SUỴT! BÍ MẬT

Sở Nhuế không ngờ Thương Trọng Lệ lại dẫn anh đến khu trò chơi.

Âm thanh trò chơi ầm ĩ bên tai, Sở Nhuế nhìn như nhà quê lên tỉnh. Vì đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Xung quanh quá ồn ào, Thương Trọng Lệ phải cúi đầu nói bên tai anh, hơi thở ấm áp kề cận khiến anh co rụt người lại.

"Em đi mua xu nhé!"

Sở Nhuế túm lấy áo Thương Trọng Lệ theo bản năng: "Anh đi với em!"

Thương Trọng Lệ nhướng mày, đáp: "OK!"

Sở Nhuế không có kiến thức gì về khu trò chơi, anh thường thấy nó ở trên TV, nhưng anh cũng không xem TV nhiều lắm.

"Đây là cái gì?" Sở Nhuế chỉ vào hai người đang nhảy."

"Máy nhảy, anh có muốn thử không?" Thương Trọng Lệ nhìn anh, bật cười.

Sở Nhuế ngại ngùng thu tay, lắc đầu.

Quá thu hút, xung quanh còn có người vây lại xem, thực sự cần dũng khí lớn lắm.

Hai người nắm tay nhau, cũng không sợ ánh nhìn của người khác, họ đi quanh khu trò chơi một vòng, sau đó dừng chân trước khu ném bóng rổ.

"Thử nhé?" Thương Trọng Lệ hỏi xong liền đặt một quả bóng vào tay Sở Nhuế.

Sở Nhuế nhìn quả bóng trên tay, lại nhìn Thương Trọng Lệ vừa ném bóng, khuỷu tay co lên, quả bóng di chuyển thành một đường cong tuyệt đẹp.

"Trúng rồi!" Sở Nhuế vui mừng nói.

Máy ném bóng bắt đầu đếm ngược, Thương Trọng Lệ không dừng lại, tiếp tục ném từng quả, đến quả bóng cuối cùng rơi vào rổ, cậu đạt được 300 điểm. Sở Nhuế kinh ngạc, anh không rõ quy tắc lắm, nghe thấy mọi người xung đồng loạt hoan hô, điểm của Thương Trọng Lệ hẳn là rất cao.

"Tới anh thử đó?" Thương Trọng Lệ nắm tay Sở Nhuế kéo đến trước khung rổ, nở nụ cười rạng rỡ, quanh người tràn ngập hơi thở nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Trái tim Sở Nhuế run lên, cũng tiến lên thử sức.

Anh ném bóng lên.

Không trúng.

Sở Nhuế nhìn hai tay mình, dừng lại một giây, tiếp tục cầm một quả bóng khác ném.

Lại không trúng.

Lại ném.

Lại không trúng.

Rút kinh nghiệm xương máu, Sở Nhuế hơi tách rộng hai chân, cong đầu gối, ánh mắt tập trung vào tấm bảng, giơ tay ném quả bóng.

Tiếp tục không trúng.

Sở Nhuế: "Anh không hợp với trò này."

Thần kinh vận động của anh không tốt đúng không? Nhớ lại mình từng muốn vào đội leo núi, Sở Nhuế xấu hổ đỏ mặt.

Thương Trọng Lệ cho rằng anh nóng, kiên nhẫn nói: "Vì cách anh ném không đúng..." Thương Trọng Lệ vừa nói vừa vòng tay vừa phía sau ra trước, nắm lấy tay Sở Nhuế: "Anh đứng đúng rồi, nhưng nhắm chưa chuẩn, anh sử dụng lực từ cổ tay, sau đó nâng cánh tay lên, anh thử nhé..."

Hai người đứng sát bên cạnh nhau, giọng của Thương Trọng Lệ vang lên bên cạnh, tim Sở Nhuế đập nhanh, gần như không nghe rõ cậu nói gì.

Thương Trọng Lệ cầm tay Sở Nhuế ném một quả bóng, rơi trúng rổ.

"Trúng rồi!" Sở Nhuế vui vẻ cười toe.

Thương Trọng Lệ thả tay ra: "Anh thử lại đi."

Đã thành công một lần, Sở Nhuế tự tin hơn nhiều, anh chuẩn bị tốt tư thế, co cổ tay, ném, quả bóng trúng vành rổ, bay ra ngoài.

Tuy chưa vào rổ nhưng ít nhất cũng đã gần mục tiêu, Sở Nhuế rất vui, anh lại thử thêm một lần nữa, lần này thì quả bóng vững vàng rơi trúng đích.

"A Nhuế giỏi quá!" Thương Trọng Lệ không hề keo kiệt mà khen ngợi.

Sở Nhuế ngại ngùng nói: "Có lẽ là đã nắm được cảm giác rồi, nhưng vẫn thua xa em." Sở Nhuế chợt hỏi: "Sao em chơi bóng rổ giỏi vậy, chẳng lẽ trước đây em chơi hả?"

Thương Trọng Lệ nhún vai: "Đâu có, em giỏi sẵn."

"Ồ..." Sở Nhuế liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhớ ra lúc học vừa gặp nhau, Thương Trọng Lệ là một thằng nhóc tự phụ khó ưa còn lạnh lùng, anh cảm thấy thật khó nói chuyện, không ngờ bây giờ họ ở với nhau rất hòa hợp, thậm chí còn quen nhau.

Nghĩ lại quả thật không thể tin nổi.

Hai người chơi thêm mấy lần nữa, Thương Trọng Lệ lại thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, người con gái ôm một con chó bông, cậu cũng muốn thử gắp gấu bông cho Sở Nhuế.

"Em gắp được không?" Sở Nhuế hỏi.

Thương Trọng Lệ tự tin đứng trước máy gắp thú: "Gắp thú có gì mà khó, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao! Anh thích con nào?"

Máy gắp thú có nhiều loại gấu bông, nhìn một hồi thì hoa cả mắt, Sở Nhuế chỉ tay vào một con, Thương Trọng Lệ nói làm liền làm, bỏ xu vào, chuẩn bị công tác đầy đủ.

Dùng hết mấy trăm xu, Thương Trọng Lệ vẫn không gắp được một con gấu bông nào. Nhìn thì đơn giản nhưng khi thực hành lại không hề dễ chút nào, Thương Trọng Lệ tập trung tinh thần, vừa rồi chơi bóng rổ cũng không thấy cậu nghiêm túc như thế này, là kiểu nếu không thành công thì sẽ không bỏ qua.

"Nếu không được thì bỏ đi em." Sau lần thất bại thứ N, Sở Nhuế nhịn không được mà khuyên, thật sự là tiếc tiền quá.

Thương Trọng Lệ cho rằng Sở Nhuế không tin mình có thể thành công, tủi thân nói: "Em sẽ gắp được mà!"

Có một cặp đôi khác đứng ở máy gắp thú bên cạnh, cô gái khoảng chừng 17, 18 tuổi, chàng trai cũng trạc tuổi cô, hai người còn mặc áo đồng phục, hẳn là trốn học ra ngoài chơi.

"Em muốn có cái đó, những người khác đều gắp được, chỉ có anh là không!" Cô gái mè nheo, không biết người khác mà cô nói là ai, nhưng chắc chắn không phải là Thương Trọng Lệ.

Thương Trọng Lệ tái mét mặt, cậu nhìn những cặp đôi đứng trước quầy gắp thú, hầu như ai cũng ôm một con gấu bông trên tay, lại nhìn trước ngực Sở Nhuế, hoàn toàn rỗng không, Thương Trọng Lệ hít sâu một hơi, hạ quyết tâm quyết chiến quyết thắng, tiếp tục gắp thú!

Sở Nhuế cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng thấy Thương Trọng Lệ như thế này thì lại cảm thấy thật ngọt ngào. Thật ra Sở Nhuế cũng không muốn có con gấu bông kia, điều khiến anh vui vẻ là thái độ nghiêm túc của Thương Trọng Lệ. Chẳng lẽ khi bạn trai gắp thú bông cho người yêu của mình đều sẽ như thế này à? Hẳn là bạn gái của những người đó sẽ hạnh phúc lắm...

"Sao mà anh vô dụng thế hả? Sao mà không gắp được vậy?!" Vẫn là đôi tình nhân kia, Sở Nhuế bị âm thanh mắng nhiếc của cô bé thu hút sự chú ý, anh thấy cậu trai kia mặt đầy mồ hôi, trên mặt thể hiện rõ sự mỏi mệt và thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn đối lập với bộ dạng của Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ ý chí bừng bừng chiến đấu với máy gắp thú, không hề mất kiên nhẫn, còn cậu trai kia không chỉ mệt mỏi mà còn lộ vẻ chán ghét và oán hận.

Sở Nhuế nhớ rõ khi họ vừa vào khu trò chơi cũng đã thấy cặp đôi này đang đứng gắp thú, Sở Nhuế xem thời gian, anh và Thương Trọng Lệ đến đây cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, nói cách khác, cậu trai kia đã gắp thủ ít nhất hơn một tiếng đồng hồ.

"A Nhuế! Gắp được rồi!"

Thương Trọng Lệ vui sướиɠ gọi, Sở Nhuế nhìn qua, Thương Trọng Lệ đang cầm một con bò gấu bông màu trắng, gương mặt thỏa mãn viết rõ "anh mau mau khen em đi".

Sở Nhuế bị đôi tình nhân kia hấp dẫn mà bỏ lỡ mất khoảnh khắc Thương Trọng Lệ gắp được thú bông nên cảm thấy áy náy. Anh nhận lấy con bò bông đáng yêu, trong lòng mềm mại, cười nói: "Cảm ơn em, anh thích lắm!"

"Anh thích là được!" Sự phấn đấu không ngừng đã được đền đáp, nụ cười của Sở Nhuế chính là lời tri ân tốt đẹp nhất.

"A Nhuế, anh mệt chưa, chúng ta đi ăn cơm trưa..." Thương Trọng Lệ nói được một nửa thì bị tiếng chửi rủa the thé ngắt lời.

"Anh là đồ vô dụng! Chỉ gắp một con gấu bông cũng không xong, không hiểu vì sao em lại thích anh, đồ vô dụng vô dụng vô dụng!"

Sở Nhuế nhíu mày nhìn qua, người đang mắng chửi quả nhiên là cô gái kia. Cậu trai cúi đầu, gương mặt đỏ bừng, tự ti trước những ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh nhưng không dám cất tiếng cãi lại khiến cho tấm lưng cậu trĩu xuống.

Cậu trai càng cúi đầu, cô gái càng mắng to hơn.

Hơn một nửa người ở khu trò chơi đều dời mắt đến đây, bỗng chốc, ánh mắt của Sở Nhuế nhìn đôi tình nhân liền co rụt lại.

Anh nhìn thấy sau lưng đôi tình nhân kia có con quái vật ký sinh, khuôn mặt vặn vẹo, tứ chi héo rũ, giống như vừa được sinh ra. Chúng giống hệt con quái vật sau lưng cha mẹ anh nhìn thấy khi còn nhỏ.

"Phịch" một tiếng, gấu bông trong tay Sở Nhuế rơi xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngọt ngào kết thúc, bắt đầu phó bản thôi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi