SUỴT! BÍ MẬT

Edit: jena

"Cậu chưa bao giờ nghĩ vì sao cậu lại không giống người bình thường à?"

...

"Sắp đến trạm cuối, ga Hương Sơn Thái Hồ, tàu đang đến phố Tinh Đường, xin mời hành khách..."

Bé gái ngồi bên cạnh mẹ, chỉ tay, nói: "Mẹ ơi, anh đang sáng lên..."

"Đừng chỉ tay vào người khác..." Người mẹ ở bên cạnh khuyên bảo.

Sở Nhuế cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong trẻo của cô bé, bất ngờ khi em đang chỉ chính mình.

"Đến phố Tinh Đường."

Sở Nhuế bước ra cửa tàu điện ngầm, chuẩn bị bước xuống, anh nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính, biểu tình mê mang.

Cô bé ở phía sau vẫn nói: "Là ánh sáng màu xanh dương!"

Đồng tử Sở Nhuế co rút lại, đang muốn quay đầu thì tàu đã đến trạm, trái tim anh như bị bóp nghẹn, theo dòng người đi xuống dưới.

Khi quay đầu, gương mặt của cô bé đã bị cửa xe chặn lại.

Trên người anh có một ánh sáng màu xanh ư?

Xuống ga tàu điện ngầm cần đi thêm một chuyến xe bus mới đến được nhà họ Thương, một chuyến đi, một chuyến về khá dài. Ngồi trên xe bus, Sở Nhuế nhận được tin nhắn của Thương Trọng Lệ hỏi rằng anh đi đâu, sao không nói với cậu một tiếng.

Sở Nhuế nhìn màn hình điện thoại, những con chữ trên màn hình đã trả nên mơ hồ không rõ. Anh tháo kính ra, xoa xao đôi mắt rồi đeo kính lại.

Vẫn mơ hồ như cũ.

Trên cửa kính xe phản chiếu lại gương mặt anh, anh đang nhíu chặt mày.

Anh bị làm sao vậy?

Xe bus mở cửa, người xuống xe tấp nập. Xe cộ trên đường nườm nượp theo dòng. Sở Nhuế ngơ ngác nhìn, tầm mắt mơ hồ.

Bỗng nhiên anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

"Tích tắc —— tích tắc ——"

Sở Nhuế không biết anh về nhà họ Thương bằng cách nào, Thương Trọng Lệ đứng ở trước cổng chờ anh, không ngại phiền không chê toái, dù có nói gì cũng chấp nhất.

"A Nhuế, sao anh lại đi ra ngoài một mình, lần sau anh phải nói với tôi một tiếng, được không? Nguy hiểm quá, tuy bây giờ là xã hội pháp trị nhưng vẫn rất nguy hiểm, huống hồ bây giờ thời gian vào ảo cảnh đã không còn theo quy luật như cũ, lỡ như anh lại xảy ra chuyện gì, ảo ảnh lại mở ra, anh vào trong một mình, tách ra khỏi tôi thì sao?" Sở Nhuế vẫn tiếp tục đi vào trong, Thương Trọng Lệ đi theo ở phía sau, huyên thiên liên tục.

Người đi trước đột nhiên xoay lại, giọng điệu quỷ dị hỏi cậu: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

Thương Trọng Lệ giật mình vì hành động của Sở Nhuế. Cậu tập võ từ nhỏ, rất mẫn cảm với những hành động khác, nhưng vừa rồi động tác của Sở Nhuế lại quá quỷ mị khiến cậu không kịp phản ứng.

"Không... không có." Thương Trọng Lệ trả lời theo bản năng.

Ở đâu có tiếng động?

Bên tai là tiếng hít thở trật tự, Thương Trọng Lệ hơi nhíu mày, tiếp tục khẳng định: "Không có tiếng gì cả."

Sở Nhuế cau mày, xoay người đi về phòng.

Thương Trọng Lệ rùng mình, nhìn ra ngoài. Trời sáng, ánh nắng chói chang, Khoa Đế và Bàng Kỷ đang trốn trong góc nhà vì ánh nắng quá gay gắt.

Cơn rét lạnh khi nãy đến từ đâu?

Thương Trọng Lệ nhướng mày, đuổi theo Sở Nhuế, Sở Nhuế vừa vào phòng đã đóng mạnh cửa nhốt Thương Trọng Lệ ở ngoài.

Không đúng, Sở Nhuế có gì đó không đúng.

"A Nhuế, anh bị sao vậy? Anh không khỏe ở đâu hả?" Thương Trọng Lệ gõ cửa phòng.

"A Nhuế! A Nhuế..."

Sở Nhuế vùi đầu vào chăn.

Anh cảm thấy mình không ổn, tiếng chuông cảnh báo bên tai ngày một rõ hơn, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Cả người cũng trở nên vô cùng nặng nề...

Sở Nhuế dần dần ngủ thϊếp đi.

Trong mộng vẫn là sương mù vô tận.

Sương mù dày nặng, ngưng tụ như những bông tuyết, chuyển động theo gió.

Dần dà, hình ảnh ở sau sương mù dần trở nên rõ ràng hơn.

Là một đứa trẻ đang cưỡi ngựa gỗ.

Đứa trẻ ngồi một mình ở giữa phòng, ngựa gỗ lắc lư theo nhịp, phát ra tiếng vang "kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——",

Ngựa gỗ luôn chuyển động, không có gì thay đổi, đứa trẻ cũng không có động tác gì khác, đưa lưng về phía Sở Nhuế, không nhìn thấy mặt mũi.

"Kẽo kẹt ——"

"Kẽo kẹt ——"

Không bao lâu sau, tiếng động xung quanh nhiều hơn, phía sau Sở Nhuế là một cánh cửa, ngoài cửa có vẻ là phòng khách. Sở Nhuế nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân.

"Nhuế Nhuế, cha mẹ đã về rồi!"

Nghe thấy âm thanh, Sở Nhuế rúng động, anh quay đầu, nhìn thấy một bức tường màu trắng.

Trên tường là một con quái vật đang vặn vẹo bò trườn.

Xương cốt trắng huế lòi ra ngoài hai khuỷu tay, lỏng lẻo hai bên thân người, nhìn qua như một con nhện dán lên tường. Đầu của nó nâng lên, hai con mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm anh.

Sở Nhuế đột nhiên quay đầu, đứa trẻ trước mặt cũng đã quay đầu lại, khuôn mặt non nớt đáng yêu không có cảm xúc gì, hai mắt trắng dã với con ngươi đỏ như máu.

"A!"

Ngắn ngủi la lên, Sở Nhuế bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Anh vẫn duy trì tư thế nằm bò trước khi ngủ, chăn đè trên ngực, hít thở không thông.

Lại là ác mộng...

Nói đúng hơn, gần đây anh luôn nằm mộng.

Sau khi ra khỏi ảo cảnh được 8 ngày, cộng thêm một tuần nữa, có vẻ thời gian vào ảo cảnh ngày một dài hơn.

Sở Nhuế nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng có chút chói mắt.

Lần này, thời gian sẽ kéo dài bao lâu?

"Anh tỉnh rồi!"

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi, Sở Nhuế bị dọa giật mình nhảy dựng.

Quay đầu nhìn, Sở Nhuế nhìn thấy Thương Trọng Lệ.

Thương Trọng Lệ bưng một mâm đồ ăn, tươi cười nâng lên: "Ăn sáng thôi."

Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra, hình ảnh trong mộng tác động đến anh rất nhiều, thiếu chút nữa anh cho rằng người sau lưng mình là một con quái vật.

Nghĩ lại, Sở Nhuế tự giễu mà cười. Quả nhiên là do quá lo lắng, đây là thế giới hiện thực, sao mà có quái vật được.

"Hôm nay có cháo sò điệp và dưa leo chiên giòn."

Bữa sáng trên mâm đồ ăn còn bốc khói, nhìn qua rất hấp dẫn. Sở Nhuế lại nhớ đến đôi mắt trắng dã có con ngươi đỏ rực trong giấc mộng.

Cháo trắng liền mất đi sức hấp dẫn.

"Sao vậy, gần đây anh ăn rất ít." Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế chỉ ăn hai muỗng cháo đã ngừng thì dò hỏi.

Sở Nhuế mím môi không đáp.

Thương Trọng Lệ: "Anh biết không, sau khi anh ngủ thì tôi leo cửa sổ vào ngủ với anh một đêm."

Sở Nhuế kinh ngạc nhìn qua cưa sổ, nhìn thấy trên bệ cửa sổ không có dấu chân thì oán giận liếc nhìn Thương Trọng Lệ một cái: "Xung quanh không có cây cao, cậu không có điểm dừng chân cũng không có dấu chân trên cửa sổ, cậu dùng công phu gì mà vào được?"

Thương Trọng Lệ giơ túi càn khôn lên: "Tôi dùng kiếm, ngự kiếm phi, anh biết nó không? Ha ha ——"

Sở Nhuế thành công bị Thương Trọng Lệ chọc cười: "Ngự kiếm phi hành? Đừng có bôi bác người tu tiên!"

Nhìn thấy biểu tình của Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ thở ra một hơi: "Anh nhìn anh kìa, như bây giờ không phải tốt hơn à, có gì phiền lòng thì trút ra, quên đi, hiểu không?"

Sở Nhuế biết Thương Trọng Lệ quan tâm đến mình, mỉm cười.

Anh cúi đầu nhìn chén cháo, cháo trắng hắt bóng anh.

"Tôi nhớ lúc trước Đường Kiền nói rằng cậu có mắt âm dương trời sinh đúng không?"

Thương Trọng Lệ nhướng mày, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này.

"Cha mẹ cậu có ý kiến gì với việc cậu có mắt âm dương không?" Sở Nhuế hỏi.

Thương Trọng Lệ nhún vai, giọng điệu quái dị: "Có ý kiến gì, một nhà bắt quỷ, còn có ý kiến gì nữa, bọn họ cười to, mừng còn không kịp." Nói xong, khóe miệng Thương Trọng Lệ cong lên đầy châm chọc.

Sở Nhuế nói: "Từ trước đến nay cậu không nói về cha mẹ mình."

"Sao lại phải nói?"

"Không phải bọn họ là cha mẹ cậu ư?"

"Ha ha..." Thương Trọng Lệ cười gượng hai tiếng, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Sở Nhuế thì trấn định lại.

Hình như cậu vừa mới thất thố.

"Xin lỗi..." Thương Trọng Lệ quay đầu đi, ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

"Không có gì phải xin lỗi." Sở Nhuế nuốt một muỗng cháo, có hơi mặn, có vẻ là Thương Trọng Lệ tự tay nấu, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt khó thấy: "Từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng kể về cha mẹ mình."

Khóe mắt của Thương Trọng Lệ giật giật.

"Thật ra là tôi nằm mơ thấy ác mộng, tôi mơ thấy cha mẹ mình."

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Thương Trọng Lệ: Cha mẹ anh?

Sở Nhuế: Cha mẹ tôi

Thương Trọng Lệ: Cha mẹ tôi?

Sở Nhuế: Cha mẹ cậu

Thương Trọng Lệ: Cha mẹ anh?

Sở Nhuế: Cha mẹ tôi

Thương Trọng Lệ: Cha mẹ tôi?

Sở Nhuế: Cha mẹ... Thôi, cút! Tên lừa đảo! ( ╯‵□′) ╯︵┴─┴

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi