SƯƠNG TAN, LỘ RA MÀN SAO LẤP LÁNH CHIẾU RỌI THẾ GIAN


《Giết Boss.》
Boss mới cảm thấy toàn thân rét run, cả người như rơi vào hầm băng.

Hắn đang sử dụng cơ thể của Yến Mạc Thù, mà Yến Mạc Thù có thiên phú Băng và Thủy, theo lý mà nói thì dù ở trong hầm băng hắn cũng không thấy lạnh mới đúng.

Nhưng bây giờ hắn cảm thấy cả người lạnh buốt, máu như bị đông cứng lại không chảy được.

Một nỗi sợ không tên dâng lên trong lòng.
Chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại sợ hãi?
Boss mới tuy khó hiểu nhưng vẫn cố làm ngơ nỗi sợ hãi này, tập trung đối phó Tinh Mạc Già.
Hắn phải công nhận là cậu nhóc con này trưởng thành quá nhanh, lúc trước căn bản không biết đánh đấm gì, dùng tu vi cao đi nghiền áp đối thủ là chính, vậy mà bây giờ đã có thể cầm kiếm lên cứng đối cứng với hắn, đánh cận chiến với hắn.
Hơn nữa hình như cậu nhóc con đã vượt qua được bóng tối mười một năm trước, bây giờ cậu nhóc sử dụng thiên phú thông thuận hơn trước rất nhiều, thực lực phải nói là tăng vọt, hiện tại đã hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với lúc trước.
Hai người ngươi đến ta đi đánh qua đánh lại hơn trăm chiêu, không có ai là lép vế cả, chỉ có càng đánh càng hăng.
Bên Boss mới có vô số băng chùy với lực tấn công siêu cường không ngừng công kích Tinh Mạc Già ở mọi phương hướng, băng vụ trắng xóa từ cơ thể hắn toát ra dần dần bao trùm cả hai trong bán kính hai mươi mét, ẩn giấu bên trong băng vụ là những âm ảnh mang lại cảm giác cực kì kh.ủng bố, có thể dễ dàng khiến người khác lâm vào ảo cảnh.
Mặc Dạ Thảo của Tinh Mạc Già theo sự chỉ huy của y linh hoạt chặn lại toàn bộ băng chùy của Boss mới, phía sau y dần dần ngưng tụ ra một con hồ ly chín đuôi màu đen khổng lồ, nó há to miệng, hút toàn bộ băng vụ vào trong cơ thể.
Hút băng vụ? Cũng không sợ bị băng vụ đông cứng.

Boss mới nghĩ.
Nếu là lúc trước Tinh Mạc Già quả thực sẽ không hấp thụ số băng vụ này, vì thiên phú của y là Nguyền Rủa mang thuộc tính của Ám nguyên tố chứ không phải thiên phú Băng hay Thủy, đống băng vụ này chẳng đem lại chút lợi ích nào cho y cả, ngược lại còn có hại.

Nếu không thể chuyển hóa hoàn toàn băng vụ thành linh lực cho bản thân sử dụng thì Tinh Mạc Già chắc chắn sẽ bị đông cứng.
Nhưng lúc này, Tinh Mạc Già lại cảm thấy y có thể ra lệnh cho băng vụ trở thành sức mạnh của mình.

Cảm giác này rất kì lạ, trước đây đôi khi y cũng có cảm giác này nhưng rất nhanh đã biến mất, còn bây giờ nó cực kì rõ ràng.
"Trở thành sức mạnh của ta."
Câu nói này vừa thốt ra, toàn bộ băng vụ bị hồ ly đen nuốt vào người dần cô đọng lại, hình thành một viên đá hình thoi màu xanh lam tỏa ra khí tức thanh lãnh của băng tuyết.

Tinh Mạc Già cầm lấy nó, viên đá truyền cho y một cảm giác rất dịu ngoan, giống như nó đang thuần phục trước chủ nhân của mình vậy.
Viên đá thân mật cọ mặt Tinh Mạc Già, sau đó dung hợp với y.
Trên trán y nóng lên, sau đó giữa trán có thứ gì đó nhô ra, đưa tay lên thì sờ đến một cảm giác trơn bóng, hơi cộm và khá là lạnh.

Tinh Mạc Già cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một loại linh khí mới, mang màu xanh lam với khí tức thanh lãnh không nhiễm bụi trần.
Đồng tử y co lại.
Đây, băng vụ này tạm thời trở thành một thiên phú mới của y, giúp y có thể sử dụng thiên phú Băng?

Ám Chi Linh vẫn luôn chú ý Tinh Mạc Già, thấy y đem băng vụ nén ép lại thành viên đá hình thoi màu xanh lam rồi dung hợp với nó, truyền âm hỏi Băng Chi Linh: "Thiên phú Quyết Định có thể ra lệnh cho tất cả sự vật trong vũ trụ, khiến nó trở nên giống với ý người sử dụng thiên phú muốn.

Thiên phú nghịch thiên như vậy cứ là thần thì đều có thể có được sao?"
"Không." Băng Chi Linh nói.

"Chỉ có Tà Thần và Chính Thần mới có thiên phú Quyết Định."
"Vì sao?"
"Mọi sinh vật trong vũ trụ bao la này đều có thiện và ác, đây là hai yếu tố chính để tạo nên vạn vật.

Tà Thần đại diện cho tà ác, Chính Thần đại diện cho chính nghĩa, họ là đại diện cho tất cả các sinh vật trong vũ trụ.

Cũng không biết rốt cuộc hai vị thần có trước hay vũ trụ có trước; có thể họ sinh ra trước rồi vũ trụ mới được tạo thành; cũng có thể vũ trụ đã hình thành rồi, có các sinh vật sinh sống rồi, dần hình thành nên chính nghĩa và tà ác thì hai vị thần mới được sinh ra.

Thế gian vạn vật sáng tạo nên họ, họ là khởi nguồn của vạn vật, vậy nên chỉ có Tà Thần và Chính Thần mới có được Quyết Định."
"Theo như anh nói thì Tà Thần và Chính Thần chính là sự tồn tại không thể thiếu của thế giới, vì thế gian vạn vật sinh ra họ, họ là khởi nguồn của vạn vật, vậy nếu cả hai kết hợp lại thì sao?"
"Sẽ tạo ra một thiên phú vô cùng đáng sợ, không ai có thể kháng cự lại nó, so với Quyết Định còn đáng sợ hơn gấp trăm lần - Sáng Thế.

Thiên phú Quyết Định nghe qua thì có vẻ không gì không làm được, nhưng nó cũng sẽ có hạn chế.

Nhưng Sáng Thế thì không, nó là thiên phú cấu tạo nên vạn vật, nó nói một là một mà hai là hai, nếu sử dụng thiên phú Sáng Thế, dù muốn vũ trụ này bị hủy diệt thì vũ trụ chắc chắn sẽ bị hủy diệt, điều này Quyết Định không làm được."
"Kh.ủng bố tới vậy sao?" Ám Chi Linh ngạc nhiên.
Băng Chi Linh gật đầu: "Khi Tà Thần và Chính Thần kết hợp lại, bọn họ là vô địch.

Chỉ một câu nói của họ là có thể quyết định sự tồn vong của cả vũ trụ."
"Băng Triều." Sương băng trắng xóa từ cơ thể Tinh Mạc Già tràn ra, bên trong sương băng còn ẩn chứa vô số vụn băng sắc bén dâng trào lên như sóng thần, ập tới chỗ Boss mới.
Boss mới ngạc nhiên tột độ, vội phòng ngự.
Bên trong sương băng không chỉ có vụn băng mà còn có cả nguyền rủa, quần áo của hắn sắp rách nát rồi, không thể giúp hắn kháng lại nguyền rủa nữa.
Hắn không hiểu.

Rõ ràng thiên phú của cậu nhóc con là Nguyền Rủa, tại sao bây giờ lại dùng đòn tấn công của thiên phú Băng? Vì vừa rồi cậu nhóc đã nuốt toàn bộ băng vụ của hắn? Nhưng nuốt băng vụ có thể khiến cho người nuốt nó có thêm thiên phú mới sao?
Boss mới không biết về các vị thần, tất nhiên cũng không biết đến hai vị Tà Thần và Chính Thần có trong tay thiên phú mạnh nhất - Quyết Định.
Tinh Mạc Già: "Mặc Dạ Đột Thích Trận!"
Vô số Mặc Dạ Thảo từ không trung xuất hiện, cơ thể chúng không còn mỏng manh như lúc trước nữa, bây giờ chúng rất cứng cáp, trên thân còn mang theo gai nhọn.

Chúng mọc xung quanh Boss mới, thân cỏ không ngừng vươn cao, cơ thể mềm dẻo linh hoạt tấn công Boss mới.


Những cây cỏ này tuy biểu hiện ra bên ngoài rất mềm mại nhưng lúc này phần đầu của nó lại cực kì nhọn và có thể đâm xuyên qua cả cơ thể của Boss mới, gai nhọn trên thân như kí sinh trùng bám lấy huyết nhục của Boss mới không rời, khiến hắn làm sao cũng không rút Mặc Dạ Thảo ra được.
Boss mới nhíu mày, muốn đông cứng đám cỏ này thì một cảm giác lạnh buốt đánh úp từ sau lưng, hắn cảm giác được nguy hiểm, nhưng phía trước có sương băng, xung quanh thì bị bao vây bởi Mặc Dạ Thảo khiến hắn không thể thoát thân.
Không chỉ sau lưng, mà cả trên đỉnh đầu cũng có sát khí.
Mặc Dạ Thảo rậm rạp phía sau Boss mới dần tản ra hai bên, lộ ra bên trong là một trường thương đen với mũi thương sắc bén, chỗ nối giữa cán thương và đầu thương nhọn có gắn một viên đá nhìn qua giống y hệt một con mắt, toàn thân trường thương bị Mặc Dạ Thảo quấn lấy một cách lỏng lẻo.
Từ trên bầu trời trống rỗng hạ xuống một cự kiếm khổng lồ, toàn thân cự kiếm mang một màu đen huyền bí, trên thân kiếm còn có những đường vân màu trắng hợp lại thành một ấn kí hình ngọn lửa, cự kiếm mang theo một nhiệt độ cao bất thường không nên có đối với một người mang thiên phú thuộc tính âm thuần như Tinh Mạc Già.
Nhiệt độ cao này chính là do sự ảnh hưởng của Thanh Thiên.

Tuy chủ nhân của chim mập có thiên phú Nguyền Rủa là Ám nguyên tố biến dị nhưng Thanh Thiên sau khi hấp thụ linh khí của Tinh Mạc Già lại điều khiển lửa chứ không điều khiển bóng tối.

Có lẽ là do hấp thụ nhiều Ám nguyên tố quá nên lửa của Thanh Thiên một nửa đã bị nhiễm âm khí, một nửa còn lại chuyển thành màu trắng đại biểu cho dương khí.

Hai màu sắc này phân thành hai nửa khiến lửa của chim mập giống y như hình âm dương, vậy nên khi Thanh Thiên dung hợp với Tinh Mạc Già mới có cái tên cho hình thái này là Âm Dương Phượng Hoàng biến.
"Mặc Dạ Bá Vương Thương!"
"Lăng Không Trảm!"
Trường thương và cự kiếm lập tức thẳng hướng Boss mới đâm tới.
"Phập!"
Tiếng vũ khí đâm vào da thịt vang lên vô cùng rõ ràng, Tinh Mạc Già cũng không thả lỏng, y ngưng tụ linh lực thành một bàn tay khổng lồ, đẩy Boss mới đang trọng thương xuống bệnh viện.
"Tinh Hải, kích hoạt chế độ tự hủy và cho bom nổ!" Tinh Mạc Già ra lệnh.
"Rõ!"
Boss mới lần này trọng thương khá nặng, hắn như thiên thạch rơi thẳng xuống bệnh viện, đâm thủng cả sàn nhà rơi xuống đến tầng thứ tư mới dừng lại, nằm vật trong cái hồ hình người.
Hắn cố sức muốn đứng dậy nhưng không thành, bên tai vang lên rất rõ tiếng đồng hồ tích tắc kêu, biết bom đặt khắp bệnh viện đã được kích hoạt, hắn cắn răng, ngưng tụ một thứ trong tay, sau đó gắng gượng đứng lên, dùng hết sức bình sinh ném về phía Tinh Mạc Già rồi cố gắng lết đến cửa sổ nhảy xuống.
Tinh Mạc Già lúc này đã khá thoát lực, sắc mặt y tái nhợt, trên cơ thể bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Mệt mỏi khiến cho cảnh giác của y giảm xuống, vậy nên đến khi một băng chùy có thể tích bị nén ép đến nhỏ như một cây kim xuyên qua trái tim một lúc thì y mới nhận ra mình vừa bị tấn công.
"Bùm!"
Cùng lúc đó, bệnh viện phát nổ, từng tiếng bom nổ đinh tai nhức óc phát ra, những thí luyện giả không được sơ tán gần như toàn bộ đều bị chôn vùi trong bệnh viện do vụ nổ này, chỉ có một số ít có đạo cụ bảo mệnh mới có thể thoát.
Trong số những kẻ thoát ra có một kẻ phần thâ.n dưới là xúc tu giống bạch tuộc, đúng là kẻ lúc trước muốn Tinh Mạc Già quỳ xuống cầu xin gã.

Gã mang vẻ mặt hớn hở vì đã thoát chết chạy ra xa khỏi phạm vị vụ nổ lan đến, nhưng còn chưa đi được bao xa thì cơ thể gã bạo trướng, sau đó nổ tung, huyết nhục bay đầy trời.
Mọi người hoảng sợ nhìn một màn này.
"Tên đó sao tự dưng lại nổ tan xác?" Samuel ngạc nhiên.

Ám Chi Linh thấy Tinh Mạc Già vốn đang ngã ngửa ra sau đã ổn định cơ thể, nói: "Vì trước đó gã từng muốn bắt Mạc Già quỳ xuống cầu xin gã nên bị cậu ấy ghi thù, hạ lời nguyền lên gã, biến gã thành kẻ chết thay cho mình."
"Ý cậu là, vừa rồi Esther suýt chết sao?" Lena kinh hoảng hỏi, trái tim cô đập với tốc độ nhanh hơn so với bình thường.
Ám Chi Linh gật đầu.
Tinh Mạc Già cảm thấy may mắn vì lúc trước con bạch tuộc xấu xí kia tìm y gây phiền toái, nhờ vậy y mới có suy nghĩ biến gã thành kẻ thế mạng cho mình, nếu không vừa rồi y đã chết rồi.

Nhưng không ngờ bị thương nặng như vậy rồi mà Boss mới vẫn còn sức hạ sát chiêu với y, còn có thể nhảy ra khỏi bệnh viện thoát chết.
Boss mới đã bị thương nặng, trái tim của Đêm Đêm cũng đã hình thành, nên kết thúc thôi.
"Tinh Sơ." Tinh Mạc Già truyền âm.

"Mở lĩnh vực đi.

Thực lực của em không bằng Boss mới, em chỉ cần khiến hành động của hắn chậm lại là được."
Tinh Sơ gật đầu, mở ra lĩnh vực.
Boss mới chật vật bay trở lại bầu trời, trên người hắn căn bản không có chỗ nào lành lặn, cả cơ thể đều bị máu đỏ bao phủ, vô cùng chật vật.
"Cơ thể của tên đó mà em cũng có thể ra tay ác như vậy." Boss mới gắng gượng nở nụ cười.

"Thật không ngờ chiêu vừa rồi cũng không giết được em."
Tinh Mạc Già lạnh lùng nhìn hắn.
"Em gặp nguy rồi, vì từ bây giờ cơ thể này sẽ do những kẻ ngoài kia điều khiển, mang sức mạnh của năm tu vi Cửu giai hợp lại, em không đánh thắng được đâu."
Lời vừa dứt, khí thế trên người Boss mới liền thay đổi, cả người hắn tỏa ra uy áp khủn.g bố che trời lấp đất, dù Tinh Mạc Già đã Bát giai còn kèm theo thần vị, sử dụng cả Âm Dương Phượng Hoàng Biến, dung hợp với băng vụ đạt được thiên phú Băng tạm thời cũng khó lòng chống đỡ được, càng đừng nói Tinh Sơ chỉ mới Ngũ giai.
Tinh Sơ hộc ra một ngụm máu, dù vậy nó vẫn cắn răng cố chống đỡ lĩnh vực.
Bầu trời dần xuất hiện vết nứt, rất nhiều màn hình tinh thể nhỏ màu đỏ xuất hiện, trên đó chỉ có mỗi một dấu chấm than to tướng.

Phó bản này không thể chống đỡ được tu vi trên Ngũ giai, từ ban nãy, khi Tinh Mạc Già bắt đầu chiến đấu với Boss mới phó bản Bệnh Viện Bình An đã bước đến gần bờ vực sụp đổ rồi.
Băng Chi Linh quát: "Chống đỡ!"
Linh lực màu xanh tràn ra từ cơ thể anh, bắt đầu chống đỡ phó bản không để nó sụp đổ và làm khép lại các vết nứt.
Ngoại trừ Tinh Sơ, những người khác cũng góp chút sức vào để chống đỡ phó bản.
Nếu phó bản sụp đổ, khả năng họ chết là rất cao.
"Bạo Phong Tuyết." Môi Boss mới khép mở, một cơn lốc khổng lồ mang theo băng tuyết lạnh giá xuất hiện.
Tinh Mạc Già khó khắn chống đỡ.

Y bị gió thổi cho cả người đều đứng không vững, gió lạnh thổi vào mặt y gây buốt rát khiến y gần như không thể mở mắt.
Nhờ lĩnh vực của Tinh Sơ nên uy lực của Bạo Phong Tuyết đã giảm đi một chút, nhưng cơn lốc mang theo sức mạnh của năm tu vi Cửu giai hợp lại không phải là thứ với tu vi hiện tại của Tinh Mạc Già có thể chống lại, có thể chống đỡ chưa bị nghiền thành mảnh nhỏ đã là tốt lắm rồi.
Tinh Mạc Già cắn chặt răng: "Âm Dương Hỏa Lốc! Bạo Phong Tuyết! Ám Dạ Triều Tịch!"
Ba cơn lốc xuất hiện đối chọi với lốc xoáy khổng lồ của Boss mới, nhưng hình thể của chúng vẫn nhỏ hơn so với cơn lốc của kẻ địch, nhìn qua có vẻ yếu thế hơn.
Đầu óc Tinh Mạc Già nhanh chóng xoay chuyển.

Chỉ sử dụng sức mạnh bình thường thì căn bản không thể chống lại được.

Nếu sử dụng thần lực thì y sẽ rất dễ mất khống chế.

Phải làm sao đây?
Đột nhiên Tinh Mạc Già nhớ tới bông hoa anh đào Sakura đưa cho y.
Nếu sử dụng bông hoa này, có lẽ có thể giảm bớt tỉ lệ nguy hiểm.
Tinh Mạc Già nắm chặt tay, đôi mắt tím kiên định, điều động thần lực.
Ám Chi Linh ngẩng phắt đầu nhìn Tinh Mạc Già, đôi mắt nó trợn to, không thể tin được nhìn thanh niên ngân phát tử mâu: "Cậu ấy điên rồi sao?! Dám sử dụng thần lực!"
Ba cơn lốc nhỏ được tiếp thêm thần lực trở nên to lớn hơn bao giờ hết, chúng dần dung hợp với nhau, tạo thành một cơn lốc to ngang với Bạo Phong Tuyết của Boss mới.
Những kẻ đang khống chế Boss mới ngạc nhiên tột độ.
Vết nứt trên người Tinh Mạc Già gia tăng, y nhanh chóng cho hoa anh đào vào miệng.
Cả cơ thể y phát ra ánh sáng màu hồng, các vết nứt bị bắt ép dừng lại chuyển động, không tiếp tục lan ra nữa, nhưng vết nứt không biến mất.
Dù sao cũng là hoa của một người còn chưa đến Nhất giai, có thể tạm thời ngăn lại sự lan tràn của các vết nứt là may lắm rồi, nhưng sẽ không ngăn được lâu, bắt buộc phải đánh nhanh thắng nhanh.
Tinh Mạc Già di chuyển, y muốn tiếp cận Boss mới nhưng điều này có vẻ khá khó khi y đi còn không vững.
Tinh Sơ mím môi, nó nắm chặt tay nhỏ, sau đó hóa thành luồng sáng nhanh chóng bay đến nhập vào người Tinh Mạc Già.
Tinh Mạc Già ngạc nhiên: "Tinh Sơ?"
"Em muốn có cha!" Tinh Sơ nói to.

"Em giúp anh, anh phải làm cha của em!"
[Thí luyện giả Tinh Mạc Già nhận được buff Sáng Thế Thần!]
[Miêu tả: Ngươi là cha của Thánh Anh, tất nhiên ngươi là Sáng Thế Thần sáng tạo vạn vật, là sự tồn tại cao nhất, không ai có thể phản kháng lại ngươi cả.]
[Thời gian: Hai mươi giây.

(Do thí luyện giả bây giờ không phải trong thời kì toàn thịnh, Thánh Anh chưa trở thành Thánh Anh thật sự nên thời gian sử dụng buff sẽ bị rút ngắn lại.)]
Tinh Mạc Già ngạc nhiên.

Nhưng y không kịp suy nghĩ nhiều vì thời gian sử dụng buff Sáng Thế Thần chỉ có hai mươi giây, phải nắm chắc thời gian.
Khí thế của y bây giờ hoàn toàn thay đổi, y mang theo một khí thế áp đảo chúng sinh khiến năm cường giả Cửu giai đang khống chế Boss mới run rẩy, suýt nữa thì quỳ xuống.
Cơn lốc của Tinh Mạc Già lúc này trở nên to lớn hoàn toàn áp đảo Bạo Phong Tuyết của kẻ địch, còn bắt đầu thôn phệ lốc xoáy tuyết, biến nó thành năng lượng cho mình.
Giờ đến phiên Boss mới bị áp chế không thể làm gì, hắn gian nan hé mắt, thấy Tinh Mạc Già đứng trong trung tâm lốc xoáy, mặt vô biểu tình nhìn hắn, đôi mắt tím không hề có một chút cảm xúc nào, cái nhìn của y khiến hắn có ảo giác bản thân chỉ là một con kiến hôi đang bị thần minh cao cao tại thượng nhìn xuống.
Tinh Mạc Già hé miệng, y cảm giác được lời y nói ra lúc này sẽ giống lúc y cắn nuốt băng vụ, trở thành theo ý y muốn.
"Ngưng."
Cơ thể Boss mới bị định trụ, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tinh Mạc Già đã xuất hiện trước mặt hắn, kiếm trong tay y đâm mạnh vào ngực trái hắn.
"Keng!"
Viên đá là giao điểm của những sợi tơ khá là cứng rắn, kiếm của y sắc nhọn như vậy mà chưa thể đâm vỡ nó được.
"Vỡ cho ta!" Giọng nói của Tinh Mạc Già lúc này hư ảo như từ xa truyền tới.
"Rắc!" Viên đá xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ vụn.
Các sợi tơ bị đứt đoạn bay loạn xạ lên, sau đó dần biến mất.
Tinh Mạc Già nhanh chóng lấy ra thần vị Thâm Hải, đặt vào trái tim của Yến Mạc Thù.
"Rốt cuộc cũng..." Y thì thào, chưa nói hết câu đã gục xuống, mí mắt nặng trĩu không mở ra được.
Trong mơ hồ, y cảm nhận được có một cánh tay hữu lực đỡ lấy y, ôm y vào lòng, bên tai vang lên giọng nói sủng nịch lại bất đắc dĩ quen thuộc.
"Thật là một đứa ngốc.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi