SUỴT, NGÒI BÚT ĐƯA ANH TỚI

Tầng mười tám khách sạn năm sao tại trung tâm thành phố.

Đinh Huyên vén màn lên, nhìn thấy biểu ngữ phát sáng nhấp nháy cạnh bồn hoa dưới lầu. Nhóm fan của Đinh Nhược Kỳ tụm năm tụm ba ngồi xổm ở đó không biết đang làm gì.

“A Huyên sao em không chọn? Tùy tiện lấy đi. Tất cả chị đều mua mấy hôm trước khi đi chụp hình tại New York.” Đinh Nhược Kỳ từ trong phòng ngủ đi ra, đã thay trang phục thể thao phái nữ, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, “Nói thế nào nhỉ, khi em mua một đôi giày mới thì sẽ nghĩ, à, còn chưa có quần áo tương xứng, sau đó muốn mua quần áo, mua xong lại muốn mua túi xách, rồi lại mua dây chuyền, đợi đến khi mua hết từ đầu đến chân, em đột nhiên sẽ phát hiện, ơ, cặp kính Jimmy Choo mới ra năm nay nằm trong tủ kính thật đẹp.” Trên sofa phòng khách, đủ loại túi đồ mới tinh tùy ý chất đống.

“Không cần đâu.” Đinh Huyên thả tấm màn ra. Di động vang lên, là tin nhắn của Đoàn Luật Minh, nói anh đã nhận được danh sách yêu quái Đinh Huyên gửi qua.

“Chị biết em chắc là không thích rồi, lần sau sẽ mua theo thẩm mỹ của em.” Đinh Nhược Kỳ cầm lấy một cái mũ lưỡi trai màu đen đội lên đầu xem thử, “Kịch bản ở trên bàn, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của em xem giúp chị nhé?”

Đinh Huyên cầm lên kịch bản ở trên bàn, trước đó Đinh Nhược Kỳ đã ghi chú rất nhiều.

“Bộ phim lần này nói về tình yêu tình cờ của nữ chuyên viên trang điểm và nam diễn viên.” Đinh Nhược Kỳ tháo mũ ra chải tóc lại, “Phải theo kịp thời gian quay xong ngoại cảnh trước. Đoàn phim đã ký hợp đồng với cục du lịch thành phố Ninh Nam, thế nên phải đến Vu Nữ Cốc gì đó.”

Cửa chính đột nhiên vang lên tiếng cộc cộc.

“Em tiếp tục xem kịch bản đi, để chị.” Đinh Nhược Kỳ nói xong thì mở cửa ra, trông thấy trợ lý của mình Hiểu Toa.

“Làm sao bây giờ, Á Mẫn nổi thủy đậu rồi!” Hiểu Toa tỏ vẻ lo lắng.

“Nổi thủy đậu?” Đinh Nhược Kỳ nhíu mày, “Cô ấy đâu rồi?”

“Sốt cao ba mươi chín độ, em vừa mới đưa cô ấy đi bệnh viện.”

“Đúng lúc quá mà.” Đinh Nhược Kỳ khoanh tay đi trở về, ném gối ôm sang một bên, đặt mông ngồi xuống, “Ngày mai khởi quay rồi. Trợ lý hai người chỉ còn một, bận rộn sẽ sao đây? Không đúng, bệnh thủy đậu có phải sẽ lây truyền không?”

“Hồi trước chị từng mắc bệnh thủy đậu chưa? Nếu có thì coi như miễn dịch. Hoặc là tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi chưa?” Đinh Huyên ngồi xuống bên cạnh chị, nhìn ra ngữ khí của cô đã không vui.

“Đều không có.” Đinh Nhược Kỳ có chút bực dọc, dựa vào sofa chẳng nói gì.

“Còn nữa, công ty đem tất cả quà của fan gửi sang đây.” Hiểu Toa cẩn thận nhắc nhở, “Bảo chị chụp ảnh đăng lên weibo.”

“Em chụp giúp tôi đi.” Đinh Nhược Kỳ thở ra một hơi, lắc lắc đầu, đứng lên, quyết tâm không nghĩ đến những thứ có thứ không nữa, “A Huyên, đi ăn cơm.”

“Nhưng mà…” Hiểu Toa do dự một chút, ý của công ty là bảo Đinh Nhược Kỳ chụp hình chung với đống quà tặng, sau đó chụp vài tấm tháo hộp quà ăn quà vặt, mà không phải chỉ chụp một đống đồ còn trong hộp.

“Hiểu Toa vất vả rồi!” Đinh Nhược Kỳ đóng cửa lại phịch một tiếng.

“Không dẫn theo Hiểu Toa đi ăn sao?” Đinh Huyên hỏi.

“Cô ấy đang giảm béo mà, mấy hôm rồi không ăn bữa tối. Chị bảo cô ấy cùng đến phòng tập thể thao, cô ấy lại không muốn.”

……

Một mình Hiểu Toa ở lại phòng khách, đứng một lúc rồi thở dài. Sau đó xoay người về phòng của mình mang quà tặng sang đây, đi qua lại mấy chuyến, sau đó cầm kéo ngồi dưới đất cắt mở bao gói. Socola hoa khô thêu chữ thập đồ len ảnh chân dung gấu bông, toàn bộ đều đẩy tới góc tường. Còn những thứ khác như thư hâm mộ và sách dán trang trí, tất cả đều ném đi.

“Kỳ lạ,” Hiểu Toa nhìn thấy một phong thư nhăn nhúm, tự mình cũng cảm thấy buồn cười, “Phải keo kiệt cỡ nào mới có thể dùng một phong thư hai lần.”

Phong thư này vô cùng nhăn nhúm, sau khi xé tem thì dán lại cái khác. Mà tại dòng địa chỉ là hàng chữ cẩu thả, chữ viết giống như gà bới. Phong thư đã bong ở phần cạnh, chẳng biết rơi vãi nước gì mà còn có vết ố màu vàng. Phong thư đã từng bị xé mở lại dùng keo dính cao su dán lại, nhưng lại rạch phần rìa, hở ra một đường.

Hiểu Toa trực tiếp ném thư vào thùng rác, cúi đầu mở hộp quà khác.

Phong thư này va vào cạnh thùng rác, tấm ảnh bên trong rớt ra, bay tới bên chân ghế sofa.

Tấm ảnh đã cũ kỹ, phần mép đã bắt đầu ố vàng, hình như chụp khi đi dạo hội làng. Trong bối cảnh có người bán mứt quả, mà càng có nhiều người tụ tập tại hàng rong trên vỉa hè hơn. Chính giữa tấm ảnh, một gã đàn ông ngoài hai mươi, luộm thuộm đứng đó, trọng tâm đặt ở chân trái, tóc nhuộm vàng hoe, ngậm điếu thuốc nhìn ống kính mỉm cười, áo xệ tới vai, quần xắn lên lộ ra chiếc vớ. Đứng bên cạnh gã là một cô bé, rõ ràng không thích chụp ảnh, hoặc là rất mâu thuẫn khi đứng cùng gã đàn ông này, giữa hai người còn có thể có một người đi qua. Cô bé để tóc ngắn, cằm nhọn khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện ra đôi mắt to lớn. Hai tay cô bé nắm chặt góc áo, cơ thể hơi nghiêng ra ngoài, sắc mặt căng thẳng, nhìn ống kính có chút lòng thù địch.

……

Ngày hôm sau, Đinh Huyên quả nhiên xem được tin tức nơi đoàn phim của Đinh Nhược Kỳ khởi quay. Nhưng ngày thứ ba cô liền nhận được điện thoại của Đinh Nhược Kỳ nghẹt mũi hắt xì —— cô bị cảm phát sốt. Đinh Huyên bảo cô uống thuốc đúng giờ, nhưng không hỏi có cần mình đi qua đoàn phim chăm sóc không, thật ra Đinh Huyên hiểu được hiện giờ Đinh Nhược Kỳ có chút để ý Đinh Huyên ở nơi công chúng xuất hiện với thân phận chị gái của Đinh Nhược Kỳ.

Nhưng cách một hôm, Đinh Nhược Kỳ lại gọi điện đến, yếu ớt nói: “Chị nổi thủy đậu rồi.”

“Haiz, vẫn lây bệnh rồi. Chị mọc nhiều nốt rạ không?” Đinh Huyên xách theo máy tính từ thư viện đi ra.

“Không nhiều lắm, chỉ là mấy hôm nay không thể quay phim.” Đinh Nhược Kỳ thở dài mấy tiếng.

“Hiểu Toa thì sao? Cô ấy thế nào?”

“Cô ấy vẫn tốt. Cơ mà hồi trước chưa từng bị thủy đậu.” Đinh Nhược Kỳ hắt xì một tiếng.

“Vậy…có cần em đến chỗ chị mấy hôm không?” Đinh Huyên suy nghĩ một chút, “Hồi tiểu học em từng bị thủy đậu.”

“Được đó. Ngày mai chị bảo tài xế đón em tới khách sạn tại nơi quay ngoại cảnh.” Đinh Nhược Kỳ không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay, ngáp một cái, “Dù sao chị cũng không thể ra ngoài.”

Đinh Huyên cúp máy, cân nhắc một lúc, rồi gọi điện cho Đoàn Luật Minh.

Cuộc gọi thứ nhất anh không bắt máy, cuộc gọi thứ hai mới nối máy.

“Anh đang dạy ——” cô dừng lời nói, nghe được tiếng thở dốc của anh ở đầu dây bên kia.

“Anh ở phòng tập thể thao.” Đoàn Luật Minh nói, “Vừa xuống máy chạy bộ.”

“À, ngày mai em sẽ đi Vu Nữ Cốc. Ở bên đó một tuần. Nhược Kỳ nổi thủy đậu, em đi chăm sóc chị ấy.”

“Vu Nữ Cốc?” Đoàn Luật Minh nhíu mày, anh không yên tâm, “Nhất định phải đi?”

“Là chị của em mà,” Đinh Huyên nói, “Ơ, sao em nghe được tiếng của Cửu Vĩ?” Hơn nữa nghe ra Cửu Vĩ còn rất kích động.

“…Cậu ta buồn chán nên ở bên cạnh chơi.” Đoàn Luật Minh dùng ánh mắt cảnh cáo Cửu Vĩ đừng lên tiếng. Cửu Vĩ đành ở bên cạnh im lặng khoa tay múa chân, tỏ ý anh ta có thể đến Vu Nữ Cốc trông chừng Đinh Huyên.

“Trợ lý của Nhược Kỳ cũng bị thủy đậu, cơ mà em miễn dịch.” Đinh Huyên không ngại có anh ta, nói tiếp.

“Được,” Đoàn Luật Minh nói, “Cửu Vĩ muốn nói chuyện với em.” Vừa dứt lời, di động đã bị Cửu Vĩ cầm lấy.

“Này này Đinh Huyên. Tôi cùng cô đến Vu Nữ Cốc.” Cửu Vĩ đầy hào hứng, phấn khởi, “Đã lâu không về đó.”

“Nhưng tôi không phải đi chơi…” Đinh Huyên vô cùng khẳng định lời nói của Cửu Vĩ chính là một quả bom không hẹn giờ, không biết chừng khi nào thì bùng nổ.

“Tôi đi cũng có chuyện của mình, sẽ không cứ quầy rầy cô. Chúng ta làm việc của chính mình.”

“Được rồi.” Vậy cô không từ chối.

Cúp máy, Cửu Vĩ phủi tay đứng giữa bộ xương khô nằm đầy đất cạnh hang núi, đạp một cước vào đuôi con bọ cạp đã bị Đoàn Luật Minh chế ngự. Hạt yêu nằm sấp trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, đã không thể khống chế cơ thể biến thành một con bọ cạp to lớn, chỉ có cái đầu là đầu người, miệng ngậm một đống vải. Mà lưng nó bị Đoàn Luật Minh giẫm lên, không thể động đậy. Cái đuôi đã bị gãy mấy khúc bị Cửu Vĩ đạp đến nỗi giống như không có xương cốt văng đến tảng đá, nó đau đến gân xanh nổi trên trán.

Đoàn Luật Minh cũng đã bị thương, cánh tay chảy máu đầm đìa, nhưng vẫn túm đầu hạt yêu, rút ra vải bố trong miệng hắn ta, âm thanh mang theo lạnh lẽo: “Ta hỏi lần nữa, ngươi nghe lời hay không nghe lời?”

“Hừ!” Hạt yêu tỏ vẻ dữ tợn, nhổ nước bọt trên mặt đất, “Chờ ngày ta trở lại, khiến các ngươi không được chết tử tế!”

“Ngươi còn muốn trở lại?” Cửu Vĩ cầm lấy xương đùi bên cạnh gõ lên đầu hắn ta, hỏi một tiếng, gõ một cái, “Ta đồng ý sao? Ta đồng ý sao hả?” Anh ta dừng một chút, lại dùng sức gõ mạnh, “Ông nội ngươi là ta đồng ý sao?”

Thấy hạt yêu cứng mềm đều không chịu, Đoàn Luật Minh trực tiếp không lưu tình mặt không đổi sắc dùng sức dưới tay. Giây tiếp theo, hạt yêu đã biến thành đầu bọ cạp nguyên hình lăn xuống đất.

Cửu Vĩ không đoán được Đoàn Luật Minh hung hãn đến vậy, anh ta nhất thời vui ra mặt, đây mới là Đoàn Luật Minh mà anh ta quen biết, Đoàn Luật Minh mà anh ta hiểu rõ. Một tay Cửu Vĩ lấy ra danh sách yêu quái Đinh Huyên gửi cho, vạch ngang tên của hạt yêu. Không ngờ đầu bọ cạp đột nhiên mở mắt, thân bọ cạp chợt bành trướng, nổ tung trong tích tắc.

Đoàn Luật Minh nhanh tay lẹ mắt liền túm lấy Cửu Vĩ. Nọc độc từ thân bọ cạp nổ tung tất cả đều văng lên người anh, nhất thời bốc khói, giống như axit sulfuric bắt đầu ăn mòn quần áo cho đến làn da.

“Không ổn.” Cửu Vĩ biến sắc, nhét danh sách vào trong lồng ngực, giúp Đoàn Luật Minh cởi quần áo, nhưng cho dù tốc độ có nhanh đi chăng nữa, cũng vẫn trơ mắt nhìn làn da ở phần lưng và eo cùng bắp thịt nhanh chóng tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cho đến khi nọc độc không còn nơi ngấm vào mới ngừng lại. Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán anh.

Trên đầu, Đại Phong vỗ cánh, miệng ngậm một túi chu sa thong dong bay tới.

“Đi,” Đoàn Luật Minh xử lý đơn giản vết thương của mình, cầm lấy góc áo lau vết máu tại khóe môi, “Trên núi này còn có một con.”

Vừa dứt lời, Đoàn Luật Minh biến thân thành giao long, gào thét một tiếng, bay lên trời, bay về phía đỉnh núi.

Cửu Vĩ sửng sốt, lấy lại tinh thần nhảy lên, khi rơi xuống đã là con cáo trắng, leo về phía đỉnh núi.

……

Bắt đầu từ chương 53 của Suỵt, ngòi bút đưa anh tới mình sẽ để cách xưng hô giữa Đinh Huyên và Đinh Nhược Kỳ theo đúng vai vế nhé.

Những đoạn nào hai chị em nhà này ở trước mặt người ngoài thì mọi người tự hiểu Đinh Huyên là chị và Nhược Kỳ là em, bởi vì trong tiếng Trung khi hai người xưng hô với nhau thì là ta ngươi, như là you me trong tiếng Anh, khó phân biệt vai vế, chỉ có người nói mới hiểu. Cho nên khi nào hai chị em nói chuyện riêng thì là Đinh Huyên là em, còn trước mặt người ngoài Đinh Huyên là chị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi