơi này, thực sự là có hơi quá thấp kém!

Cô áy náy nhìn Lục Triều Dương một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó bỗng nhiên chậm rãi nói: "Năm mẹ em qua đời tuổi của em còn rất nhỏ, bà ấy đã từng đồng ý với em là khi nào đến sinh nhật của em thì sẽ cùng em đến sân chơi chơi, chỉ là không ngờ bà ấy lại không đợi được đến sinh nhật của em thì đã qua đời rồi. Rất nhiều năm qua em không đến những nơi thế này, sân chơi đối với em mà nói có chút đặc biệt, trừ phi là người rất quan trọng nếu không em cũng sẽ không bước vào nơi này một bước."

"Tôi là người rất quan trọng đối với phu nhân à"

Ánh mắt Lục Triều Dương hơi ngưng lại, trái tim băng giá của anh lại lần nữa nổi sóng.

Đường Ngọc Sở nhìn anh cười, nhẹ gật đầu: "Hình như em có nói qua với anh là nếu như phải sống hết đời với anh thì em cũng nguyện ý cho nên với em mà nói đương nhiên là anh rất quan trọng."

"Nếu như không phải ở đây không tiện thì tôi nhất định sẽ hôn em một cái."

Lục Triều Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia gợn sóng.

Hai gò má Đường Ngọc Sở như bị phỏng vội vàng giữ khoảng cách với anh, cười nói: "Loại chuyện này vẫn nên trở về nhà hẵng làm, chúng ta đi thôi."

"Không chơi nữa à?" Anh nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

"Ừm."

Đường Ngọc Sở gật đầu, đứng dậy phủi váy: "Không chơi nữa, mới buổi sáng đã để cho mọi người nhìn thấy anh rồi, mặc dù biết là không ai dám đưa tin tức về anh nhưng ở bên ngoài quá lâu cũng không tốt, huống hồ bây giờ em đã rất vui vẻ rồi."

"Sao em lại dễ nuôi như vậy? Cái gì cũng đều có thể tuỳ tiện thỏa mãn được em."

Lục Triều Dương cũng đứng dậy theo, ánh mắt nhìn cô như gió xuân nắng ấm.

"Em cho là em đã rất tham lam vì có được anh, vận may tốt thế này người khác cũng không có đâu."

Hai người sóng vai đi, Đường Ngọc Sở cười tủm tỉm nhìn về phía trước, trong lời nói có một tia hương vị hài lòng.

Lục Triều Dương không nhịn được rung động trong lòng, anh dừng bước lại cánh tay dài thử thăm dò qua ôm lấy eo nhỏ của Đường Ngọc Sở, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn: "Cái miệng này quá ngọt rồi nên quả nhiên vẫn không nhịn được muốn hôn em."

Thấy cảnh này, xung quanh không ít người đi đường nhao nhao hướng ánh mắt về phía hai người, những ánh mắt kia có ghen ghét, có hâm mộ, cũng có phần vì hai người xứng đôi mà kinh diễm.

Nụ hôn vừa chạm vào liền tách ra luôn nhưng hai gò má của Đường Ngọc Sở lại như bị lửa thiêu nóng hổi, cô vội vàng cũng vô cùng lo lắng lôi kéo anh nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Buổi trưa, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương ở bên ngoài tùy tiện tìm một nhà hàng ăn cơm trưa sau đó hai người lại đi xem phim mới ra mắt, uống trà chiều, chờ đến tối ăn xong bữa tối mới trở về khách sạn, lúc đó đã là khoảng bảy giờ.

Hai người vừa trở về phòng không bao lâu thì Cố Ngọc Lam liền dẫn hai người Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ khí thế hung hăng giết tới đây.

Vẫn đứng ở cửa phòng tổng thống như trước, Cố Ngọc Lam lên cơn giận dữ chỉ vào mũi Đường Ngọc Sở trách mắng: "Đường Ngọc Sở, lá gan của em quả thực rất lớn đấy, dám cả ngày không tới studio, rốt cuộc là em có đem công ty để vào mắt hay không vậy?"

Hôm nay lúc đưa Đường Ngọc Sở vào khách sạn, Cố Ngọc Lam chính là muốn dạy dỗ cô một chút, cô ta còn định đến trường quay đóng phim chụp cho cô một chiếc mũ đen thậm chí đã nghĩ ra không ít biện pháp gây khó dễ cho cô.

Nhưng không ngờ cô ta đợi cả ngày mà ngay cả cái bóng của Đường Ngọc Sở cũng không nhìn thấy đâu.

Cố Ngọc Lam giận điên lên, sau khi biết cô trở về lập tức liền chạy đến đây hưng sư vấn tội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi