SUỴT! BÍ MẬT


Tính theo thời gian hiện thực, Sở Nhuế chỉ rời nhà khoảng một tuần, nhưng tính theo thời gian trong ảo cảnh, đã hơn nửa tháng anh chưa về nhà.
Tiền thuê nhà đã đóng đủ một năm, chủ nhà hiển nhiên sẽ không lấy phòng của anh cho người khác thuê, trong phòng vẫn còn một vài vật dụng của Hoa Lạc Thâm mà Sở Nhuế không mang đi.
Mở đèn lên, Thương Trọng Lệ hỏi: "Đây là phòng của Hoa Lạc Thâm?"
Thương Trọng từng vào phòng Sở Nhuế một lần để thu dọn đồ đạc cho anh, Sở Nhuế không thích kéo rèm, không khí trong phòng có chút u ám, cũng không có đồ vật trang trí, màu sắc chỉ có hai màu đen trắng, cấu trúc cũng chỉ theo một đường thẳng, không có hoa văn uốn lượn.

Ngược lại, phòng của Hoa Lạc Thâm lại là một căn phòng rất ấm áp, rèm cửa là màu xanh da trời, trên cửa sổ còn treo một bó hoa đã khô, dưới sàn lót thảm nhung, trên tường trang trí giấy hoa hoa, trong góc phòng còn có một bộ cầu lông.
Quần áo trong tủ của Hoa Lạc Thâm cũng không nhiều, nhìn qua cũng chỉ thấy lác đác vài món.
"Cậu ấy là người mẫu, thường xuyên phải ra ngoài quay chụp, cho nên quần áo không nhiều lắm."
Thương Trọng Lệ gật gật đầu, tùy ý lật thử vài bộ quần áo, chú ý thấy nhãn mác trên nhiều bộ vẫn còn chưa được gỡ ra.
"Hình như Hoa Lạc Thâm mặc cái này ở trong làng Chu Nho đúng không?" Thương Trọng Lệ chỉ tay vào một chiếc áo khoác.
Sở Nhuế nhìn qua, đúng là vậy.
"Anh ấy có hai cái áo khoác như thế này à?"
Sở Nhuế lắc đầu, tỏ vẻ mình không rõ lắm: "Tôi ít khi vào phòng của cậu ấy."
Thương Trọng Lệ khẽ nhíu mày: "Trong ấn tượng của tôi, Hoa Lạc Thâm rất cao."
"Đúng vậy, khoảng 1 mét 86."
"1 mét 86 có thể mặc vừa size M?"
Sở Nhuế sửng sốt một chút, mím môi, chần chờ nửa ngày cũng không biết nên nói gì, ánh mắt vô cùng mê mang.

Thương Trọng Lệ thấy thế thì cũng không hỏi nữa.
"Tôi mượn WC một chút."
Sở Nhuế: "Sao cậu khách khí thế?"
Trong ấn tượng của anh, Thương Trọng Lệ không phải là một người khách khí như vậy, thậm chí còn có chút trẻ con ngang tàng ương bướng.

"Không phải tôi đang theo đuổi anh à? Muốn làm gì cũng phải xin phép anh trước, tôi không có giống như lúc trước đâu." Thương Trọng Lệ thành thật nói, không hề che giấu.

Cậu vốn là người thẳng tính, không thích giấu giếm tình cảm của mình.

Sở Nhuế là một người lạnh nhạt, bình thường cũng không có phản ứng gì dù là thẹn thùng hay tức giận.
Thắng thắn với thẳng thắn, Thương Trọng Lệ ôm một bầu tâm sự đi vào nhà vệ sinh.
Hay lắm, không có phản ứng gì hết đúng không, để tôi nhìn thử anh từ từ chấp nhận tôi như thế nào!
Sau khi đi vệ sinh xong, cậu đi đến bồn rửa tay, Thương Trọng Lệ nhìn những vật dụng trên bồn, nghi hoặc nhíu mày.
Ở nhà không có thu hoạch gì, cả hai đến cô nhi viện Sở Nhuế từng ở.
Viện trưởng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, cô giáo vừa đến làm ra đón Sở Nhuế.

Dưới góc nhìn của cô nhi viện, Sở Nhuế cũng không khác gì những đứa trẻ khác, bình thường nhàn hạ, theo quy củ học hành, tốt nghiệp đại học, sau đó rời khỏi viện phúc lợi tự lực gánh sinh.

Hơn nữa, trông Sở Nhuế còn trẻ, cũng không có tài sản gì đặc biệt, vì vậy cô giáo tiếp đón cũng không quá kiên nhẫn, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc về phía Thương Trọng Lệ ở bên cạnh anh.
"Tôi muốn tìm thông tin của một người tên Hoa Lạc Thâm." Sở Nhuế nhắc lại ba lần, đối phương tựa hồ như không hề nghe thấy.
Thương Trọng Lệ buồn cười, bày ra ánh mắt mà cậu tự cho là mị lực hơn người, nói với cô giáo: "Chúng tôi muốn tìm thông tin của một người tên Hoa Lạc Thâm, được không?"
Ánh mắt cô giáo vẫn không rời khỏi Thương Trọng Lệ, gật đầu ngay: "Đương nhiên là được! Bây giờ tôi sẽ kiểm tra ngay!"
Sở Nhuế nhìn bộ dạng yểu điệu siểm nịnh của cô giáo, cảm thấy cạn lời.
Thương Trọng Lệ nhướng mày với anh: "Đó gọi là sức hút của trai đẹp."
Sở Nhuế lắc đầu trợn mắt: "Vâng, đủ rồi, trai đẹp ạ."
"Nói thật lòng đi, anh cũng cảm thấy tôi rất đẹp trai đúng không?"
Mày kiếm mắt sáng, đương nhiên là đẹp, Sở Nhuế lại không muốn trả lời vấn đề này vì anh có cảm giác sau khi anh trả lời, Thương Trọng Lệ sẽ nói thứ gì đó không đứng đắn.


Thằng nhóc này khi trầm mặc im lặng ở trong ảo cảnh vẫn khiến người khác thích hơn.
Hai người nói qua nói lại một lúc, cô giáo đã quay trở lại.

Cô xin lỗi: "Không tìm thấy thông tin của người tên Hoa Lạc Thâm, có phải hai anh nhớ nhầm tên không?"
Sở Nhuế hơi biến sắc: "Không, sao lại không có được chứ?"
Cô giáo khẳng định: "Thật sự là không có."
Tại sao lại không có?
Hàng ngàn hàng vạn dây tơ rối rắm trong lòng, Sở Nhuế không hiểu nổi, biểu tình hoảng hốt, lảo đảo đi ra ngoài, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi ở phía sau.
"Haiz...!Anh ấy làm sao thế?" Cô giáo gọi to, cô gọi thêm một tiếng rồi dời lực chú ý về phía Thương Trọng Lệ: "Bạn của anh có ổn không?"
Thương Trọng Lệ không trả lời, sốt ruột đuổi theo Sở Nhuế, lại nghe thấy tiếng nói bất mãn của người phụ nữ ở sau lưng.
Thương Trọng Lệ đuổi theo ra bên ngoài, Sở Nhuế vẫn chưa đi xa, anh đang dựa vào vách tường bên ngoài của cô nhi viện, không biết đang nghĩ gì.

Làn da anh trắng nõn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch hơn bình thường.
Sở Nhuế mang tâm tình không ổn đi đến đây tìm hiểu sự tình của Hoa Lạc Thâm, bây giờ mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát.
"Sở Nhuế luôn thấu tỏ mọi việc sao lại mơ hồ trong sự việc của mình thế này?" Thấy biểu tình đê mê của anh, Thương Trọng Lệ nói.
"Tôi có hiểu gì đâu, tôi cảm thấy càng tìm kiếm lại càng không hiểu gì." Sở Nhuế cười khổ.
Thương Trọng Lệ: "Sao lại thế, anh là quân sư của tôi, anh thông minh như vậy, ngay cả anh cũng không hiểu thì làm sao có người hiểu được."
"Tôi chỉ là một người bình thường."
Thương Trọng Lệ thở dài, đứng ở bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, có vẻ thích ý.


Những người đi ngang qua họ làm sao mà biết được bọn họ đang ở trong một trò chơi sinh tử.
Họ là hai người không thể nhìn thấy tương lai của mình.
"Chị ơi, cô nhi viện Hoa Trung của thành phố đi đường nào ạ?"
"Quẹo trái ở phía trước, sau đó quẹo trái, nhìn thấy một cây đèn giao thông là đến."
"Em cảm ơn ạ."
Sở Nhuế nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Thấy Sở Nhuế ngẩng đầu, Thương Trọng Lệ cũng hứng thú nhìn theo, thế mà lại gặp một người con gái khá quen mắt.
Cô gái cũng nhìn thấy bọn họ, giật mình tại chỗ.
"Anh Sở Nhuế, trùng hợp quá." Cam Hiểu Hiểu mím môi, siết chặt túi giấy ở trong tay, nhìn thấy Sở Nhuế, biểu tình có chút hoảng loạn.
"Trùng hợp quá, em..."
"Em đến thăm viện trưởng." Cam Hiểu Hiểu chỉ tay về phía cô nhi viện ở phía sau lưng anh.
Sở Nhuế sửng sốt một chút, anh không biết diễn kịch, cứng đờ gật gật đầu: "Vậy à..."
Hai người không nhắc về chuyện ở bệnh viện lúc trước.
Thương Trọng Lệ: "Cô cũng lớn lên ở đây?"
"Đúng vậy.

Sao hai anh lại đến đây?"
"Có việc." Thương Trọng Lệ lời ít ý nhiều, nhưng khiến cậu nghi hoặc hơn là cậu nhớ Cam Hiểu Hiểu có mái tóc dài, sao bây giờ lại là tóc ngắn ngang vai?
"Này, anh không biết nhìn chằm chằm con gái là bất lịch sự hả?!"
"Cô cắt tóc hả?"
"Không có." Cam Hiểu Hiểu thuận miệng trả lời, trả lời xong thì hơi biến sắc: "Tôi luôn để tóc ngắn được không? Do anh nhớ lầm thôi."
Thương Trọng Lệ hồ nghi nhướng mày, đối phương để tóc dài hay tóc ngắn cậu cũng không có hứng thú, nhưng sau khi Cam Hiểu Hiểu xuất hiện, Sở Nhuế liền không hề dời mắt khỏi đối phương, điều này khiến cậu rất khó chịu.
"Về thôi." Thương Trọng Lệ nói với Sở Nhuế.
Cam Hiểu Hiểu: "A? Bây giờ hai anh phải đi à?"
Thương Trọng Lệ gật đầu, hơi ra oai: "Đúng thế, bây giờ chúng tôi đi."

Đi được hai bước, cậu quay đầu, Sở Nhuế vẫn đứng tại chỗ.
"Em...!Còn tiếp tục trò chơi không?" Sở Nhuế hỏi.
Cam Hiểu Hiểu mím môi lắc đầu: "Dạ không."
Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, trong trò chơi nguy hiểm lắm, em còn trẻ, bỏ mạng vì trò chơi, không đáng."
Thương Trọng Lệ đứng ở một bên nheo mắt.
Hai người họ thân thiết với nhau thế?
Trên đường về, Sở Nhuế trông vẫn bình thường, giống như mọi chuyện diễn ra hôm nay không hề ảnh hưởng đến anh.

Anh chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói năng gì.
Thương Trọng Lệ cũng không muốn quấy rầy anh, im lặng lái xe.
"Theo cậu..." Sở Nhuế bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi có phải mắc chứng tâm thần phân liệt không? Hoa Lạc Thâm chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi?"
"Nhưng tôi đã thấy anh ấy, những người trong phó bản làng Chu Nho cũng thấy, nếu anh ấy chỉ là là một nhân cách của anh thì làm sao giải thích được thật thể mà chúng tôi đều thấy đây?"
"Đúng vậy..." Sở Nhuế lẩm bẩm.
"Anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi thấy rằng sau này chúng ta sẽ biết được chân tướng thôi."
"Hy vọng vậy."
Xe chạy lên núi, Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế qua kính, không biết anh đã ngủ từ khi nào, biểu tình ôn hòa dịu ngoan.
Cậu siết chặt vô-lăng.
Thật ra cậu phát hiện được một điều trong nhà vệ sinh của Sở Nhuế nhưng lại không nói ra, vì nói ra cũng chỉ khiến anh phiền não hơn mà thôi.
Trong phòng vệ sinh có hai bàn chải đánh răng, một bàn chải có vẻ đã dùng rồi, ly súc miệng cũng có dấu vết bọt kem.

Nhưng một bàn chải và một cái ly khác lại mới tinh, chưa hề được sử dụng.

Không chỉ như vậy, đồ dùng trong phòng ngủ cũng giống như thế, rõ ràng là hai người ở chung một nhà nhưng chỉ có dấu vết sinh hoạt của một người, người còn lại thì không có bất kỳ dấu vết gì.
Rất kỳ lạ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi