SUỴT! BÍ MẬT


Chương 54: Đeo kính sát tròng
Edit: jena
Khoa Đế và Bàng Kỷ ngồi trên sô pha chơi với nhau vô cùng vui vẻ, hai đứa nhỏ mới gặp mà như đã quen nhau từ lâu, nhanh chóng dính lấy nhau cả ngày.
Sau khi quay về thế giới hiện thực, Khoa Đế nói tiếng Anh, cũng không hiểu được ngôn ngữ của nhóm Sở Nhuế.

May là cô bé cũng không quá thích nói chuyện, tuổi cũng còn nhỏ, bây giờ bắt đầu học một ngôn ngữ khác cũng không khó.
"Cô bé có vẻ là nửa người nửa vật quái." Ông nội Thương nói.
"Nửa người nửa vật quái?" Đường Kiền giật mình lặp lại một lần.
Không thể trách Đường Kiền được, cậu lớn đến như thế này, từ trước đến nay vẫn chưa nghe đến có sinh vật nào là nửa người nửa vật quái, nghe qua giống như là một thứ gì đó rất kinh khủng, nhưng mà...
Đường Kiền lại quay đầu nhìn, cô bé 6 tuổi đang lắc lư hai chân ngắn ngủn trên sô pha, Bàng Kỷ tròn tròn ngồi ở trong lòng em, cả hai cùng nhau xem TV.
Trong TV, một người phụ nữ rút kiếm, hướng thẳng về phía yết hầu của một người đàn ông, lưỡi kiếm bén nhọn đâm thủng qua da, trên loa vang lên tiếng gào rống thống khổ.
"Là huynh giết phụ thân ta..."
"Ta yêu muội." Người đàn ông kiên định nhìn người phụ nữ, bọn họ từng là người yêu của nhau, hắn không tin cô sẽ thật sự giết mình.
"Nhưng ta không yêu ngươi." Người phụ nữ bi tráng quyết liệt dùng kiếm đâm thẳng vào trái tim của người đàn ông.
...
Khóe miệng Đường Kiền run rẩy nhìn về phía sô pha.

Một cô bé ngoại quốc, một tinh quái đang tập trung xem phim truyền hình tình cảm cổ trang Trung Quốc.
Hai đứa...!có thể xem hiểu?
Bàng Kỷ chỉ vào người đàn ông đang rên rỉ trên vũng máu trong TV, Khoa Đế hoàn toàn bình tĩnh không hề giống một cô bé 6 tuổi, xoa đầu Bàng Kỷ, giơ ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng ý bảo Bàng Kỷ đừng làm ồn.
Khóe miệng Đường Kiền tiếp tục run rẩy, sao cậu cứ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị.
Ông nội Thương: "Chỉ e là cô bé tiến vào ảo cảnh với hình thái nhân loại, nhưng ở lâu dài trong ảo cảnh, bị hơi thở của nó ăn mòn, cho nên mới trở thành tình trạng như hiện tại."

Sở Nhuế nghe xong thì cảm thấy rất đau lòng, đồng thời cũng hỏi ra vấn đề mà anh suy nghĩ bấy lâu.
"Ông Thương, con đã kiểm tra một chút những nội dung có liên quan đến cảnh tượng trong trỏ chơi, tất cả đều có ở trong thế giới hiện thực, kết hợp với lời ông vừa nói thì hình như không phải ảo cảnh tự nhiên được sinh ra mà là mỗi con quái vật phù hợp sẽ bị kéo vào ảo cảnh, giống như cách ảo cảnh đã lựa chọn người chơi vậy."
Ông lão nghe xong lời này thì nhìn thoáng qua bên cạnh mình.

Sở Nhuế biết bên cạnh ông có một sự tồn tại siêu nhiên, ngày đầu tiên anh đến nhà họ Thương, anh tháo mắt kính ra thì đã nhìn thấy một cái bóng màu xanh không rõ ràng ở bên cạnh ông.
Sở Nhuế lại nhớ đến chuyện ở trong ảo cảnh, anh gỡ mắt kính xuống, quả nhiên lại nhìn thấy làn khói xanh nhàn nhạt kia.
Đôi mắt của anh...
Thương Trọng Lệ thấy Sở Nhuế gỡ mắt kính ra, nhìn chằm chằm vào vô định, tò mò hỏi: "Anh sao vậy?"
Sở Nhuế lắc lắc đầu, anh cảm thấy chuyện này quá mức huyền huyễn, nói ra có lẽ sẽ không ai tin nổi.
Sở Nhuế không trả lời mình, Thương Trọng Lệ bĩu môi xoay đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía anh.
Ông lão cười hỏi Sở Nhuế: "Tiểu Sở, con nghĩ sao?"
Sở Nhuế: "Con đoán rằng có một tấm kính có thể hút những cảm xúc tiêu cực...!Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của con mà thôi."
Ông lão cảm thấy hứng thú: "Nói rõ hơn nào?"
"Nó vừa hút những cảm xúc tiêu cực, dùng chúng biến thành vật quái ở trong tấm kính, vừa xây dựng một trạm kiểm soát khác để thu hút những người có dục vọng tiến vào trò chơi, những người này trong ảo cảnh cũng sẽ sinh ra những cảm xúc như nghi ngờ, sợ hãi, đau thương, bên cạnh đó còn có cả dục vọng ban đầu của họ.

Nói cách khác thì toàn bộ ảo cảnh giống như một cỗ máy được chế tạo trên cơ sở từ các cảm xúc tiêu cực của con người."
Nghe xong lời của Sở Nhuế, ánh mắt ông lão đầy vẻ tán thưởng.
Ông lão đứng dậy: "Tiểu Sở, con thông minh thật, tiền nhân Hồng Môn mấy tận mấy năm, ở trong ảo cảnh hơn một ngàn ngày đêm mới cẩn thận suy nghĩ ra điểm này, con chỉ mấy vài ngày ngắn ngủi đã có thể nghĩ ra..." Ánh mắt ông lão đầy âm trầm: "Đây là nội dung mà chúng ta luôn muốn tìm tòi nghiên cứu.

Ảo cảnh này, mục đích tồn tại của nó là gì, vì sao nó có thể tích tụ một nguồn năng lược tiêu cực lớn như vậy, cũng không biết đã tích tụ trong thời gian bao lâu, chỉ sợ rằng năng lượng nội tại của nó cũng đủ để hủy diệt cả một quốc gia!"
Nghe vậy, Sở Nhuế cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cũng cảm thấy sợ hãi.

Trong ảo cảnh đầy những cảm xúc tiêu cực đó, Hoa Lạc Thâm sẽ sống sót như thế nào? Liệu cậu có trở nên giống như Khoa Đế không?

...
Thương Trọng Lệ ngồi trên sô pha xem TV, Khoa Đế và Bàng Kỷ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, cách một khoảng không xa.

Thương Ly Việt lơ lửng trên không, nhắm mắt dưỡng thần.
"Wow, một năm không gặp, Ly Việt đã học được thuật bay rồi!" Đường Kiền tấm tắc, chỉ tay về phía Thương Trọng Lệ: "Anh thì chơi bời lêu lỏng, Ly Việt thì một khắc cũng không dám lơ là kìa!"
Thương Trọng Lệ quay đầu, không vui liếc mắt: "Sao cậu còn ở lại đây?"
Đường Kiền: "Sao tôi không được ở lại đây, anh muốn đuổi tôi đi à?!"
Thương Trọng Lệ trợn mắt: "Sao cậu không về Cát Lĩnh đi?"
Nếu Đường Kiền không đi, mỗi đêm ba người bọn họ đều phải vào trong trò chơi, cậu và Sở Nhuế chắc chắn không thể gỡ miếng cao dán chó này được.

Thương Trọng Lệ biết rõ mức độ dính người của Đường Kiền.

Mấy năm trước đánh thắng cậu ta một trận ở kỳ thi pháp thuật Đạo gia dành cho thanh thiếu niên, thế là năm nào Đường Kiền cũng chạy từ Cát Lĩnh đến thành phố S tìm mình quyết đấu.
Đường Kiền hơi ngại ngùng, Thương Trọng Lệ lại nhìn sang: "Tấm card trong tay cậu cũng là do ăn trộm?"
"Là của sư thúc tôi, tôi sẽ tự nói với ông ấy, anh yên tâm."
Thương Trọng Lệ nhìn đối phương, ánh mắt lạnh băng: "Đúng là chỉ biết gây rối."
Nhiều năm qua, người Hồng Môn luôn không ngừng tiến vào ảo cảnh.

Người tham gia nhiệm vụ mỗi năm đều có thiên phú dị bẩm, bản lĩnh cao cường, phần lớn đều đã qua 30 tuổi, dù là năng lực hay kinh nghiệm đều đã có thừa, nếu không đi vào ảo cảnh chỉ có thể chịu chết.
Đường Kiền không phục: "Tôi thấy anh có thể vào thì tất nhiên tôi cũng có thể vào rồi!"
Thương Trọng Lệ không muốn phí lời với đối phương.


Cậu nhớ không lầm thì Đường Kiền vừa mới 20 tuổi cách đây không lâu, chỉ sợ công phu còn chưa đủ!
Màn hình TV chiếu đến cảnh đánh nhau, Khoa Đế "suỵt" một tiếng về phía hai người họ, ngón trỏ dựng thẳng trước miệng, bộ dáng nghiêm trang vô cùng đáng yêu, Thương Trọng Lệ và Đường Kiền không nói gì nữa.
Cuối cùng Khoa Đế cũng đã có thể im lặng xem TV, hai hàng lông mày giãn ra, nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, cô bé lại nhíu mày nhìn xem ai đang làm ồn.

Vừa nhìn thấy Sở Nhuế từ bên ngoài quay về, hai mắt em phát sáng lấp lánh, chạy về phía Sở Nhuế, nhào vào lòng anh.

Bên cạnh còn có một cái bóng màu đỏ, là Bàng Kỷ cũng nhanh chân chạy đến, vèo một cái đã nằm bò trên vai Sở Nhuế.
Hai mắt Đường Kiền đầy vẻ hâm mộ: "Sao hai em ấy thích anh Sở Nhuế thế?"
"Anh đi đâu vậy?" Đường Kiền hỏi Sở Nhuế.
"Đi mua mắt kính mới, kính trong nhà không có số độ thích hợp." Sở Nhuế vừa nói vừa ôm một lớn một nhỏ ngồi xuống sô pha, phần đùi vừa sượt qua đầu ngón tay Thương Trọng Lệ, người nọ liền rụt tay lại ngay.
Đường Kiền: "Phiền phức thật đó, tôi nói này, anh nên đeo kính sát tròng đi."
"Ừm." Sở Nhuế thả Khoa Đế và Bàng Kỷ lên sô phá, một lớn một nhỏ lưu luyến nhìn anh, Sở Nhuế lấy kính sát tròng vừa mua từ trong túi ra: "Nhưng tôi không biết đeo."
Đường Kiền: "Để tôi đeo cho anh!"
Không ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy ư?
Sở Nhuế suy nghĩ một chút thì đồng ý.
Nữ chính trong TV đang khóc lóc thảm thiết, một người hai quái không còn chú ý nữa, ba đôi mắt đều nhất trí nhìn về phía Sở Nhuế đang đeo kính sát tròng ở bên cạnh.
"Anh ngẩng đầu lên một chút..."
Sở Nhuế ngồi trên sô pha, ngẩng đầu, Đường Kiền đứng thẳng, một tay chống lên đuôi mắt của anh, một tay khác đeo kính sát tròng cho anh.

Đường Kiền nghĩ rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng khi làm thật thì mới thấy không hề dễ chút nào, tay cậu run không ngừng, càng run càng không làm được.
"Được...!Được chưa?" Sở Nhuể khi lo lắng sẽ nói lắp ngay, Đường Kiền ấn vài lần cũng không đeo được.

Anh sợ Đường Kiền không cẩn thận lại chọt thẳng tay vào mắt mình.
"Chưa được, chưa được, anh đừng có lộn xộn!"
Sở Nhuế nghe xong càng không dám lộn xộn.
Hai người dựa vào nhau ngày càng gần, từ góc nhìn của Thương Trọng Lệ giống như cả hai đang muốn hôn nhau vậy.


Cậu siết chặt tay, cả người căng thẳng, hoàn toàn không thoải mái.
"Cậu tránh ra, để tôi đeo cho anh ấy!" Thương Trọng Lệ đi đến, đẩy Đường Kiền ra.
Người trước mặt đổi thành Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế càng lo hơn,
"Cậu...!Cậu sẽ..."
"Sẽ không."
Sao lời lẽ lại chính đáng như vậy?
Thương Trọng Lệ thấy anh run rẩy, khóe miệng cong lên: "Tôi sẽ nhẹ nhàng, để tôi đeo cho anh."
Sở Nhuế biết khó lòng nói thêm được gì, ngoan ngoãn ngồi im để Thương Trọng Lệ đeo kính sát tròng cho mình.
Động tác của Thương Trọng Lệ quả thật dịu dàng hơn Đường Kiền rất nhiều, Sở Nhuế dần dần thả lỏng người.
Tháo mắt kính ra, anh không thể nhìn rõ được gì, dù Thương Trọng Lệ cách anh rất gần nhưng anh cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của cậu, không thể thấy rõ được biểu tình trên mặt đối phương.

Nhưng Sở Nhuế cảm thấy có lẽ gương mặt ấy hẳn là cũng dịu dàng như động tác bây giờ của cậu vậy.
Kỳ lạ quá, rõ ràng chỉ mới ở bên cạnh nhau hai, ba ngày, dù ở trong trò chơi thì cũng nhiều nhất là nửa tháng, sao anh lại thấy Thương Trọng Lệ lại dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều?
"Thương Trọng Lệ, anh lâu lắc quá để tôi đeo cho..." Đường Kiền lại muốn tiến lên.
"Cút!"
Sở Nhuế: "..."
Thôi, chỉ là ảo giác của anh...
"Xong rồi!"
Thế giới đột nhiên rõ ràng hơn, Sở Nhuế mờ mịt chớp chớp mắt, phát hiện gương mặt của Thương Trọng Lệ gần mình trong gang tấc, khoảng cách giữa cả hai chỉ sợ còn chưa vượt qua một cm, anh có thể nhìn rõ cả lỗ chân lông trên gương mặt của cậu.
Ánh mắt của Sở Nhuế quá chuyên chú, gần như muốn khắc sâu hình bóng của cậu vào tâm trí, trong lòng Thương Trọng Lệ như có một con nai bị đáy mắt trong veo như hồ xuân của anh thu hút, nó thình thịch thình thịch nhảy lên liên hồi.

Thương Trọng Lệ mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Đeo xong rồi, mệt quá! Không ngờ đeo kính sát tròng lại mệt như vậy, tôi...!tôi về phòng ngủ một chút đây!" Nói xong, cậu trốn trốn tránh tránh rời đi, để lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Đeo kính sát tròng...!mà cũng mệt?
17.10.22
;; v ;; mình cũng muốn edit lắm nhưng mà chạy cùng lúc 3 đề tài nghiên cứu rồi còn đi làm thêm nữa, quả thực không có thời gian rảnh, xong 2 đề tài trước thì mình sẽ chăm edit hơn nha, mong mọi người thông cảm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi