SƯƠNG MI NHƯ KHÓI MONG MANH

Lúc mới đến đây cô còn không biết nấu ăn, lúc trước vì công việc bận rộn nên không thường xuyên nấu ăn, nhưng giờ đã rất thành thạo, đúng là con người trong lúc khổ cực sẽ tôi luyện được bản thân.

Bắt lửa ở đây được dùng bằng hai cục đá, hai cục đá này ở thế giới của cô gọi là đá chuyên biệt, vì loại đá này khi cọ vào nhau bắt lửa rất nhanh, lấy một ít rơm bắt lửa bắc nồi đun cơm, cơn trộn với ngô, còn gan heo tối hôm qua còn thừa lại sẽ xào với rau lang, thực tế kế mẫu đối với cô cũng không đến mức là hành hạ, nhà có gì ăn nấy, nhưng vì độ tuổi của cô phải làm nhiều việc mà ăn uống không đủ dinh dưỡng nên thân thể kém phát triển hơn những hài tử cùng độ tuổi.

Sau khi cô nấu xong bưng bát đũa ra bàn nhỏ trước sân, đến kêu đệ đệ và kế mẫu dậy ăn sáng.

Vẻ mặt còn ngái ngủ của tiểu Hiếu đến ngồi trước bàn gật gù giống như gà con gật gù mổ thóc, Y Nhã mĩm cười nói “Đệ đi rửa mặt đi rồi ăn cơm, xem mắt đệ kìa còn có cả gen nữa”, tiếng âm thanh cọt kẹt mở cửa vang lên, kế mẫu trên mặt sắc hồng phơi phới, chắc tối qua được nam nhân cường tráng kia hầu hạ dục liên tiên tử nên sáng trên sắc mặt còn vương, Y Nhã chớp chớp mắt nói “ Nương, người ra ăn sáng đi ạ”

Đợi hai người kia rửa mặt xong xuôi thì cả ba đã ngồi quanh bàn đá tròn.

Dân nơi này thường chỉ ăn có hai bữa cơm, hộ đinh giàu có và quan phủ ăn uống đầy đủ hơn, vì thế con cái của họ thường cao lớn và đẹp hơn nhiều.

“ Tiểu Nhã, con ăn nhiều một chút! Mấy hôm nữa, nương dẫn con xuống huyện chơi”

Kế mẫu vừa gắp vào bát Y Nhã miếng gan, vừa cười nói “Mấy năm nay phụ thân con mất, nhà mình vất vả chống đỡ, không đủ ăn mặc, con ở với nương cũng không suиɠ sướиɠ gì, sang tuần sau nương đưa con xuống xin huyện phủ để con làm nha hoàn, mỗi tháng có ăn có mặc, có tiền cấp hàng tháng, con thấy được không ”

Y Nhã tay cầm đũa run lên, giọng nhỏ dần “ Nương là muốn bán con đi sao ạ?”

Y Hiếu bỗng nhiên đứng bật dậy chạy lại ôm tỷ lớn tiếng hét lên “ Không cho nương bán tỷ, tỷ ở lại với đệ, đệ không cho tỷ đi” Y Nhã vuốt tóc của đệ nhìn kế mẫu, ánh mắt đợm nét u buồn.

Nghĩa Lê ánh mắt tối sầm lại, đặt bát đũa xuống bàn lúng túng nói “ Nương không phải bán tỷ con, tỷ con đến làm nha hoàn quan lớn có ăn có mặc, mỗi tháng lại có tiền, mỗi tháng nương sẽ dẫn con xuống huyện phủ gặp tỷ con được không”

Đúng là lời lừa hài tử, sao bà không nói là làm nha hoàn quan phủ sống chết không biết trước ngày mai, sinh mệnh sống chết nằm trên tay chủ nhân.

Y Nhã suy nghĩ một lúc, nếu mà không thay đổi được tình hình thì thuận theo và tranh dành ít quyền lợi, hơn nữa ở đây cũng khổ, suốt ngày làm lụng vất vả có sướng hơn đâu.

Y Nhã ôm Y Hiếu vào lòng nhìn kế mẫu ánh mắt toát lên vẻ cảm động nói “ Nương cũng vì lo cho con, thế thì thuận theo ý nương vậy, mấy ngày nay nương cho con nghỉ ngơi, huyện phủ chắc cần nha hoàn khỏe mạnh”

Kế mẫu sau khi nghe nói ánh mắt nhìn cô, xong cúi xuống nhìn mâm cơm, như suy nghĩ gì đó rối chầm chậm trả lời “Từ nay về sau, con không cần phải làm gì, ăn uống để nương lo, trưa nương ghé qua chợ thôn mua ít thức ăn” xong đứng lên dọn chén đũa đi ra giếng ngoảnh lại dặn dò “Hôm nay con dẫn đệ đi chơi đi, không cần làm gì cả”

“ Vâng ạ” Cô nhanh nhẹn đứng dậy, dẫn đệ đệ ra mở cổng, bây giờ là buổi sáng, nương theo ánh nắng ban mai nhàn nhạt của buổi sáng trên đường đất xuất hiện từng tốp dân ý ới gọi nhau đi làm, tốp thì ra đồng làm việc, tốp thì lên rừng săn bắn.

Cô dẫn Y Hiếu đến dưới cây bằng lăng mọc bên con đường chính trong thôn, mùa này hoa bằng lăng nở rất nhiều, tỏa ngát hương thơm ngào ngạt, đây cũng chính là nơi trẻ con trong thôn tụ tập cùng nhau chơi đùa. Vuốt tóc đệ đệ mĩm cười nói “ Đệ ở đây chơi với bạn, tỷ về nhà dọn dẹp giúp nương nhé, nhớ chơi xong về sớm”

“ Dạ, đệ biết rồi, tỷ về đi”

Đúng là hài tử, lúc nãy mới khóc mặt mũi lấm lem, giờ lại cười như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vừa đi vừa lắc đầu buồn bã.

Lúc đến nhà thì kế mẫu đã đi khỏi, Y Nhã chạy nhanh vào buồng, trong buồng cô và kế tỷ có một cái giường, một tủ đồ bằng gỗ cũ kĩ, Y Nhã cẩn thận mở tủ đồ, lật trong đống quần áo bạc màu tìm thấy một cái túi màu xanh dạng dây rút, cẩn thận đổ từ trong túi ra có 15 xu, đây là tài sản cô tích góp kể từ khi đến đây, 3 xu là vô tình nhặt được trên đường, 12 xu còn lại là của phụ nhân Hòa thúc thỉnh thoảng cho cô tiền mua bánh sủi cảo, bánh sủi cảo ở đây giá rẻ nhất là 2 xu một cái, loại sủi cao khô, mua để ăn cầm hơi.

Y Nhã trầm tư ngồi trên giường, ánh mắt nương theo ô cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt trong veo toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần quyết liệt,

Mấy ngày sau Y Nhã khá là thoải mái, cô không cần phải dậy sớm ra đồng, cũng không cần phải dọn dẹp nhà cửa, mấy này nay kế mẫu tăng lượng thức ăn lên cho cô, đúng là muốn bán lấy tiền thì phải nuôi cho béo mới được.

Y Trang sau khi biết chuyện cô sẽ bị bán đi vì để có tiền mua sính lễ, lúc đầu ánh mắt nhìn cô luôn né tránh day dứt, nhưng sau mấy ngày được mẫu thân nói chuyện bán đi sẽ tốt cho muội muội, thì câu chuyện cô bị bán đi đã trở thành chuyện tốt trong hộ đinh này. Hôm trước còn thêu tặng cô chiếc khăn tay in hình hai bông hoa bằng lăng, cô cũng không ngờ kĩ thuật thêu thùa của tỷ tỷ ngày càng tiến bộ như vậy.

Ngày xuất phát là tối giờ hợi ( 21h) từ thôn xuống huyện phủ ít nhất mất một ngày, buổi sáng sẽ làm lễ mua bán, nên trước khi bình minh phải có mặt ở huyện.

Buổi chiều ngày hôm khởi hành Y Nhã đi bộ đến nhà Hòa thẩm, đi làm đồng thỉnh thoảng gặp Hòa thẩm trên đường, nhanh miệng khen bà vài câu, vui thì Hòa thẩm sẽ cho cô ít xu mua bánh, vì thế cô đối với Hòa thẩm cũng khá thân thiết.-----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi