SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG


SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 48: Hạ nhục
“Chuyện đã đến nước này rồi, sao anh không phối hợp chút đi? Như những phần tử tích cực khác ấy, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều.” Vân Cương giật mình nhìn những vết thương trên lưng hắn.
Thực ra ở đây vẫn có một số ít quản lý là tù binh Đức, nhưng được gọi với cái tên “phần tử tích cực”.

Để được sống và về nhà, họ ra sức phục vụ cho Liên Xô, cũng thành thật “biết gì nói nấy”, như mấy capo trong trại tập trung vậy.
Molders quay người kéo áo xuống: “Em đang hạ nhục nhân cách của tôi.”
Đã đến giờ ngủ, đèn trong trại tắt rất nhanh, Vân Cương muốn xử lý vết thương cho anh cũng không được, chưa kể cô cũng không tìm ra đồ dùng.

Phần lớn các sĩ quan cao cấp đều đã bị thẩm vấn một lần, rồi hôm nào đó cũng đến lượt Vân Cương.

Cô bị đưa đến phòng thẩm vấn, hai bên có sẵn hai người Liên Xô mặc quân phục, hẳn là cấp bậc khá cao.

Vóc người cả hai đều khôi ngô, râu dài quai nón, trông như một nông dân bình thường.
“Cậu là sĩ quan ở đó? Công việc là gì?”
Họ đã bị hỏi thế này hồi mới vào trại rồi, thậm chí còn rõ như trong lòng bàn tay.


Vân Cương không hiểu họ có ý gì, song vẫn thật thà trả lời lại lần nữa.
“Cậu quen với thượng tá Sigmund Von Molders từ lúc nào? Quan hệ hai người không tệ?”
“Ngài ấy là tổng tham mưu Tập đoàn quân số Sáu, tôi chỉ là một thiếu úy, là cấp dưới của ngài ấy thôi.” Vân Cương trả lời.
“Trước khi đến Tập đoàn quân số Sáu, anh ta làm công việc gì?”
Nghe thấy thế, Vân Cương do dự hai giây rồi bảo: “Tôi không biết.”
Nhưng người thẩm vấn đã thấy được sự chần chừ đó của cô, một người trong đó nghiêm mặt bảo: “Cậu nói láo!”
“Không có.” Vân Cương cãi lại.
“Anh ta là chỉ huy trại tâp trung, rất nhiều người biết, sao cậu thân thiết với anh ta lại không biết?”
Vân Cương ngẩn cả ra, bọn họ biết cả rồi sao? Cô đành phải nói lại: “Lúc quen ngài ấy, tôi cũng chỉ mới được điều đến thôi, đúng là không biết thật.”
Người còn lại, trông có vẻ hiền lành hơn bảo: “Cậu yên tâm, chúng tôi cũng chỉ tìm hiểu một chút thôi.

Ví dự như: Trại tập trung Auschwitz hoạt động như thế nào, người Do Thái chỉ làm việc bình thường thật à?”
Vân Cương siết tay, vừa không biết có nên nói thật để họ nhanh đi giải cứu những người Do Thái đáng thương kia không.

Cô vừa không tin những người này, mà bọn họ cũng không đến đó được, nói ra tổ phí sức, khiến tình thế của cô và Molders tồi tệ hơn.
“Tôi không biết thật.”
Thái độ bất hợp tác của cô khiến hai người kia mất hết kiên nhẫn, cấp bậc cô không lớn, lại không tìm được thông tin gì có giá trị nên cô bị đày đến hầm mỏ.
Đào mỏ là công việc khổ cực và nguy hiểm vô cùng, chỉ cần lơ là một chút thì mỏ sẽ bị lở, công nhân sẽ bị chôn sống, đó là chưa kể làm việc lâu bên trong dễ bị nhiễm độc.
Vân Cương nghe quyết định xong thì nhún vai, đành chịu thôi, đi thì đi.

Trừ việc dơ bẩn ra thì cô chẳng sợ gì sất.

Molders biết chuyện thì lẳng lặng đến làm với cô.

Những sĩ quan cấp cao sẽ không bị lao động cưỡng chế, nhưng họ muốn làm thì cũng không ai cản.

Vân Cương biết cơ thể anh còn vết thương, muốn đuổi hắn về mà mãi không được, cơ bản là người này chẳng thèm để ý.
“Này… Nguy hiểm lắm, anh về đi.”
“Lắm lời, em muốn ăn cả họng than à?”
“…”
Năng lượng được cung cấp không đủ cho việc lao động nặng, Molders gầy đi rất nhanh, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn i xì như thế.
Molders nhéo má cô, cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Ngày nào họ cũng được phát cho mười điếu thuốc thơm, không có thì cũng phát lá để họ tự cuốn.

Molders hút rất nhiều, nhưng Vân Cương chưa bao giờ đưa thuốc của mình cho anh, dù bản thân cô cũng không hút.
Cô tích dần thuốc lá lại để đổi một miếng thịt bò nhỏ, mấy miếng bánh mì, mỡ bò và một chai đường cát.

Bánh mì của Liên Xô có lượng nước rất cao, cô nắm đống bánh mì lại với nhau, bôi đường và mỡ lên rồi ép vào cái hộp cô hình bầu dục của họ, tạo thành một cái bánh ngọt tồi tàn.
Cuối cùng công cuộc khai mỏ 14 tiếng cũng kết thúc, Vân Cương kéo hắn đến một góc tường, có vẻ thần thần bí bí, đoạn lại mang cái bánh ra.
“Đây… Là gì?” Molders vẫn chưa nhìn rõ cái đống đó.
“Ừm… Vì không có dụng cụ, tôi tự nắn đó.” Bỗng Vân Cương thấy ngài ngại: “Bánh ngọt, năng lượng khá cao, để anh bồi bổ.”
Sau đó cô lại thấy bầu không khí sai sai, bèn nói thêm vào: “Cảm ơn anh đã giúp tôi làm việc.”

Molder nhìn chằm chằm “cái bánh” hồi lâu, yết hầu lên xuống hai lần, rồi hắn nhận lấy cái bánh, đoạn đưa tay xoa đầu cô: “Chúng ta ăn chung đi.”
“Tôi đã ăn rồi, anh ăn nhiều chút.” Nói xong thì cô lại thấy hình như mình quan tâm rõ ràng quá: “No… No rồi mới có sức làm việc, lỡ mà anh chết đói hay bị bệnh thì sau này ai… Giúp tôi? Ừ, là thế đấy.”
Vân Cương nói xong thì quay đầu bỏ chạy, đi được hai bước thì vẫn vẫy tay với hắn: “Ăn xong hẵng về, sau này bớt hút chích lại.”
Molder nhìn cái hộp đơn sơ trong tay, không nói gì, mãi đến lúc nhìn thấy miếng thịt bò nhỏ được giấu dưới đáy hộp, trái tim hắn đột ngột chạy thật nhanh.
Hắn đợi không kịp nữa, chỉ muốn được nhìn thấy cô.
Lúc Molders về lại phòng, Vân Cương đã ngủ, phòng cũng đã tối đen.

Hắn tìm được vị trí của mình, leo lên kéo cô sang, ôm mặt cô muốn hôn thật mạnh.
Vân Cương đẩy hắn ra, lặng lẽ quay đi mất.
Cô cảm kích người này, nhưng vẫn không tài nào tha thứ được.

Cô mong hắn có thể sống sót, nhưng vẫn cảm thấy hình phạt của hắn là thích đáng.
Sao cô có thể mâu thuẫn như thế? Lương tâm nói cô không thể chấp nhận nụ hôn của một tên giết người, nhưng mà…
Molders thở dài giữa bóng đêm, cuối cùng hắn không làm gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Vân Cương luôn trốn tránh Molders, tất nhiên là buổi tối thì không được, nhưng cô vẫn cố gắng tránh đối mặt với hắn.
Chỉ là tâm trạng thiếu bình tĩnh đã khiến cô sai lầm, lúc vận chuyển than, cô vô tình khiến một viên văng ra ngoài.

Vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nếu như nó không đập trúng một tên thiếu úy đứng trước mặt cô.

Hôm nay có vẻ tâm trạng hắn không tốn, lại bị than làm dơ quần áo, hiển nhiên Vân Cương sẽ trở thành chỗ trút giận.
Cô nhìn tên thiếu úy như hung thần kia, thầm than “hỏng rồi”, đoạn mới ôm đầu chuẩn bị chịu roi.

Vậy mà cô chỉ nghe tiếng rút roi xong là hết, Vân Cương còn mừng thầm, ai dè ngẩng lên đã thấy Molders đang nắm roi của người thiếu úy Liên Xô lại.
Cô hoảng cả hồn: “Tôi không sao hết, để ngài ấy đánh đi, là do tôi sai!”
Molders vẫn cứng đầu không nghe, tên thiếu úy đó xanh mặt, đạp mạnh hắn một cái: “Bây giờ mày đang là tù nhân, hiểu không? Dù cấp trên không cho giết, mày mà lớn lối nữa thì đừng trách!”

Molder bị gã ta đá vào bụng phải lùi lại hai bước, hắn loạng choạng xém ngã, song vẫn đứng đó hạ giọng: “Tôi thay cậu ấy, anh đánh đi.”
“Mày có quyền gì? Tao muốn đánh ai thì đánh, mày được lên tiếng chắc? Tưởng mình còn là thượng tá? Bây giờ mày là một thằng tù!” Tên thiếu úy nhổ nước bọt vào người hắn.
Vân Cương thấy tay Molders đã nổi gân xanh hết cả, sợ hắn làm liều bèn nói vội: “Thưa ngài, là lỗi của tôi, ngài đánh tôi đi, tôi không nói gì đâu ạ.”
Tên thiếu úy vỗ roi xoành xoạch, cảm thấy đánh không đủ ghiền, Molders lại ôm ngực đi đến đầy khó khăn: “Xin anh, đánh tôi đi, tôi chịu phạt thay cậu ấy.”
“Xin tao? Mày cũng biết xin à?” Thiếu úy Liên Xô cười lạnh: “Không phải chúng mày kiêu hãnh lắm sao? Tự nhận chủng tộc mình là cao quý nhất, còn lại ai cũng thấp hèn? Đến đây, quỳ xuống xin tao, tao sẽ cân nhắc tha cho nó một mạng.”
Vân Cương ngây cả ra, hai tay Molders cũng run rẩy, cô vội chạy đến kéo hắn ra ngoài: “Tôi không sao đâu, để ngài ấy trút giận đi, da thô thịt dầy, chịu nổi mà!”
Molders lại thì thầm bên tai cô: “Em quay người sang chỗ khác đi, đừng nhìn.” Rồi đẩy cô ra ngoài.
Tên thiếu úy bắt đầu vụt roi xuống đất, nói với Vân Cương: “Mày cút đi, đi làm việc.”
Vân Cương nhìn Molders, vẫn định nói tiếp nhưng hắn đã lạnh giọng mắng: “Đi đi!”
Cô bước từng bước về lại mỏ, bên tai vẫn vọng tiếng roi và tiếng mắng của tên thiếu úy: “Không phải chủng tộc chúng mày cao quý nhất à? Bây giờ nằm xuống như chó vậy? Liếm sạch giày cho tao đi.”
Rốt cuộc Vân Cương vẫn không chịu được mà quay đầu lại nhìn, nhưng vừa bắt gặp là cô đã sững ra.
Molders bị đạp ngã xuống đất, máu trên cơ thể hắn đã chảy đầm đìa, quần áo tả tơi, máu chảy ướt cả đất.

Vết thương hôm trước chưa lành, nay đã bị trận đòn mới.

Nhưng tất cả vẫn chưa đủ, tên thiếu úy kia còn giẫm giày da lên mặt hắn, đạp mạnh hai cái: “Đám heo chó!”
Molder lún sâu vào lớp tuyết, cơ thể cao lớn kia ngã quỵ, run hết cả lên.

Đó là chà đạp lên danh dự của hắn, điều đó thậm chí còn đau đớn hơn cái chết.
Hắn vẫn còn nhìn về phía Vân Cương, thấy cô quay đầu lại, bèn hé môi thì thào bốn chữ.

Tuy không nghe, cô vẫn hiểu lời hắn.
Molders nói: “Vân Cương, đừng nhìn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi