Thái Hậu không xử lý Già Lam, chỉ bảo Tống ma ma đưa Già Lam trở về, bản thân bảo hoàng đế ở lại một lát, bà cảm thấy hoàng đế đang làm chuyện hoang đường, nên muốn răn dạy hai câu.
Già Lam cho rằng sau chuyện này, ít nhất hoàng thượng sẽ không đến tìm nàng nữa.
Nàng không nghĩ đến việc vị hoàng thượng phong lưu này chỉ mới 5 ngày sau lại trốn vào phòng nàng.
Già Lam đẩy cửa đi vào, thấy hắn giơ bình rượu lên cao, thản nhiên tự đắc gác lên mặt bàn, ánh mắt nàng bỗng tối đi. Một hoàng đế lại trốn vào phòng của một tiểu ni cô để uống rượu, thì còn ra thể thống gì? Phật Tổ ở trên trời có biết, sợ là sẽ tức giận đến mức sai thiên lôi đánh hắn.
Hoàng đế ngả ngớn mà nói: “Lam muội muội, nàng không chịu tới tìm trẫm, trẫm đành phải tự mò đến chỗ nàng.”
Già Lam cho rằng hắn lại tới tìm nàng để làm chuyện đó, nàng bực mình, đang muốn nổi giận, lại không nghĩ đến hắn lôi từ đâu ra một bộ y phục của tiểu thư khuê cát, ném vào trong lồng ngực nàng, nói: “Mau thay ra đi, Diễn ca ca dẫn nàng đi ra ngoài chơi.”
Hoá ra hôm nay là mùng bảy tháng bảy Tết Khất Xảo*, Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ.
*Trung Quốc coi ngày Thất tịch là ngày lễ quan trọng, còn có tên gọi là lễ Khất Xảo. Vào đêm mồng 7 tháng 7 Âm lịch, những người phụ nữ cầu nguyện để có được đôi bàn tay khéo léo. Trong ngày này, các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo để cầu mong lấy được ông chồng tốt.
Hoàng đế mở tiệc ở phía trước điện, đãi tiệc toàn hậu cung, Thái Hậu cũng vui vẻ, ai ngờ hoàng đế không tới, chỉ để lại hậu cung quạnh quẽ, hắn chaỵ đi tìm tiểu ni cô của hắn.
Lúc trước ở chùa Dao Quang, Tết Khất Xảo chẳng qua chỉ như là một ngày bình thường, chuyện thế tục từ trước đến nay không liên quan đến tăng ni, dần dà, Già Lam cũng không hề quan tâm những ngày lễ tết như vậy. Tuy rằng nàng lục căn không tịnh, đôi lúc cũng sẽ tò mò, Tết Khất Xảo sẽ như thế nào, cả trai lẫn gái đang chúc mừng cho cái gì, thậm chí nàng còn cùng ni cô khác bàn bạc, muốn tìm cơ hội chuồn ra cửa chùa đi xem một chút, nhưng cuối cùng vẫn không có cái gan đó. Cho nên, nếu tính ra, thì đây vẫn là lần đầu tiên Già Lam đi chơi Tết Khất Xảo.
Còn đi cùng với hoàng đế.
Già Lam cúi đầu nhìn cảnh tay đan tay của hai người, lại ngửa đầu nhìn hắn, hắn cho nàng mặc một cái váy màu xanh, còn cẩn thận chuẩn bị cho nàng một cái mũ có rèm, che lại cái đầu trọc của nàng, còn bản thân thì ăn mặc như thiếu gia nhà quyền thế: Hắn mặc bộ trường bào màu bạc, ngọc bội dắt vào đai lưng nhét ở bên hông. Tóc đen được búi gọn trên đỉnh đầu, còn được quấn bởi cây trâm bạch ngọc, nhìn cả người hắn toát ra sự cao quý khó lẫn vào đâu được.
Từ góc độ của Già Lam nhìn lại, hắn như công tử tuấn tú ngọc thụ lâm phong. Làm các cô nương xung quanh đều nhịn không được trốn ở sau quạt tròn trộm nhìn hắn, đỏ mặt nói nhỏ với các tiểu tỷ muội, đây là công tử nhà ai thật tài tuấn phong lưu.
Hoàng đế thật sự rất đẹp, Già Lam nghĩ, dần dần xuất thần.
Hoàng đế hình như đã nhận ra cái gì đó, cúi đầu, Già Lam bỗng chốc dời tầm mắt, lặng lẽ đỏ mặt. Hắn chỉ dặn dò nàng nắm chặt tay hắn, họ đứng trên cầu Chức Nữ nắm lấy tay nhau hắn kéo khoé môi cười mỉm nhìnnàng.
–
“Chíu ——” một tiếng, một tia pháo hoa bay lên trời, pháo hoa được bắn ở trên cầu Chức Nữ như nổ tung, rực rỡ lung linh, loé lên rồi lại chợt biến mất.
Già Lam không kịp ngẩng đầu xem, đã bị hoàng thượng nắm tay đi nhìn cái khác, có quầy hàng bán bánh bao, bán hồ lô ngào, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy có người biểu diễn xiếc đu dây, phun lửa, náo nhiệt rộn ràng làm nàng không kịp nhìn.
Đây là một ngày lễ quan trọng. Nam thanh nữ tú đều tụ ở chỗ này, mọi người sôi nổi bày sạp, có bán tượng người, cắt giấy, màu thêu, phấn mặt, cũng có bán trà rượu, trái cây, rực rỡ muôn màu, phu nhân thục nữ, tốp năm tốp ba, trên cổ tay đều có đeo dây tơ hồng, khẩn cầu thần linh ban cho mối nhân duyên như ý.
Già Lam nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nàng nhìn người ta nặn tượng bột có thể nhìn một hồi lâu, vì thế hoàng thượng cũng đứng ở một bên nhìn cùng nàng —— nàng nhìn tượng nặn bằng bột, hắn nhìn nàng. Chỉ thấy nàng rất cẩn thận đưa tay ấn cái mũi bằng bột, nàng giống như chú nai con tò mò, đáng yêu cực kỳ.
Ông chủ thấy nàng thật sự thích cái này nên hỏi nàng muốn hay không, còn nói, nếu cô nương thích, hắn còn có thể nặn ra một con giống như nàng.
Già Lam hình như bị ông chủ làm tò mò nàng ngẩng đầu lên, thật sự yêu thích không buông tay, thả nó lại chỗ cũ động tác lưu luyến không rời ——
Rõ ràng nàng chỉ làm một hành động đơn giản, mà hoàng thượng lại nhìn ra nàng đang “Lưu luyến chia tay”, hắn gần như không thể nghe thấy mà thở dài, nữ nhân của hắn, muốn một cái tượng nặn bằng bột, không phải rất đơn giản sao? Vì thế đi đến, nói với ông chủ, hắn muốn mua, cũng bảo ông chủ nặn một con giống hệt nàng.
Già Lam nghe nói là mua cho nàng, nên đã duỗi tay cầm lấy.
Không nghĩ đến hoàng thượng cầm tượng nặn bằng bột thì bắt đầu chơi xấu, giơ tay lên không cho nàng với đến, hắn dùng tay kia chỉ vào một bên mặt, ý muốn nàng hôn hắn một cái mới chịu đưa cho nàng.
Già Lam vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nàng không thèm hôn hắn đâu! Cùng lắm thì không cần nữa!
Nàng xoay người muốn đi, hoàng thượng lại bắt lấy nàng ôm trở về, ôm nàng vào trong ngực, khom lưng, hôn lên má nàng như chuồn chuồn lướt nước, thấp giọng nói: “… Muội muội không muốn hôn ta, thì ta hôn muội muội cũng giống nhau thôi.”
“Đây của nàng.” Hắn đưa tượng nặn bằng bột nhét vào tay nàng.
Già Lam rất đơn thuần. Hắn đưa nàng tượng nặn bằng bột, sự vui vẻ của nàng được thể hiện rõ trên khuôn mặt, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, rồi cúi đầu, nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh, nhịn không được nhìn kỹ lại cái tượng —— ông chủ nói sẽ nặn một con giống hệt nàng nhưng nó đâu có giống, nhưng nàng lại rất thích, cầm ở trong tay không dám ăn, cũng không muốn buông tay.
Hoàng thượng như là đã phát hiện một việc mới mẻ, lần này hắn không có ép nàng nâng cằm lên nhìn hắn, ép nàng cùng hắn chia sẻ chuyện vui sướng, mà hắn chỉ ở một bên an tĩnh cùng nàng tìm niềm vui trong việc đơn giản nhất. Thời gian lặng yên qua đi, sự đông vui rộn rã đã đi xa, tất cả đều không liên quan đến hắn, trong thế giới của hắn chỉ còn hắn và nữ nhân trước mặt, nhìn nữ nhân vui vẻ mỉm cười, hắn đã cảm thấy lòng như gió xuân thổi mãi không tiêu tan.
Hoá ra nàng cũng biết cười.
Hoá ra nàng cười rộ lên sẽ rất đẹp. Má lúm đồng tiền rất sâu, đến nỗi hắn như rơi vào trong đó.
Hoàng thượng cảm thấy nàng có hơi ngốc, là một ni cô nhỏ chưa trải sự đời, nhưng đáy lòng hắn lại rất yêu thương nàng, nhịn không được hắn xoay người lại hôn lên má lúm đồng tiền của nàng, than thở nói: “Lam muội muội…”
Câu nói kế tiếp đều nghẹn lại ở trong cổ họng, nghe không rõ ràng.
Nhưng, nếu Già Lam cẩn thận nghe, thì có thể biết được, đây là một tiếng than thở, che giấu toàn bộ tình ý.
–
Trăng sáng sao thưa.
Đêm lạnh như nước.
Ngân hà mù mịt tĩnh lặng.
Giữa mặt hồ tĩnh lặng có đậu một con thuyền nhỏ, mang theo một chút ánh màu cam của ngọn đèn dầu, như một chiếc lá phong, từ từ mà nổi lên mặt hồ lơ lửng.
Bỗng nhiên, lại có gió to, thuyền nhỏ kịch liệt mà xóc nảy, lắc lư lay động.
Vốn là hoàng thượng có nói, muốn đưa Già Lam tới giữa hồ ngắm trăng, lại không biết vì sao, ngắm mãi, lại “Ngắm” thành thế này.
Trên một ánh trăng dưới có ánh nến leo lắt, ánh đèn chiếu trong thuyền thoáng như ban ngày. Quần lót nam nhân, yếm của nữ nhân đều bị ném xuống đất, ái muội mà rối rắm. Màn lụa màu hồng cánh sen nhảy nhót run run, sau đó là một hình ảnh sắc tình khó nói“A a a —— Đừng mà, xin ngài, ta chịu không nổi…” Già Lam kêu lên, tay nhỏ như ngó sen nắm chặt tơ lụa màu vàng ở trên đầu giường, nàng như đang thừa nhận cái gì đó, chợt lại bị hoàng thượng kéo trở về, mười ngón tay đan vào nhau, thân mật mà triền miên ở bên nhau.
Hoàng thượng vùi đầu ở giữa hai vú nàng, liếm láp núm vú nàng, đầu lưỡi lặp lại sự trêu đùa tiếng nút hôn tắm tắc thẹn thùng phát ra.