SƯƠNG TRÊN NGHIÊN MỰC

Tôi vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Thời Lẫm bầm mất một bên mắt, khóe miệng Trì Nghiên thì xuất huyết.

“Cậu biết rõ cô ấy là bạn gái tôi mà vẫn thừa cơ xen vào. Trì Nghiên, nếu biết trước có ngày hôm nay, lúc trước tôi đã không nói cho cậu...”

“Muộn rồi.” Trì Nghiên ngắt lời Thời Lẫm.

Thời Lẫm bi chọc giận, đứng dậy hung hăng nện vào mặt Trì Nghiên.

“Đủ rồi.” Tôi chắn giữa hai người họ, làm cú đấm của Thời Lẫm ngừng lại giữa chừng.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng: “Em che cho hắn?”

“Hôm ở trên núi, tôi đã gửi tin nhắn chia tay sau khi anh lái xe rời đi. Nếu như anh không xóa thì trong điện thoại anh vẫn còn tin nhắn đó. Chúng ta chia tay rồi, tôi muốn ở bên ai cũng là quyền tự do của tôi.”

“Anh không đọc được, anh không đồng ý. Tin nhắn đó không được tính, Trình Ninh, anh không đồng ý chia tay.”

“Đó là chuyện của mày, chúng ta đi thôi.” Trì Nghiên nói một câu cuối cùng.

Trì Nghiên tìm người lái xe hộ, tôi và hắn ngồi chung xe. Khi bánh xe chuyển động, tôi nhìn Thời Lẫm thông qua kính chiếu hậu.

Trì Nghiên cũng thấy. Thật hiển nhiên, hắn muốn xác minh lời nói của tôi có đúng không.

“Trình Ninh.” Trì Nghiên đột nhiên nhìn tôi, đôi mắt đào hoa gợn sóng nước mênh mông phức tạp: “Chắc chắn chưa, thật sự không muốn tiếp tục với hắn nữa?”

“Không muốn.”

“Được.” Hắn cười: “Thời gian không còn sớm, nếu không ngại thì vào nhà tôi uống ly trà.”

“Không quấy rầy anh chứ?”

“Không quấy rầy.”

Tôi đi theo Trì Nghiên. Nhà hắn rất lớn, phong cách trang trí đơn giản rộng rãi.

“Cậu chủ nhỏ đã về, sao cậu lại bị thương rồi, ai đánh cậu đấy?”

“Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, Ninh Ninh, đây là mẹ Ngô, lúc trước bà đi theo ông cụ nhà tôi. Mẹ Ngô, đây là Trình Ninh, bạn gái con.”

Mẹ Ngô thấy tôi thì hơi sửng sốt, đưa cho tôi một đôi dép lê.

Chờ tôi đổi dép xong thì bà đột ngột nói: “Cô Trình, cô là người đầu tiên được cậu chủ đưa về nhà đó.”

Bước chân Trì Nghiên chững lại, quay đầu bất lực nói: “Mẹ Ngô, bớt đọc tiểu thuyết lại đi.”

Mẹ Ngô “à” một tiếng: “Tôi có nói gì sai đâu, không được nói thế à? Nhưng mà còn một câu lời thoại phải nói cho bằng được, tôi đã diễn tập mấy trăm lần trong lòng rồi, vất vả lắm mới có cơ hội này mà.”

“Cô Trình, cô muốn uống gì?”

“Nước lọc là được rồi ạ.”

Tôi theo sau Trì Nghiên, do dự một lát vẫn quay đầu hỏi: “Mẹ Ngô, con muốn hỏi một chút, câu thoại kia là gì vậy?”

“Bây giờ còn chưa nói được.”

Tôi xoay người, chạm vào đôi mắt cười như không cười phía trước, tự nhiên tôi chợt thấy ngượng ngùng.

“Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, hỏi xem mẹ Ngô hay đọc tiểu thuyết như thế nào.”

“Sao em không hỏi tôi?”

“Anh cũng đọc à?”

“Kiều thê tại thượng, Lãnh thiếu đừng quá ái.”

Tôi khiếp sợ: “Anh đọc loại tiểu thuyết đó à?”

“Mẹ Ngô thích nghe audio tiểu thuyết lúc nấu cơm.”

“Đúng rồi, hộp thuốc trong nhà anh ở đâu, anh đi sát trùng đi cho vết thương mau lành.”

Trì Nghiên lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, ngồi trên sofa bôi hết nửa ngày cũng không xong.

Tôi nhìn không nổi nữa: “Để tôi làm cho.”

Mặt đối mặt, hơi thở mát lạnh trên người hắn ập vào mặt tôi. Tựa như rơi vào tấm lưới mà không biết, chờ đến khi tôi bị bao lại kín mít không kẽ hở mới cảm thấy hít thở không thông.

Thân mật quá, tim tôi đập rất nhanh, suy nghĩ dần hỗn loạn. Tay tôi bị nắm lấy, lạc vào đôi mắt thâm sâu phía trước. Đôi mắt hắn trời sinh quyến rũ, lúc nhìn người khác cứ như đang phóng ra vô số tình cảm không bao giờ có hạn cuối.

Nhìn nhau một lát, tôi sắp sửa không chịu nổi muốn rời mắt đi. Sức lực trên cổ tay tôi dần mạnh hơn, tăm bông ấn mạnh vào khóe môi hắn.

“Chỗ này.” Giọng nói hắn vừa trầm vừa khàn, không khí chung quanh nóng lên, thiêu cháy mặt tôi đến ửng hồng.

Chỉ trong một khoảnh khắc thế thôi, Trì Nghiên đột nhiên buông tay, cơ thể lười biếng dựa ra sau làm không khí mờ ám biến mất tăm.

“Bây giờ không còn sớm, tôi về trước.”

“Tôi tiễn em.”

Vừa bước ra khỏi cửa, chúng tôi đã thấy Thời Lẫm kẹp thuốc trên tay đứng đợi ở bên ngoài từ lâu.

Tôi quyết định ở lại nhà Trì Nghiên. Mẹ Ngô giúp tôi chuẩn bị phòng cho khách. Ban đêm trời đổ mưa, tiếng mưa rơi lớn quá nên tôi lăn lộn trên giường không ngủ được.

Mười phút sau tôi ra ngoài ban công trước nhà, phía đối diện là cổng ra vào. Dưới đèn đường soi rọi, tôi trông thấy Thời Lẫm bị nước mưa xối ướt đẫm. Tôi nhớ hắn chưa từng thảm hại đến thế này bao giờ.

“Đau lòng à?”

Không biết Trì Nghiên xuất hiện từ lúc nào, đôi mắt ẩn trong đêm đen không thể nhìn rõ được.

“Không có.”

“Mang giày vào trước đi.” Trì Nghiên xách đôi dép lê lên cho tôi.

Tôi định duỗi tay nhận lấy thì thấy hắn ngồi xổm xuống.

“Đưa chân trái ra.”

Ý thức được hắn muốn giúp tôi mang dép lê, tôi lập tức từ chối: “Không cần đâu, tôi tự mang...”

“Bạn trai giúp bạn gái mang giày thôi mà.” Hắn kéo cổ chân tôi lên đầu gối hắn, giúp tôi dùng khăn lau khô.

Trên tay hắn có vết chai, thô ráp rõ ràng, cảm xúc xa lạ từ gót chân tràn ra khắp cơ thể. Tôi bỗng dưng không còn thấy lạnh nữa.

“Được rồi.”

Hắn ngửa đầu, chúng tôi lại chạm mắt nhau. Tiếng gió hiu quạnh thổi lay tán lá che chắn ánh đèn trong sân. Ánh sáng trong mắt hắn cũng vì thế mà lập lòe chớp tắt.

“Cảm, cảm ơn anh.”

Trì Nghiên cong môi đứng dậy, đột nhiên nói: “Đi rồi.”

Tôi nương theo tầm mắt hắn nhìn ra cổng, lúc này mới hiểu hắn đang nói đến Thời Lẫm.

Ngoài cổng trống vắng, nào còn bóng dáng ai nữa đâu? Cũng đúng thôi, người lạnh lùng, hờ hững như hắn có thể đợi đến bây giờ đã là hay lắm rồi.

Sau này chắc là hắn sẽ không dây dưa gì nữa.

“Tôi đi ngủ trước đây.”

Tôi quay về phòng rửa mặt, nhiệt độ trên gò má vẫn chưa giảm bớt. Tôi nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Không đúng, chúng tôi là tình nhân giả mà, hắn có cần nghiêm túc dữ vậy không?

Vậy là tôi càng mất ngủ hơn.

Hôm sau tôi dậy rất sớm, không ngờ là Trì Nghiên còn dậy sớm hơn tôi. Hắn mặc quần áo đơn giản ở nhà, đứng trong bếp làm bữa sáng.

Tôi sợ hãi nói: “Tôi tưởng là anh không biết nấu cơm.”

Trì Nghiên chế nhạo: “Có phải em còn tưởng tôi cao không thể với, không thể làm người phàm dính khói bụi nhân gian không?”

Đúng là vậy, nhưng tôi không dám nói.

Trì Nghiên như có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Thưa cô Trình, tôi là con người, con người thì cần phải ăn cơm. Làm ơn giúp tôi xắn tay áo lên.”

“Được thôi.”

Ngón tay tôi không khỏi đụng vào da thịt hắn, đầu ngón tay chợt thấy nóng ran.

“Trình Ninh.”

Đúng lúc đó, Trì Nghiên bỗng dưng cúi đầu gọi tên tôi. Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu cũng ám vài phần hương vị mập mờ: “Nếu em không ngại thì thử tìm hiểu tôi đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi