SUỴT! BÍ MẬT

Một chiếc xe thể thao màu xanh lẳng lặng đứng yên giữa cơn mưa nặng hạt.

"Bây giờ chúng ta có thể khẳng định là vị trí hiện tại của chúng ta có khả năng là một phó bản trong một trò chơi tên《 Tầm bí 》." Sở Nhuế tắt điện thoại.

Thương Trọng Lệ gật đầu: "Ngoài ra, hai chúng ta rất thân thiết với nhau ở thế giới hiện thực." Có cơ hội thì nên tận dụng ngay.

Sở Nhuế liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục phân tích: "Nếu là phó bản trong trò chơi thì vì sao phó bản lại có thể chân thật như thế này?"

"Chắc là một loại trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến nào đó."

Sở Nhuế gật gật đầu: "Những người chơi đã tử vong kia, liệu khi thất bại trong trò chơi thì họ sẽ quay về thế giới hiện thực?" Anh lớn mật suy đoán: "Nếu chúng ta cũng tử vong thì có thể quay về thế giới hiện thực không?"

Đề xuất này đặc biệt mạo hiểm, nếu thành công sẽ là một bước bức phá táo bạo, nhưng thất bại thì không còn đường lui.

"Tôi không đề nghị dùng cách này, nếu là một phó bản thì chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ là có thể thoát ra ngoài, chúng ta còn chưa biết tính chất của phó bản này là gì..." Thương Trọng Lệ suy nghĩ, cậu lấy ví dụ: "Có một phó bản như thế này, trong thế giới đó có những kẻ quý tộc quyền quý, xem việc gϊếŧ chóc dân chúng là thú vui, và khi chết ở trong thế giới đó cũng có nghĩa là thực sự chết."

Nếu có cơ hội tránh thoát việc tử vong thì Thương Trọng Lệ sẽ không hề do dự mà bắt ấy. Hơn cả, bây giờ cậu muốn biết rõ quan hệ thật sự giữa mình và Sở Nhuế, cậu có dự cảm mãnh liệt rằng họ là người yêu của nhau. Nghĩ đến khả năng này, cậu hưng phấn đến mức lỗ chân lông trên người toàn bộ đều nở ra.

Nếu chết đi khi mất ký ức về người mình yêu quả thực là quá oan khuất.

Sở Nhuế nhìn chằm chằm cậu một lát, khẽ gật đầu: "Cậu nói đúng, nếu đây là phó bản thì hẳn sẽ có cách rời khỏi."

"Dựa vào những giấc mơ của chúng ta, lúc trước hẳn là chúng ta đã tham gia khá nhiều phó bản, vậy thì làm sao chúng ta rời khỏi đó được? Cậu có mơ thấy không?" Sở Nhuế hỏi.

Thương Trọng Lệ lắc đầu: "Không nhớ rõ, có vẻ giữa các giấc mơ của chúng ta không giống nhau, tôi cũng không quá sợ hãi những thứ mình mơ, tôi chỉ cho rằng đó là những giấc mơ bình thường nên cũng không quá đặt nặng việc phải ghi nhớ mọi thứ."

Sở Nhuế đương nhiên cũng không nhớ quá rõ, tình huống của anh lại khác với Thương Trọng Lệ, anh vì quá sợ hãi nên cố tình trốn tránh không dám tìm tòi về những thứ trong mơ.

"Chi bằng ngày mai hỏi Hứa Diệu, có lẽ anh ta sẽ có phát hiện gì đó."

Việc đã đến nước này thì cũng chỉ có thể để như vậy, ít nhất tối nay họ cũng đã khám phá ra một vấn đề lớn.

Sở Nhuế nhìn vết thương trên vai Thương Trọng Lệ: "Về thôi."

Chiếc xe màu xanh băng băng trên đường, đèn pha soi sáng qua màn mưa, chiếu sáng về phía trước. Khi đèn xe vừa sáng lên, Sở Nhuế nhận được tin nhắn từ Hứa Diệu.

Ngay lúc đó, Thương Trọng Lệ đang chuẩn bị xuất phát, ánh đèn vừa chiếu đến ngã tư, bỗng nhiên cách cột đèn giao thông xuất hiện một con quái vật.

"Nhìn kìa!" Thương Trọng Lệ trợn trừng mắt, Sở Nhuế ngẩng đầu, nhìn thấy con quái vật ở trên đường.

Không chỉ một con, theo ánh đèn xe, trên con đường này chi chít lũ quái vật, máu thịt và ung nhọt màu trắng bị nước mưa bắn lên mặt đất đầy ghê tởm.

Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đồng loạt nhìn về phía sau, trên con đường phía sau cũng đầy rẫy quái vật.

Khi bọn họ tâm trung phân tích nhật ký của Phương Dịch Lâm thì đã bị bọn quái vật vây xung quanh.

"Tại sao chứ?" Nhìn những con mắt đỏ tươi giữa màn đêm, Thương Trọng Lệ hốt hoảng hỏi.

Chẳng lẽ tối nay hành động của họ ở nhà họ Phương đã tác động đến phó bản?

Sở Nhuế ở bên cạnh hít một hơi, giọng nói phát run: "Cậu xem tin nhắn của Hứa Diệu..."

Sở Nhuế giơ điện thoại lên, trên màn hình là một tấm hình và một lời nhắn, hình ảnh là một tấm card màu đen.

Hình dạng và màu sắc của tấm card đặc biệt quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.

【 Đột nhiên tôi tìm thấy thứ này trên tủ đầu giường!!! Hai người đang ở đâu? 】

Sau đó nội dung trên tấm card.

——

《 Giấc mộng kê vàng 》*, mức độ khó 4 sao rưỡi, mức độ sinh tồn 1 sao. Nhiệm vụ: 1. Tìm người hoặc vật dẫn dắt giấc mơ. 2. Sống đến cùng, thoát khỏi cảnh trong mơ.

*Điển tích giấc mộng hoàng lương: "Hoàng lương" nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh nằm ngủ và mơ thấy mình đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh dậy mới biết tất cả chỉ là giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp không thật, ngắn ngủi.

——

"Đây, đây là... cái gì?" Thương Trọng Lệ nghẹn họng nhìn trân trối.

Sở Nhuế nhìn nguy hiểm tứ phía ở ngoài cửa sổ: "Có vẻ là một thẻ nhiệm vụ, tôi nghĩ rằng chúng ta đã phát động nhiệm vụ, cho nên mới xuất hiện thứ này, chứng tỏ những suy đoán của chúng ta hoàn toàn đúng rồi. Những quái vật bên ngoài biết chúng ta đã biết mọi thứ đều là giả, thế giới đã hoàn toàn vỡ nát, chúng không cần phải ngụy trang nữa."

Xe dừng ở ngay ngã tư, quái vật xung quanh cũng đứng yên, nhưng ánh mắt trống rỗng quỷ dị luôn nhìn chăm chăm vào chiếc xe, không hề rời đi.

"Không xong!" Sở Nhuế đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Chắc chắn Hứa Diệu cũng gặp tình trạng giống chúng ta, cho nên mới gấp gáp hỏi chúng ta ở đâu!"

"Chúng ta đến tìm anh ta!" Thương Trọng Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói không sợ là giả, dù cậu không sợ quỷ thần nhưng nếu trước mặt có tới hàng chục ngàn con kiến đang bò thì ai cũng sẽ không rét mà run, huống hồ bây giờ họ còn đối diện với những con quái vật kh ủng bố như thế này.

"Anh nghĩ... chúng có di chuyển không?"

Sở Nhuế siết chặt dây đai an toàn: "Hay là... thử xem?"

Vừa dứt lời, xe thể thao rồ ga lên, lao thẳng vào giữa bầy quái vật. Một con bị nghiền nát, sau đó là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư... Nhanh chóng, những con quái vật đang đứng bất động bắt đầu lao về phía xe, thậm chí có con còn bò lên nóc xe mà gào rú. Tiếng gầm gừ thét gào vang vọng ở bên ngoài như tiếng sấm rền khiến lông tơ của họ dựng đứng. Cùng với âm thanh chói tai kia là những chất lỏng sền sệt màu trắng đυ.c đang chảy vào trong xe.

"Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế la lên, anh nhìn thấy dịch trắng đang men theo khe hở cửa kính chảy vào, tuy tốc độ rất chậm nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, một là bọn họ sẽ bị ăn mòn, hai là không thể thở nổi mà chết.

"Anh giữ chắc, tôi sẽ tăng tốc!" Cậu vừa mới chú ý, quái vật không vô cùng vô tận, có thể nhìn thấy con đường đen ở phía sau, chỉ cần đột phá ra ngoài, bọn họ sẽ an toàn.

Sở Nhuế siết chặt lấy tay vịn trên trần xe, mu bàn tay nổi đầy gân, móng tay găm vào da thịt cũng không dám buông lỏng.

Những gương mặt méo mót dính sát, lấp đầy trên cửa kính. Trong quá trình va chạm, máu thịt và chất lỏng trắng đυ.c của chúng không ngừng chảy vào trong. Bỗng chốc chiếc xe lao về phía một con sông, đẩy đám quái vật trên xe xuống sông. Thương Trọng Lệ mồ hôi đầy đầu, nhanh tay xoay vô lăng, tiếng xe ma sát rít gào trên mặt đường.

Tạm thời đã thoát ra khỏi vòng vây, Thương Trọng Lệ không dám lơi lỏng, cuối cùng đạp ga, tiếp tục chạy về phía trước.

Sở Nhuế nhìn theo, lũ quái vật dần biến thành những chấm sáng ở phía xa, bọn họ có vẻ đã an toàn, anh quay đầu, chuẩn bị nói gì đó. Chợt anh nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ ở ven đường, xe sắp đâm vào đối phương.

Trái tim co rút lại, Sở Nhuế tái nhợt mặt mũi la lên: "Thương Trọng Lệ ——"

Chiếc xe và người phụ nữ vừa va đập vào nhau, thân thể của người phụ nữ đột nhiên nổ tung, túi da ở bên ngoài bị lột ra, quái vật đáng sợ ở bên trong xuất hiện. Nó há cái miệng đầy máu, Thương Trọng Lệ không giảm tốc, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, máu thịt đỏ lòm bắn đầy trên cửa sổ xe, sau đó bị nước mưa rửa trôi.

Sở Nhuế khϊếp sợ chưa thể bình tĩnh nổi, cảnh tưởng vừa nãy không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, anh dường như lại nhìn thấy trên đường có một người phụ nữ đang ôm đứa trẻ, người nọ đấu đá lung tung muốn mở cửa xe đi vào.

"Sở Nhuế! Sở Nhuế! Không sao, không sao hết, vừa rồi là quái vật, anh đã quên rồi ư?" Tốc độ xe đã giảm xuống, Thương Trọng Lệ thấy sắc mặt anh tái mét, khẽ cau mày: "Anh ổn không?"

Sở Nhuế mất hồn mất vía gật gật đầu: "Chúng ta... tìm Hứa Diệu trước đi..."

Thương Trọng Lệ thấy anh dùng tay ôm lấy ngực trái, ánh mắt kinh hoảng không thể tin nổi.

"Tôi biết rồi..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi