SƯƠNG TAN, LỘ RA MÀN SAO LẤP LÁNH CHIẾU RỌI THẾ GIAN


《Mỗi người một nơi.》
Hai tiếng sau, Tinh Mạc Già một thân thần khí thanh sảng bước ra khỏi phòng tắm.

Đống chất lỏng màu đen kia quá khó tẩy, y mất hai tiếng đồng hồ mới tẩy sạch được, tạm vừa lòng lau người mặc quần áo ra ngoài.
Bộ đồ mới này của y cũng là kiểu quần áo thể thao như bộ trước, tất cả những vũ khí, trang bị dính bẩn đều được y rửa sạch rồi lại đeo lên người mình, còn quần áo bẩn thì đã được vò sạch, đang phơi trong nhà tắm.
Y vừa đi vừa mở giao diện hệ thống ra, nghe thấy thanh âm của chủ hệ thống vang vọng bên tai, y cười.

Chủ hệ thống thật chu đáo, biết y nhắm mắt nên còn cài đặt cả hệ thống giọng nói cho y nữa.

Nhưng cũng không quá cần thiết, vì y có thể nhìn mọi thứ thông qua trinh thám của tinh thần lực, điều này sẽ giúp y khống chế tinh thần lực nhuần nhuyễn hơn.

Lúc trước, khi chưa quen với việc tạm thời mất đi thị giác Tiểu Ám đã chỉ y cách này, đến giờ y vẫn giữ thói quen dùng tinh thần lực tra xét mọi thứ.
Tinh Mạc Già sờ lên vòng tay bên tay trái, ngọn lửa mang nhiệt độ cao như lửa của mặt trời đã rút đi, nhưng tia thần thức của Lancelot vẫn chưa trở về với chủ, vẫn ở lại vòng tay đi theo bảo hộ y.
Y mỉm cười, nhưng cũng lo lắng.

Không biết khi Lance trở lại làm Diệu Nhật Thần có xảy ra bất trắc gì không nữa?
Lancelot cảm nhận được tiểu tổ tông đã qua khỏi nguy hiểm, thở ra một hơi, sau đó hộc ra một ngụm máu.
"Khụ khụ!"
Tuy là hộc máu nhưng Lancelot lại cảm thấy thoải mái cực kì.

Hắn nhìn vết máu màu đỏ thẫm lẫn cả màu đen loang lổ trên bàn làm việc, nở nụ cười.

Toàn bộ độc tố đều đã được ép ra, ngụm máu tắc nghẽn trong ngực cũng phun ra rồi, giờ thì không còn gì đáng lo ngại nữa.
Hắn ngồi xuống sàn, xếp bằng, tiếp tục dung hợp với thần vị Diệu Nhật.

Sau khi trở lại làm Diệu Nhật Thần, hắn cũng nên thanh lý hộ môn gia tộc Virginia rồi.
"Em tắm cũng lâu quá đấy." Yến Mạc Thù trêu ghẹo.
Tinh Mạc Già lè lưỡi: "Còn không phải là do cái chất lỏng màu đen đó quá khó rửa sạch sao."
"Đó là những cặn bã tích trữ lâu ngày trong cơ thể em, giờ em đã đào thải hết chúng ra rồi, sau này tu luyện sẽ thông thuận hơn." Yến Mạc Thù nói.

"Nghe này, từ bây giờ em tuyệt đối không được sử dụng thiên phú nữa!"
"Em biết, nhưng thân thủ của em không ra gì, không dùng thiên phú sao đánh đấm được, đống đạo cụ trong cửa hàng em chưa chắc đã dùng được, có một số cái cũng cần dùng thiên phú mới sử dụng được."
"Thời gian em tham gia phó bản này là bao lâu?"
"Một tháng."
"Vậy trong một tháng này anh sẽ dạy em cách chiến đấu, em ở gần anh là an toàn nhất, tốt nhất đừng cách quá xa anh."
"Nhưng anh giờ là tang thi hay con người?"
"Tang thi, và ở đây không chỉ có con người thôi đâu, còn có các chủng tộc khác nữa."
"Em đi cùng anh chẳng phải sẽ trở thành lương thực dữ trữ cho tang thi sao?"
"Em hấp thụ năng lượng từ virus của tang thi vương nên có khí tức của anh ta, tang thi không có ý thức sẽ không tấn công em đâu."
"Kẻ cắn em là tang thi vương?" Tinh Mạc Già ngạc nhiên.

"Theo như anh nói thì tang thi cũng có ý thức đúng không, sao tang thi vương lại cắn em? Em nghĩ tang thi vương sẽ có thể khống chế được dụ.c vọng dã thú nguyên thủy chứ."
Đôi mắt đen của Yến Mạc Thù lóe tia sáng lạnh: "Tuy không có bằng chứng nhưng những kẻ mong em chết sớm thì chỉ có một thôi."
Tinh Mạc Già khá là ngạc nhiên khi người của nền văn minh cấp cao lại vội vã giết y như vậy, rõ ràng mới qua một phó bản thôi mà.

Nhưng nghĩ đến cảnh giới hiện tại của bản thân, Tinh Mạc Già cảm thấy chúng muốn giết y cũng đúng thôi.

Tu vi của y đã là Bán Cửu giai rồi, ở phó bản trước thì đột phá Bát giai ngay trước mắt bọn chúng, nếu không nhanh giết y, để y tiếp tục trưởng thành và tôi luyện trong Khu Vực Chết Chóc thì hung khí nhân gian sẽ được sinh ra, và chúng sẽ phải đón nhận sự trả thù của y cùng hai trăm sáu tư thí luyện giả Trái Đất còn lại.
Cơ mà...
"Bọn chúng cũng quá coi trọng em rồi, một đứa nhóc như em thì làm gì được chứ." Tinh Mạc Già nói.

Yến Mạc Thù xoa đầu y: "Chỉ bằng việc em thăng cấp quá nhanh, tu vi sắp sửa hơn cả chúng thì chúng đã thấy lo ngại rồi, chúng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót để tránh để lại mối tai họa cho mình sau này."
"Chủ nhân." Tinh Hải gọi.
Tinh Mạc Già: "Ừm, sao vậy?"
"Tôi đã tra xét được một số thông tin trong phó bản này, bây giờ sẽ nói ngắn gọn cho ngài, sau đó có lẽ tôi sẽ phải ngủ say một thời gian.

Bọn chúng vẫn không từ bỏ tôi, nếu chúng kiểm soát được tôi thì mọi người sẽ gặp rắc rối mất, để đề phòng tôi sẽ ngủ say mỗi khi chủ nhân và các thí luyện giả khác vào phó bản."
Tinh Mạc Già suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Quả thực, tình huống của Tinh Hải cũng nguy hiểm không kém y.
"Chủ nhân, phó bản này được chia làm hai phe, gồm phe hủy diệt và phe sinh mệnh.

Cư dân của phe hủy diệt chính là tang thi, còn của phe sinh mệnh là những sinh vật sống khác.

Ở đây không chỉ có con người mà còn có cả những chủng tộc khác trong vũ trụ, thiết lập như vậy chắc là để các thí luyện giả của nền văn minh khác dễ hòa nhập hơn.

Tận thế do chính tay cư dân phe sinh mệnh làm ra, đã bắt đầu được hai mươi tư năm.

Hiện tại phe sinh mệnh có những căn cứ sống sót trải rộng khắp thế giới, trong đó căn cứ sống sót lớn nhất nằm ở gần vĩ độ ba mươi độ Bắc, cách nơi chúng ta đang ở khá xa.

Tôi đã tra xét, phó bản này tính cả ngài thì có tất cả bảy thí luyện giả Trái Đất, gồm Ekaterina Alexsandia, Lucia Black, Vineveil Ophidian, Eclairerous Apocalyspe, Vladimir Ivanov và Lucas Gosselin.

Họ không ở cùng một nơi mà phân tán ra những nơi khác nhau, Ekaterina thì ở một khu đất trống có khá ít tang thi, Vineveil, Eclairous, Vladimir và Lucas đều ở một khu đô thị khá lớn, họ đã gặp nhau rồi, còn Lucia thì trực tiếp xuất hiện trong căn cứ sống sót lớn nhất."
Tinh - Mới tới đã bị tang thi vương cắn - Mạc Già: "..."

Ôi, chỉ số may mắn âm vô cùng chết tiệt này!
Tinh Hải nói tiếp: "Chủ nhân, tang thi có con sẽ không có ý thức, nhưng có con lại có, ví dụ như tang thi vương chẳng hạn, anh ta có cả trí tuệ của một người trưởng thành và ký ức khi còn sống.

Ở đây mọi người cũng có thiên phú, mạnh nhất hiện tại là ngài Yến, sau đó là tang thi vương, phe sinh mệnh không có ai mạnh bằng hai người họ cả.

Ở cả phe hủy diệt và phe sinh mệnh đều có một số cấm địa tuyệt đối không được để người của phe khác tiến vào, là những nơi nào thì tôi đã gửi vào điện thoại ngài rồi.

Quan hệ giữa hai phe rất kịch liệt, cứ gặp nhau là chém giết, tôi kiến nghị chủ nhân nên đứng trung lập.

Chủ nhân, có cần liên lạc với các thí luyện giả khác không?"
"Không cần đâu, cậu đi ngủ đi."
"Vâng, chủ nhân, mong ngài bình an trở về." Tinh Hải nói rồi biến mất.
"Sao em không liên lạc với những người khác?" Yến Mạc Thù hỏi.
"Họ cần tự mình trải nghiệm, không phải sao.

Tu vi của họ còn chưa đến Nhất giai, còn không có kinh nghiệm đánh quái và sử dụng thiên phú, đây là một cơ hội cho họ." Tinh Mạc Già nói.
"Em có thể bảo vệ họ mà."
"Em còn chưa bảo vệ được bản thân thì bảo vệ được ai." Tinh Mạc Già nhún vai.

"Được rồi, em thừa nhận là em có thể bảo vệ họ, nhưng nếu em cứ bảo vệ họ thì sao họ sống được ở Khu Vực Chết Chóc.

Lúc đầu, khi mới bị dính líu tới tội phạm biế.n thái, em cũng sợ lắm, toàn dựa vào anh và Tiểu Ám mới sống sót được thôi.

Nhưng sau này em cũng có tự mình vượt qua tất cả, tích lũy nhiều kinh nghiệm, nhờ vậy mới không cần ỷ lại quá nhiều vào anh và Tiểu Ám.

Hơn nữa, họ là người sống, đi cùng em chẳng phải sẽ trở thành lương thực dự trữ cho tang thi sao."
"Em có thật sự là một đứa trẻ mười sáu tuổi không vậy?" Yến Mạc Thù cười, lấy tay xoa đầu thanh niên tóc trắng.
"Em tất nhiên mới mười sáu tuổi, nhưng em đã va chạm rất nhiều trong xã hội nên mới trở thành như bây giờ." Cũng chính vì vậy nên em hay cãi nhau với gia đình, trước khi tiến vào phó bản mới em và mẹ lại mới cãi nhau một trận kìa, còn chiến tranh lạnh, không thèm nhìn mặt nhau mấy hôm rồi.

Lần này cãi nhau cũng to phết, còn động thủ động cước luôn, nếu không phải Lance lao vào can ngăn thì đúng là đánh nhau to rồi.
Kì thực y cũng không muốn cãi nhau, nhưng bất đồng quan điểm, y và mẹ lại đều cứng đầu cứng cổ, chẳng ai chịu nhường nhịn ai, nói qua nói lại rồi thành cãi nhau.

Từ khi y bước chân vào đời, tần suất cãi nhau với gia đình ngày càng tăng, cũng có rất nhiều lần không chỉ động khẩu mà còn động thủ rồi.

Trước đây, những lúc như vậy Đêm Đêm sẽ can ngăn, còn sau này, sau khi anh ấy mất thì người can ngăn đổi thành Lance hoặc Messilier.
"Em có tâm sự." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Mạc Già nãy giờ vẫn luôn ngẩn người, nghe Yến Mạc Thù nói mới hồi thần.
"Có sao?"
Yến Mạc Thù khẳng định: "Có."
"Em thì có tâm sự gì..."
"Có phải em cãi nhau với gia đình không?"
Tinh Mạc Già bị hỏi đột ngột như vậy, ngẩn người, sau đó cười: "Em cãi nhau với gia đình làm gì chứ."
"Em cãi nhau với gia đình." Giọng điệu của Yến Mạc Thù vô cùng chắc chắn.
"..." Tinh Mạc Già im lặng một lúc, sau đó thở dài.

"Sao anh biết? Anh mất trí nhớ mà."
"Đột nhiên lại nghĩ ra."
"Cũng đúng, mỗi lần em và gia đình cãi nhau đều là anh can ngăn mà."
Cãi nhau nhiều, cũng can ngăn nhiều, thành ra Yến Mạc Thù hình thành phản xạ có điều kiện, biết ngay tại sao Tinh Mạc Già lại có tâm sự, mười phần thì chín phần y cãi nhau với gia đình.
"Sao em lại cãi nhau với người nhà?" Yến Mạc Thù hỏi.
Tinh Mạc Già cười: "Vì một chuyện rất cỏn con, căn bản là chuyện bé xé ra to."
"Em kể..." Yến Mạc Thù chưa nói xong Tinh Mạc Già đã ngắt lời anh.
"Em đói, có gì ăn không?"
Thấy y đánh trống lảng, Yến Mạc Thù cũng không gặng hỏi nữa.

Tinh Mạc Già có tâm sự, nếu không nói ra sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của y, đợi lúc nữa y sẽ tự động nói ra hết thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi