SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG


Thẩm Vân Cương lại bị đưa tới biệt thự của Molders, Klein ném cô vào đại sảnh rồi bảo cô chờ ở đây.
Cô ôm bộ váy đứng giữa đại sảnh, đợi gần một tiếng Molders mới xuất hiện.
Hắn sửa lại vạt áo, sau đó ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa, ra dấu: “Bắt đầu đi.”
“Tôi… Có thể đi thay quần áo được không?”
Molders mặt vô cảm, dùng cặp mắt xanh nhìn cô một cái, “Cô có thể thay trực tiếp ở đây.”
“Tôi sợ sẽ làm bẩn mắt của chỉ huy vĩ đại.”
“Hừ.” Molders không kiên nhẫn nói, “Đi đi.”
Thay quần áo xong, Thẩm Vân Cương bước ra, cô phát hiện có một thanh niên người Do Thái ở đây, cậu ngồi bên cạnh cây đàn piano đắt tiền trong góc đại sảnh, cẩn thận vuốt ve phím đàn.
Giai điệu du dương vang lên, Thẩm Vân Cương yên lặng lắng nghe.

Phần đầu là khúc dạo nhẹ nhàng, sau đó là tiết tấu vui tươi, phần cuối mang âm hưởng hy vọng và tươi sáng.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Molders nói: “Chọn giai điệu này, bắt đầu múa đi.”
Đối với một người đã học múa nhiều năm như Thẩm Vân Cương, không khó để múa theo một đoạn nhạc ngẫu nhiên, nhưng với tiếng đàn piano thì vẫn là lần đầu tiên.

Nghĩ đến việc mình muốn làm, bây giờ cô nhất định phải khiến Molders cảm thấy vừa lòng.
Cô gật đầu với người thanh niên Do Thái, ý bảo cậu có thể bắt đầu rồi.

Khi đang ấp ủ cảm xúc ở khúc nhạc dạo, cô tình cờ thấy cậu thanh niên Do Thái đang run rẩy vì lo sợ bỗng trở lại bình thường khi chạm vào cây đàn piano.
Thẩm Vân Cương không có nhiều hiểu biết về piano, nhưng lúc này cô chắc chắn cậu là một nghệ sĩ dương cầm ưu tú.

Nghệ thuật là nghĩ thông suốt, từ trong xương cốt của cậu toát ra nhiệt tình và yêu thương khiến những ngón tay như có ma lực.
Đế giày của tù nhân làm bằng gỗ, cứng đến đáng sợ, mà Vân Cương lại không có giày múa nên chỉ có thể để chân trần.

Theo giai điệu piano, cô bắt đầu di chuyển.
Cô nhón mũi chân, vẽ xuống đất một vòng cung, sau đó tung tay áo ra.


Tay áo như có hồn, những độ cung được tung ra đều tao nhã và hoàn mỹ, hơn nữa mỗi lần thu vào rất chính xác, có thể nói là nhẹ như chim bay, phiêu nhược kinh hồng.
Molders thờ ơ nhìn, ánh mắt hắn dần dần chuyển xuống dưới.

Mỗi khi cô xoay vòng đều lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, dải lụa đỏ quấn quanh chân, như ẩn như hiện, rất mê người.
Cô có một thân hình mảnh mai, nhưng khác với những tên Do Thái gầy gò trong trại.

Thân hình có vẻ gầy yếu ấy tràn đầy sức mạnh bùng nổ, vòng eo thon nhỏ chỉ cần một tay là ôm được hết lại có thể uốn thành độ cong khó tin.
Tiết tấu càng nhanh, cô vung tay áo càng mạnh mẽ.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô cúi xuống, hai tay dùng sức tung tay áo dài hai mét lên không trung.
Kết thúc.
Vẻ mặt Molders vẫn như cũ, không nhìn ra được hắn có vừa lòng hay không.

Cả cô và người thanh niên kia đều không dám lên tiếng, chỉ im lặng chờ hắn mở miệng.
“Rất tốt.” Molders đứng dậy, sửa lại cổ tay áo, đi về phía cô, “Hôm đó sẽ có người ghi hình, đây là nơi cuối cùng phái đoàn đến tham quan, biểu hiện cho tốt.”
“Vâng.”
Bỗng Molders nâng tay lên, Thẩm Vân Cương theo phản xạ rụt cổ lại, cô cảm thấy đầu mình hơi nặng, giơ tay lên sờ, đó là chiếc trâm cài lúc trước cô đánh mất, quả nhiên bị hắn nhặt được.
Klein đưa cô và cậu thanh niên kia ra khỏi biệt thự, giao cho một binh lính, vội vàng đuổi bọn họ về trại.
Thẩm Vân Cương trợn mắt, cô có bảo không đi đâu, ồn ào cái gì.

Cậu thanh niên Do Thái nhìn thấy vẻ mặt của cô, trộm cong cong khóe môi.
Tên lính ném người vào trại, bắt bọn họ quay về nơi ở của mình, trước khi tách ra, cậu thanh niên hỏi: “Cô không sợ à?”
Thẩm Vân Cương nhún vai nói: “Tất nhiên là sợ, nhưng sợ cũng vô ích, bọn họ sẽ không tha mạng cho anh bởi vì anh biết sợ đâu.”
“Tâm lý của cô vững thật đấy.”
“Không phải vậy.”
“Đúng mà.”

Thẩm Vân Cương thấy cậu nói tiếng Đức rất lưu loát bèn bảo: “Tiếng Đức của anh rất tốt.”
Đối phương cười khổ, “Tôi sống ở Đức, cha tôi được trao tặng huân chương vì đã chiến đấu hết mình cho tổ quốc trong Thế chiến thứ nhất, ông may mắn không chết trên chiến trường, nhưng lại chết trong trại tập trung của Đức, thật là châm chọc.”
Thẩm Vân Cương đang không biết nên tiếp lời như thế nào thì cậu thanh niên mỉm cười, nói: “Này, tôi đã nói cho cô biết lý do rồi đấy, hợp tác vui vẻ, hy vọng chúng ta có thể sống đến cuối cùng.”
Thẩm Vân Cương đáp: “Nhất định.”
Có binh lính đến tuần tra nên hai người tách ra.
Bây giờ đã thông qua sự kiểm nghiệm của Molders, Thẩm Vân Cương bắt đầu bí mật sửa đổi quần áo của mình.
Cô sợ tay áo dài hai mét chưa đủ bắt mắt nên quyết định thêu dòng chữ to bằng chỉ trắng ở đó.
“Rette uns kinder retten*”
*(Tiếng Đức): Xin hãy cứu chúng tôi và những đứa trẻ.
Cuối buổi tham quan cô sẽ tung nó ra để phái đoàn của hội Chữ Thập Đỏ biết, bởi vì đến lúc đó chắc chắc bọn Nazi sẽ không cho bọn họ tiếp xúc với thành viên của hội, nên cô đã nghĩ ra cách này.

Không phải bọn họ muốn “minh oan” sao? Cô sẽ vạch trần tất cả, khiến dư luận xã hội lại một lần nữa nổi sóng to gió lớn, nói với họ rằng những gì lan truyền bên ngoài không phải là tin đồn, hơn nữa chân tướng còn đáng sợ hơn lời đồn gấp trăm lần, đến lúc đó nói không chừng những người vô tội này sẽ được trả tự do, mà cô cũng có thể thoát được.
Cô chịu đủ rồi.
Một ngày trước khi phái đoàn đến, mọi người tập duyệt theo chỉ thị một lần, bao gồm cả khi máy quay hướng đến thì nên trưng ra vẻ mặt gì, không được quá khoa trương, cũng không được quá miễn cưỡng, giả trân lại càng không.
Thẩm Vân Cương và cậu thanh niên người Do Thái Werner ngồi cạnh cây dương cầm trên sân khấu, cậu rất muốn đàn một khúc, nhưng bởi vì đây chỉ là diễn tập nên không được đụng vào đàn.
"Mày, khi máy quay hướng đến đây mày phải cười, hiểu không?" Một tên lính dữ tợn chỉ vào máy quay nói.
"Vâng."
"Còn mày!" Binh sĩ nói với Werner, "Biết mỉm cười không?"
Werner vội vàng giợng cười một cái, nói: "Vâng, trưởng quan."
"Cười to hơn một tí, mày chưa ăn cơm sao? Đồ lợn chết này!" Binh sĩ cầm báng súng muốn đánh lên đầu cậu, lần này đánh xuống khẳng định phải chảy máu.
"Trưởng quan chờ một chút!" Thẩm Vân Cương bước nhanh tới trước nói, "Đánh rồi, cửa kính ngày mai không dễ nhìn, sẽ bị người nhìn thấy."
Binh sĩ một tay đẩy Thẩm Vân Cương xuống đất, hừ một tiếng liền đi.
Werner đỡ cô dậy nói: "Lá gan của cô thật là lớn, lần sau đừng như vậy, dù sao tôi bị đánh cũng đã quen."
Thẩm Vân Cương cũng không hoàn toàn là bởi vì thương hại cậu, chỉ là nghĩ nếu cậu bị đánh đến chảu máu, lỡ như họ không cậu nữa, kế hoạch của cô sẽ uổng phí.
Lúc Werner đỡ cô có kéo tay áo của cô, nhìn thấy một đoạn chỉ trắng, nói: "Nơi này dính thứ gì vậy?"

"Đừng động lung tung!" Thẩm Vân Cương tranh thủ thời gian kéo về.
Nhưng cậu đã thấy một từ đơn, sắc mặt cậu đại biến, thấp giọng cả kinh nói: "Cô điên rồi!"
"Tôi không điên, nếu anh không muốn bị liên luỵ, anh hãy giả bộ cái gì cũng không biết."
"Bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Nếu như kế hoạch thành công, bọn họ cũng không dám tạm giam tôi, tôi là nhân vật mấu chốt vạch trần tội ác của bọn họ, hội Chữ Thập Đỏ nhất định sẽ hỏi cung tôi."
"Nếu như thất bại?"
"Liều một phen, xe đạp biến thành động cơ!" Thẩm Vân Cương lúc này thế mà còn có tâm tình trêu chọc, "Bây giờ ở bên ngoài đều đang ngó chừng trại tập trung của Nazi, là cơ hội hiếm có, cơ hội lần này nếu như không biết nắm chặt, không bao lâu nữa mọi người đều phải đến tập hợp ở phòng hơi ngạt số hai."
"Cô..." Werner nghẹn lời.
"Chuyện này không liên quan gì tới anh, anh giả vờ không biết là được, thất bại cũng không liên quan gì tới anh."
"Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua người nào như cô."
"Bây giờ không phải gặp được rồi sao? Đời người dài đằng đẵng, miễn là còn sống, luôn có thể gặp phải thứ gì đó mà mình chưa từng thấy bao giờ."
"Ha ha..." Werner bất đắc dĩ cười cười, "Thật sự là không biết nói thế nào mới tốt."
"Vậy liền chúc tôi thành công đi!" Thẩm Vân Cương vò vò tay áo, trừng mắt nhìn cậu, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Hai cô cậu trò chuyện cái gì vậy, vui vẻ thế." Margaret chạy tới, một tay khoác lên vai Thẩm Vân Cương, cười hì hì hỏi.
"Cô thì sao? Hôm nay vui vẻ như vậy, là có chuyện gì tốt à?"
"Ngày mai là ngày cuối cùng có thể ăn đồ ăn ngon, có thể có đầy đủ nước uống, còn có thời tiết tốt như vậy, đương nhiên phải cười một tiếng."
"Cô đó..." Werner chọc trán cô ấy một cái.

Hai người bọn họ trước đó là cùng làm một chỗ, mà Werner còn biết nói tiếng Tiệp Khắc cho nên cả hai đều rất quen thuộc.
"Khụ, có người đến." Margaret thấp giọng nói.
Molders đi thị sát xung quanh, đi đến bên này.
"Thưa chỉ huy, ngài thấy bố trí như vậy có được không?" Klein nói.
Molders gật gật đầu, nhìn hai nữ một nam cách đó không xa, "Vẻ mặt ba người kia quá cứng đờ, không được."
Klein oán thầm, "Nơi mà chỉ huy đến thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều sẽ trở nên cứng đờ!" Nhưng cậu ta cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trên miệng lại nói: "Tôi sẽ sắp xếp người huấn luyện bọn họ thật tốt."
Sau khi chờ Molders đi, ba người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
"Người đàn ông kia thật đáng sợ." Werner nói, "Nhìn thấy hắn, tôi liền cảm giác khó hô hấp."
"Chính là vậy đó." Thẩm Vân Cương nói.
Margaret lắc đầu nói: "Có được vẻ bề ngoài anh tuấn nhưng tâm địa lại tàn nhẫn đến như thế, thực sự là..."
"Vặn vẹo lại biến thái." Thẩm Vân Cương tiếp lời của cô ấy.
"Sinh hoạt tình dục của hắn nhất định rất không hài hòa." Margaret nói.

"Tôi lại cảm thấy hẳn là nghẹn quá lâu đi."
"Vì sao?"
"Cô nhìn đi, tất cả người ở đây đều là người Do Thái, luật của bọn họ là không cho phép đụng vào người phụ nữ nào trừ phụ nữ Aryan, bên cạnh hắn lại không có người phụ nữ khác, ha ha ha."
Hai người cười ôm bụng, hoàn toàn xem nhẹ Werner bên cạnh.
Werner thở dài, thiên tính bát quái của phụ nữ thực sự là...
Ban đêm, Thẩm Vân Cương cầm quần áo xếp xong đặt ở dưới cái gối, nghĩ đến chuyện của ngày mai tâm tình vẫn còn có chút khẩn trương.
Gần đây đều không nhìn thấy hệ thống, cô gọi hai tiếng, muốn hỏi nó hai câu, nhưng gọi nửa ngày một chút phản ứng cũng không có, chỉ có thể coi như thôi.
Tối nay, có hai người không cách nào ngủ.
Ngày thứ hai, Thẩm Vân Cương nhìn thấy Werner tinh thần có chút uể oải, hỏi: "Giấc ngủ hai ngày nay của anh hẳn là cũng không tệ lắm phải không, vì sao nhìn không có tinh thần như thế?"
Werner nhìn cô một cái nói: "Cô cứ nói đi."
"Thôi..."
Werner lo âu, "Cô...!Hiện tại dừng tay còn kịp."
"Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, nếu thất bại thì mười tám năm sau lại làm một hảo hán." Đương nhiên, chỉ cần không bị ném vào lò đốt xác, cô cũng không cần mười tám năm.
"Cô đó..."
Ánh mắt Thẩm Vân Cương nhìn về nơi xa, nói: "Anh thấy những người kia không?"
Werner thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, "Sao vậy?"
"Trong ánh mắt mọi người có sự khẩn cầu rõ ràng như vậy, tôi không cần đoán cũng biết mọi người khẩn cầu người tới tham quan có thể sửa đổi số mệnh của bọn họ, có thể xem hiểu ám chỉ mịt mờ của bọn họ, có thể đưa ra lời quyết định dứt khoát." Ánh mắt Thẩm Vân Cương sáng ngời, "Thế nhưng những chuyện này chú định sẽ không xảy ra."
Werner trầm mặc, bởi vì cậu cũng không biết nên nói cái gì, cậu còn lâu mới có được sự dũng cảm của cô gái này.
"Chuyến tham quan lần này nếu cứ kết thúc như vậy, mọi người đều không có khả năng được cứu, thậm chí người không rõ chân tướng đều sẽ khen ngợi bọn họ tạo ra một chỗ tốt cho người Do Thái sinh sống."
"Cái này thật quá châm chọc, có phải không?"
Werner hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, "Tôi nguyện ý hỗ trợ cô, nếu như là chuyện tôi có thể giúp đỡ."
"Không có." Thẩm Vân Cương lập tức cự tuyệt cậu, "Cậu cứ coi như cái gì cũng không biết là được."
Theo đoàn tham quan đến gần, Werner bắt đầu đàn tấu khúc dương cầm, Thẩm Vân Cương cũng chuẩn bị đứng ở nơi quy định chuẩn bị bắt đầu múa, nhưng tự nhiên có một sĩ quan dẫn thêm hai tên lính trực tiếp bước về phía cô.
"Mang đi!" Người sĩ quan kia ra lệnh.
Thẩm Vân Cương kinh ngạc đến ngây người, Werner cũng sửng sốt.
"Các người muốn bắt tôi đi đâu? Chỉ huy nói tôi phải ở đây biểu diễn." Cô muốn tránh khỏi hai tay tên.
"Cô chờ một chút liền biểu diễn thật tốt cho chỉ huy xem đi." Người sĩ quan kia hừ lạnh một tiếng, nói với hai tên lính còn lại, "Đi đường khác, đừng để bị đoàn tham quan nhìn thấy."
Thẩm Vân Cương cứ như vậy bị kéo tới văn phòng của Molders, hắn ngồi ở phía sau bàn làm việc đang đánh thứ gì, máy chữ phát ra âm thanh cùm cụp rõ ràng.
Nhìn cô bị mang vào, hắn dừng động tác trong tay lại, ngẩng cằm lên nói: "Cởi đồ của cô ta ra cho tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi