SƯƠNG MÙ - NHAN LƯƠNG VŨ

Chuông tan học nửa đêm vừa vang lên, Lưu Mộ từ đằng sau đã choàng vai Lâm Vụ ngay: “Cùng đi ăn nhé?”

Từ khi phát hiện Lâm Vụ phải đi ăn đêm một mình, Lưu Mộ cũng đơn bóng tự động hợp tác để tạo nên một bữa ăn đêm “hợp tác tạm thời”.

Kỳ hạn của việc hợp tác tạm thời này thì quyết định vào “Người hợp tác cố định ăn đêm” của Lâm Vụ, cũng là vị ngành máy móc trông dữ dằn kia chừng nào mới quay về.

Lâm Vụ có vẻ như hơi ngơ ra, bị choàng vai được một hai giây mới quay đầu lại: “À, được.”

Lưu Mộ thấy thế trêu: “Tan học rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Căn tin ban đêm vẫn náo nhiệt như bình thường.

Lâm Vụ và Lưu Mộ lấy cơm xong thì tìm bàn trống. Vừa ngồi xuống thì lại có một tiếng “Leng keng” vang lên giữa hai người.

Là tiếng thông báo WeChat.

Lâm Vụ gần như là lập tức buông đũa xuống để lấy điện thoại ra kiểm tra.

Màn hình vẫn tối đen, lặng yên không tiếng động.

Lưu Mộ từ từ giơ điện thoại đang sáng lên vì có thông báo: “Ừm, của tớ.”

Lâm Vụ yên lặng cất điện thoại, hơi xấu hổ, cũng thấy hơi mất mát.

Lưu Mộ trả lời tin nhắn xong mới cảm thấy không đúng: “Ủa? Tiếng WeChat của cậu là tiếng sói tru mà đúng không, cậu đổi lại rồi à?”

Không có đổi lại.

Thế nên ngay lúc lấy điện thoại ra, Lâm Vụ mới cảm thấy được mình quá nhạy cảm mất rồi.

Lưu Mộ cũng phát hiện thấy cậu hơi khác thường: “Mấy ngày nay hồn vía cậu đâu rồi?”

“Không sao cả.” Lâm Vụ lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn.

Không sao?

Không sao mà đang ăn cơm lấy vội lấy điện thoại ra xem, giống như là đang chờ ai nhắn tin tới vậy, nghe tiếng thông báo, mặc kệ là tiếng gì, cũng cho là của mình, cái kiểu như hôm nay cũng chẳng phải là lần thứ nhất.

Lưu Mộ nheo mắt nhím lại: “Tớ nói này, chẳng lẽ cậu đang yêu hả!?”

Lâm Vụ vừa bỏ cục thịt viên vào miệng suýt nữa thì bị nghẹn.

Yêu?

Người bạn tốt nhất của cậu hai ngày nay sau khi bàn bạc về việc quyết định về tương lai chẳng thèm trả lời tin nhắn gì cả, cậu buồn tới mức muốn chạy qua nhà người kia trói người quay lại trường đây này!

Thấy Lâm Vụ chuẩn bị nổi bão lên, Lưu Mộ còn muốn tám chuyện quyết định không hỏi nữa.

Tình yêu tựa như vùng biển mênh mông, có lúc nắng ấm nhẹ nhàng, lúc thì bão bùng sóng gió.

Cậu ta chỉ là một con chó độc thân không bơi nổi ở đây, không hóng chuyện được nữa.

Giờ học ban ngày thì có “nghỉ trưa”, giờ học ban đêm cũng thế, ăn cơm xong thì sẽ có một tiếng đồng hồ được nghỉ trước khi học tiếp ca đêm.

Lưu Mộ đi thẳng tới phòng học tiết tiếp theo, nhưng Lâm Vụ thì không, cậu ngồi trên ghế đá gần căn tin, núp mình vào trong bóng cây.

Sắp đến tháng sáu rồi nhưng gió đêm vẫn lạnh.

Lâm Vụ lấy điện thoại ra, lẳng lặng nhắn tin.

Lâm Vụ: [hình ảnh][hình ảnh] Đồ ăn hôm nay đây, nghe bảo là đồ ăn mùa xuân, cậu không về là không ăn được nữa đâu.

Nhấn, gửi đi.

Điện thoại hắt lên ánh sáng nhàn nhạt, Lâm Vụ nhẹ nhàng liếc mắt lên, xem lại những tin nhắn trước.

Lâm Vụ: Rời giường, đi học.

Lâm Vụ: Người đâu?



Lâm Vụ: [hình ảnh][hình ảnh] Nhìn thôi cũng thấy ngon đúng không?

….

Lâm Vụ: Cậu làm gì thế? Sao không trả lời tớ?

….

Lâm Vụ: [Cuộc gọi đã bị từ chối]

Lâm Vụ: [Cuộc gọi đã bị từ chối]

Lâm Vụ: Sao cậu không bắt máy?

….

Lâm Vụ: Gọi điện cho cậu sao cậu không bắt máy?

….

Bắt đầu từ hôm trước chỉ còn một mình mình nói chuyện.

Vương Dã không tắt điện thoại, gọi thì được, nhưng mà không ai bắt cả.

Gió đột nhiên nổi lên, thổi loạn các cành cây, lá cây xào xạc vang lên.

Trời sắp mưa.

Lâm Vụ hít thật sâu, đột nhiên ngồi thẳng dậy, lại gọi Vương Dã thêm một lần.

Từ trong loa, chuông vang lên.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Mãi cho tới lúc đi học, Lâm Vụ cũng chẳng biết mình đã gọi số này bao nhiêu lần rồi, mỗi lần gọi lại có một giọng nói lạnh như băng bảo gọi lại sau.

Giảng viên đang đứng trên bục giảng bài, Lâm Vụ rất muốn tập trung nghe, nhưng giọng nói của ông sao lại xa xăm quá.

“À úuuuu”

Điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo đã lâu chưa được nghe.

Lâm Vụ chấn động, cả thế giới bỗng như rõ nét trong tức khắc.

Cả lớp đều quay sang nhìn, giảng viên cũng bất đắc dĩ: “Đi học thì hãy đổi điện thoại sang chế độ yên tĩnh.”

Lâm Vụ vội vàng lấy điện thoại ra, cúi đầu chuyển sang chế độ yên tĩnh, lại nhanh tay nhấn vào WeChat.

Quả nhiên là Vương Dã.

Xác nhận người gửi tin nhắn, Lâm Vụ cả người u ám nay lại vui mừng như thấy ánh mặt trời soi sáng vào.

Nhưng sự vui mừng này không kéo dài được ba giây, tựa như là bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời vậy, đùng, vỡ rồi.

Vương Dã: Tớ không về trường đâu, cậu cũng đừng tìm tớ. Chuyện lên núi này cũng không phải là lần đầu tiên tớ nghĩ tới, khi vừa thức tỉnh tớ đã nghĩ tới, khi gặp qua cậu nhỏ cậu, biết được một khả năng khác, tớ càng muốn nữa. Tớ không thích người, cái này cậu có biết, nhưng mà cậu thì không nằm trong phạm vi đó. Tớ muốn lên núi với cậu, nếu không muốn thì cũng chẳng hỏi cậu rồi, tớ ghét nhất là phải lằng nhằng, kết quả tớ lại trở thành người tớ ghét nhất, mà lại lằng nhằng chẳng được nữa. Cậu nghĩ không thông, tớ cũng chờ không nổi, vậy tớ đi trước vậy. Thật ra thì cũng tốt lắm, hai ngày nay tớ đã suy nghĩ rồi, tớ chỉ muốn cậu đi với tớ thôi, chứ không thay cậu nghĩ gì cả, nên là cậu cũng chẳng nóng đầu mà đồng ý, đúng vậy. Nhưng mà mai sau không có tớ bảo kê ấy, thì phải dựa vào bản thân mình thôi, đừng có vì chút chuyện cỏn con mà suy nghĩ linh tinh nhiều quá, mắt phải hướng về phía trước, chân cũng phải bước về phía trước. Cậu giỏi lắm đó, có bao giờ tớ nói thế chưa? Ừm, chưa nói đâu, chủ yếu là do sợ cậu kiêu ngạo, bây giờ thì phải nói thôi, nếu không nói thì chẳng còn cơ hội nào để nói nữa. Cứ vậy đi, ai mà ngờ cái thư tạm biệt đạo đức giả thế mà tớ cũng viết ra được. Tạm biệt, Lâm Vụ.

Lâm Vụ ngơ ra trong suốt một khoảng thời gian.

Đầu óc dần dần tỉnh lại, cậu bắt đầu liều mạng gọi điện cho Vương Dã, thậm chí là không để ý tới việc mình còn đang ngồi trong lớp.

Vừa nãy điện thoại vẫn gọi được nhưng chẳng ai bắt, nhưng bây giờ thì điện thoại tắt mất rồi.

Tim Lâm Vụ trầm xuống, ngón tay cũng lạnh dần.

Mấy ngày nay Vương Dã không đi học chắc chắn là có gì đó xảy ra rồi, Lâm Vụ hận mình bây giờ mới tỉnh ra.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Vương Dã nói rằng “Trong nhà có chuyện” là sự thật hay là một cái cớ thôi?

509, Cát Lượng và Giang Đàm đang ngủ thì cửa ký túc xá đột nhiên bị gõ.

Tiếng gõ cửa rất gấp rút.

“Đậu mé, Nguyên Tư Tiệp cậu không mang theo chìa khóa à…” Cát Lượng giãy dụa, mắt mở không nổi, lần mò tới cửa, chẳng thèm bật đèn, trực tiếp mở cửa ra.

Đèn trên hàng lăng hắt vào mặt, Cát Lượng định xoay người về ngủ tiếp, lại đột nhiên thấy có gì sai sai, đành đứng lại, quay người lại: “Lâm Vụ?”

Người đứng ở cửa không phải là Nguyên Tư Tiệp mà là Lâm Vụ.

“Cát Lượng,” Lâm Vụ đúng là tìm cậu ta, không vào phòng mà trực tiếp hỏi luôn, “Cậu biết Vương Dã bị gì không?”

“Anh Dã?” Cát Lượng vẫn chưa tỉnh hẳn ra, mơ hồ nói, “Không phải là xin nghỉ à?”

Lâm Vụ hỏi: “Sao cậu ấy lại nghỉ?”

“Tớ cũng không biết đâu,” Cát Lượng lẩm bẩm, “Chuyện trong nhà mà!”

Thấy Cát Lượng cũng không biết gì, Lâm Vụ đành phải đổi chủ đề: “Dạo này cậu có liên lạc với Vương Dã không?”

Mấy cậu đều là anh em ký túc xá với nhau không đó.

Cát Lượng quay đầu lại hỏi Giang Đàm đang ngồi thẳng dậy trên giường: “Anh Dã có liên lạc với cậu không?”

Giang Đàm lạnh tanh: “Không có.”

“Cũng không có liên lạc với tớ,” Cát Lượng nói thầm, “Đợi tí để tớ hỏi Nguyên Tư Tiệp.”

Nói xong, cậu ta về giường mình lấy điện thoại, gửi WeChat cho Nguyên Tư Tiệp còn đang học ca đêm: Dạo này cậu có liên lạc với anh Dã không?

Nguyên Tư Tiệp trả lời rất nhanh, chắc chắn là chẳng chuyên tâm học hành rồi: Tìm Vương Dã thì hỏi Lâm Vụ đi.

Cát Lượng cạn lời: Lâm Vụ hỏi mà.

Gửi xong, cũng chẳng đợi Nguyên Tư Tiệp trả lời, cậu ta quay sang lắc đầu với Lâm Vụ.

“Vậy cậu có biết nhà Vương Dã ở đâu không?” Lâm Vụ lại hỏi Cát Lượng.

Cát Lượng vẫn lắc đầu.

Sau khi học đại học cậu ta mới thân với Vương Dã, nhưng chưa bao giờ qua nhà Vương Dã cả, Vương Dã cũng chẳng nhắc tới bao giờ.

Không còn hy vọng, nhưng Lâm Vụ chẳng có thời gian để sa sút tinh thần, trịnh trọng nói với Cát Lượng: “Nếu như cậu ấy có liên lạc với các cậu thì nói tớ biết trước nhé, được không?”

Cát Lượng bị cậu dọa, không ngừng gật đầu: “Ừm, nói với cậu đầu tiên!”

Lâm Vụ cảm ơn gật đầu với cậu ta, sau đó xoay người, vội vã chạy đi, thoáng một cái đã biến mất ở cuối hành lang.

Cát Lượng mơ hồ quay đầu nhìn Giang Đàm: “Chuyện gì đây?”

Giang Đàm khẽ nhíu mày, hình như đang suy nghĩ gì đó: “Vương Dã có chuyện rồi.”

Cát Lượng: “….Đừng có trần thuật ra như thế!”

Còn chưa nói xong, Nguyên Tư Tiệp đã gọi điện cho Cát Lượng.

Cát Lượng mờ mịt bắt máy: “Cậu không học à?”

“Đang.” Vừa nãy xin giáo viên ra ngoài do đau bụng, Nguyên Tư Tiệp trực tiếp hỏi, “Vương Dã sao đấy, cậu bảo là Lâm Vụ hỏi là sao?”

“Là Lâm Vụ tìm tới ký túc xá tụi mình,” Cát Lượng nói, “Hỏi là dạo gần đây Vương Dã có liên lạc với tụi mình không.”

Nguyên Tư Tiệp: “Sao cậu ấy hỏi thế?”

Cát Lượng: “Tớ chưa kịp hỏi cậu ấy đã đi rồi.”

Nguyên Tư Tiệp: “Chuyện quan trọng vậy mà cậu lại không hỏi cho rõ à?”

Cát Lượng: “Lúc đó tớ đang mơ màng, chưa tỉnh ngủ nữa.”

Nguyên Tư Tiệp: “Giang Đàm thì sao?”

Cát Lượng: “Còn chẳng thèm xuống giường nữa.”

Nguyên Tư Tiệp: “….Vậy cậu ấy có đang nghe không?”

Giang Đàm: “Đang nghe đây.”

Cát Lượng đã chỉnh cuộc gọi sang chế độ loa ngoài.

Nguyên Tư Tiệp: “Giờ này đáng lẽ Lâm Vụ đang học giống tớ, nhưng cậu ấy lại đi cúp học, lại còn liều mình qua phòng tụi mình nữa, điều này nghĩa là chuyện vừa xảy ra thôi, cậu ấy gấp lắm. Cậu ấy có cả số của tớ và Cát Lượng nhưng mà cậu ấy lại không gọi, nghĩa là cậu ấy không chỉ sốt ruột mà vô cùng để ý tới chuyện này, không gọi điện bình thường được mà phải mặt đối mặt mới an tâm…”

“Cậu phân tích chậm lại được không,” Cát Lượng không chịu nổi, “Mau mau kết luận đi.”

“Có liên quan đến Vương Dã,” Giọng Nguyên Tư Tiệp trầm xuống, “Tớ có cảm giác Vương Dã gặp chuyện gì rồi.”

Giang Đàm: “…..”

Cát Lượng: “….”

Thà nghe phân tích của Nguyên Tư Tiệp còn hơn!

Vương Dã từ trước đến giờ vẫn luôn thích làm theo ý mình, thường thì toàn đi một mình thôi, hơn nữa là còn có lý do chính đáng “trong nhà có chuyện” nữa nên ba người Cát Lượng không để ý tới việc Vương Dã nghỉ mấy ngày nay.

Nhưng Lâm Vụ như thế làm 509 không bình tĩnh được chút nào.

Bên ngoài tòa ký túc xá.

Lâm Vụ lại trở về màn đêm, buộc mình tỉnh táo lại.

Chuyện cấp thiết nhất là tìm Vương Dã, dù tìm không được thì cũng phải biết có chuyện gì đã xảy ra.

E rằng chỉ có thể hỏi nhà họ Vương mà thôi…

Một giọt nước rơi xuống chóp mũi.

Lâm Vụ ngẩng đầu lên, càng nhiều hạt nước rơi xuống mặt cậu.

Sau nửa đêm gió, trời cuối cùng cũng mưa.

Một tia chớp xẹt qua ngay chân trời.

Sấm kéo ầm ầm.

Lâm Vụ nhanh chóng đứng trú mưa trong tòa nhà, kiếm một số điện thoại trong danh bạ.

Gọi điện tới, điện thoại cũng nhanh chóng được bắt.

“Lâm Vụ hả?” Giọng nói của Tô Khiếu có chút buồn ngủ.

“Em xin lỗi trễ như thế rồi mà quấy rầy anh,” Lâm Vụ nói vài ba lời khách khí sau đó thì vào điểm chính luôn, “Giúp em một chuyện được không ạ?”

“Em nói đi.” Tô Khiếu thẳng thắn.

Lâm Vụ: “Hồi đi đêm học kỳ trước ấy, lần mà em gặp anh đó, có một nam sinh mang người tới quẩy rồi bị anh bắt ấy, anh có nhớ không?”

Tô Khiếu ở phía bên kia điện thoại trầm mặc một hồi mới nói: “Ừm.”

“Anh có số của cậu ấy không?” Lâm Vụ hỏi, “Hay là cho em biết tên rồi ngành cũng được?”

Tô Khiếu: “Em tìm nó chi đấy?”

Lâm Vụ: “Em tìm cậu ấy để hỏi số một người khác, cậu ấy với người đó hình như là bạn, em có thấy hai người ăn cơm với nhau.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi