SUỴT, NGÒI BÚT ĐƯA ANH TỚI

Tám giờ sáng hôm sau, Đinh Huyên mở cửa ra, để nhân viên phục vụ đưa bữa sáng vào. Mà Đinh Nhược Kỳ mang bộ tóc rối bời từ phòng ngủ đi tới, đôi mắt thâm quầng.

“A Huyên, đêm qua em có nghe tiếng người hát không? Thật là làm phiền người dân mà.”

“Không có, rất yên tĩnh.” Đinh Huyên giúp anh chàng phục vụ xếp đặt bàn ăn.

“Chỉ phòng chị nghe được thôi sao?” Đinh Nhược Kỳ than thở một câu, ngay sau đó, “A a a ——”

“Sao vậy sao vậy!” Đinh Huyên vội vàng chạy tới.

Đinh Nhược Kỳ chỉ vào nốt rạ mọc trên má trái của mình, giống như quả thật không còn hy vọng đối với cuộc sống sụp đổ, “Trên mặt chị cũng mọc cái này.”

“…Bệnh thủy đậu là toàn thân sẽ mọc như vậy. Không gãi sẽ không sao.”

“Nhưng ngộ nhỡ để lại sẹo thì làm sao hả!” Đinh Nhược Kỳ cảm thấy tương lai u ám.

“Bình thường không chạm vào thì sẽ không để lại sẹo.” Trong phòng khách, anh chàng phục vụ đẩy xe đựng thức ăn cũng có lòng tốt nói vào một câu, tiếng phổ thông của anh ta mang theo giọng bản xứ, cười lên lộ ra hàm răng trông rất thẹn thùng, “Trên mặt tôi cũng từng bị.”

“Tôi xem thử,” Đinh Nhược Kỳ lập tức đi tới, tìm tòi đến cùng, “Ông anh mặt anh đen như vậy không nhìn ra vết sẹo đâu nhỉ?”

“Nhược Kỳ!” Đinh Huyên nhíu mày, sao cách nói chuyện của cô càng ngày càng đâm chọt người ta.

“Không sao, tôi vốn đen rồi.” Anh chàng phục vụ lau mặt, vẫn cười chất phác, “Hồi đó không thuốc không tiêm phòng, bà nội tôi lên núi hái thảo dược đắp mấy ngày là tốt ngay.”

“Đắp thuốc?” Trong nháy mắt Đinh Nhược Kỳ vểnh tai, mở to mắt, “Đắp thuốc gì?”

“Tiếng địa phương của chúng tôi gọi là tiễn hao tử, một loại thảo dược, không nhất định phải đắp lên, phơi khô nghiền thành bột ngâm trong nước tắm cũng được.”

Đinh Nhược Kỳ lộ ra nụ cười đầy ý tứ.

Đinh Huyên trông dáng vẻ của Đinh Nhược Kỳ là biết suy nghĩ của cô. Quả nhiên Đinh Nhược Kỳ lập tức muốn mua tiễn hao tử của nhà anh chàng phục vụ —— bây giờ hỏi ra tên, gọi là Điền Thông. Điền Thông đang đi làm, hiện tại không có cách nào về nhà lấy, mà Đinh Nhược Kỳ lại lo lắng không yên không chờ kịp, chỉ đành năn nỉ Đinh Huyên giúp đỡ. Đinh Huyên đồng ý.

Đinh Nhược Kỳ vẫn không yên tâm, cô gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn, đối phương hiển nhiên là người tinh ý, lập tức cho Điền Thông ngày nghỉ. Kết quả là, Điền Thông mới đi làm chưa đến một tiếng lại dẫn Đinh Huyên đi về nhà. Đinh Huyên vốn muốn mua chút quà, nhưng Điền Thông khăng khăng từ chối, đi thẳng về phía nhà mình.

Trên đường trò chuyện, Đinh Huyên mới biết được tuy rằng Điền Thông trông già dặn, nhưng thực tế chỉ mới mười tám tuổi, bởi vì thành tích không tốt cũng không học tiếp, vì thế tốt nghiệp sơ trung xong thì ra ngoài đi làm, đến khách sạn làm nhân viên phục vụ đã hơn hai năm.

“Bên này du khách nhiều lắm phải không?” Đinh Huyên hỏi.

“Mùa xuân đông lắm. Các người đã qua mùa cao điểm rồi.” Điền Thông dẫn cô quẹo vào một con đường có cỏ dại mọc thành bụi, “Chúng ta đi con đường tắt, gần tới nhà hơn.”

“Được.” Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Bên kia là gì đó?” Đằng trước cạnh rừng trúc, có một đám người ồn ào trước một ngôi nhà gỗ màu trắng mới tinh, bên cạnh đỗ mấy chiếc xe, trông như còn có cảnh sát.

“Đó là căn nhà do đoàn phim các người dựng nên.” Điền Thông tiện tay bẻ một cành liễu, “Sao ông nội tôi cũng ở đó.”

“Đi xem xem.” Đinh Huyên gọi anh ta một tiếng, chạy tới phía trước.

Trước phông màn do đoàn phim dựng lên, máy chỉnh lưu cột thu âm tùy ý vứt trên mặt đất, một mớ dây điện lộn xộn, tất cả đều bị cắn đứt, tất cả quần áo, đồ sứ, thức ăn mà nhân viên đoàn phim mang theo trước đó để làm đạo cụ, mọi thứ đều rách nát vỡ vụn dưới đất, thậm chí còn có tờ tiền trăm tệ bị xé thành từng mảnh. Đường ray của máy quay lệch qua một bên, cẩu máy quay gãy thành mấy khúc.

“Tôi đã nói với ông báo cảnh sát cũng vô dụng.” Bảo vệ mặc đồng phục giống như đồng phục cảnh sát, áo khoác để mở, trên dây nịt đeo chùm chìa khóa dài, từng bước đi xuống bậc thang, một tay đút túi quần, tay còn lại chỉ vào vụn gỗ dưới cột nhà, “Cái này nhìn là biết bị dã thú cắn, không phải trộm cắp.”

“Là hồ ly.” Mấy ông lão người bản xứ vây quanh bên cạnh, có một ông lão đội mũ nỉ đeo tẩu thuốc từ trên mặt đất nhặt lên một sợi lông màu trắng, “Hồ ly trắng.”

Một sợi dây trong đầu Đinh Huyên vang lên tiếng phựt. Điền Thông ra hiệu cô cùng chen đến bên cạnh nhóm người già, thấp giọng nói với cô: “Đây là ông nội tôi.”

“Giờ không phải xong rồi sao? Không cần báo cảnh sát mọi người nên làm gì thì làm đi.” Bảo vệ phủi bụi trên tay.

“Những thứ này thật sự do hồ ly phá hỏng ư?” Đinh Huyên nhỏ giọng hỏi Điền Thông.

Điền Thông trả lời: “Là hồ ly, cô coi dấu chân kìa.”

“Phải báo cảnh sát.” Lại có một ông lão chống gậy ho khan một tiếng, “Gọi cảnh sát đến nói lời công lý, căn nhà này không thể giữ lại.”

“Ông anh này, nói vậy là không đúng rồi.” Có một người cao to lực lưỡng trông như người đứng đầu trong đoàn phim, đội một cái mũ len màu đen, dập tắt điếu thuốc trong tay, “Trên hợp đồng đã viết trắng đen rõ ràng, không phải lấy một câu của ông nói dỡ bỏ thì dỡ bỏ.”

“Tất cả tường rào lân cận từ trước tới giờ chưa từng chọc tới hồ ly. Hôm nay xảy ra chuyện thế này, hiển nhiên là cản đường của hồ ly.” Ông nội Điền Thông nói.

“Ôi, đã là thời đại nào rồi mà còn cổ hủ mê tín? Cúng bái hồ ly à?” Người đàn ông đội mũ đen ngoài cười nhưng trong không cười, “Đã sớm nghe nói ngu dân vô tri, ngay cả trạm tín hiệu cũng không chịu xây dựng, thật đúng là trông cậy vào các người còn có thể làm thành phố dành cho phim ảnh sao?”

“Bưu Tử, nói năng gì thế hả?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh.

Âm thanh này hơi quen thuộc, Đinh Huyên quay đầu nhìn liền trông thấy Lệ Duy An xô đẩy đám người đi tới, đi theo phía sau anh ta lại là giám chế Trương đã lâu không gặp.

“Chào ngài, chào ngài, tôi là người phụ trách của đoàn phim.” Thái độ của Lệ Duy An rất cung kính, vẻ mặt ôn hòa bắt tay với từng ông lão, “Chuyện hôm nay là do chúng tôi quản lý không tốt, quấy nhiễu đến các vị hương thân.” Sau khi nhìn thấy Đinh Huyên anh ta khựng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Giám chế Trương cười như ông phật Di Lặc lấy thuốc lá ra bắt đầu phát cho từng người.

Nhìn thấy ông ta sắp phát đến trước mặt mình, Đinh Huyên quay đầu hỏi Điền Thông: “Chúng ta đi thôi.”

“Được.” Điền Thông gật đầu.

Lệ Duy An nói tiếp: “Nói thật hôm nay tổn thất của chúng tôi cũng rất lớn, mọi người cũng nhìn thấy được, những dụng cụ này không thể sử dụng nữa, không chỉ mua lại mà còn có thể trì hoãn thời gian quay phim. Nếu việc quay phim không thể nào hoàn thành theo kế hoạch, khó tránh khỏi việc phải quấy rầy quý vị thêm một khoảng thời gian.” Anh ta đã nhìn thấy Đinh Huyên rời khỏi, “Có chuyện gì khác thì từ từ nói, đừng nóng nảy. Trao đổi là quan trọng nhất. Trời lạnh thế này cũng đừng ở bên ngoài lý luận, lão Trương, lái xe đến mời các vị này tới văn phòng.” Lệ Duy An vỗ vai giám chế Trương, thấp giọng nói, “Chuyện còn lại giao cho ông.”

Giám chế Trương sửng sốt, quay đầu còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lệ Duy An đi mất.

“Đinh Huyên!”

Âm thanh của Lệ Duy An không cao, nhưng cũng đủ để cô nghe rõ ràng, cô đành xoay người lại, cười khách khí: “Anh Lệ.” Điền Thông không hiểu nguyên do, xuất phát từ quán tính nghề nghiệp đứng bên cạnh cũng tươi cười.

“Hóa ra mấy hôm nay cô không ở trường mà ở đây.” Lệ Duy An đi tới, vạt áo khoác màu cà phê lướt qua bụi cỏ.

“Anh…tìm tôi?” Đinh Huyên không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên thân thiện như vậy.

Lệ Duy An dường như mới ý thức được anh ta và Đinh Huyên chẳng qua là người quen biết thông thường, anh ta dừng bước, suy nghĩ lanh lẹ, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tình huống của Nhược Kỳ sao rồi?”

“Cũng ổn, qua mấy hôm nữa là làm việc được rồi.” Đinh Huyên trả lời, phát hiện Lệ Duy An là nhà sản xuất bộ phim hiện tại của Đinh Nhược Kỳ, thế thì hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.

“Không vội không vội. Bảo cô ấy yên tâm nghỉ ngơi.”

“Sao anh lại ở cùng giám chế Trương?” Đinh Huyên nhìn giám chế Trương ở phía xa.

“Hiện tại tôi là cấp trên của ông ta. Cô quen ông ta à?”

“À, từng gặp…” Trong lòng Đinh Huyên như là có trái bóng bị đâm thủng phát ra tiếng xì, không nói rõ là cảm nhận gì, sao lại trùng hợp đến thế, “Các người chuyện này có phải dùng thời gian dài để xử lý không? Có lẽ nào…bắt hồ ly không?”

“Bắt hồ ly làm gì?” Lệ Duy An không hỏi nhiều, mỉm cười vẫy tay.

“Tạm biệt.”

Đinh Huyên tạm biệt, xoay người rời khỏi cùng Điền Thông.

“Tổng giám đốc Lệ,” giám chế Trương sắp xếp ổn thỏa hiện trường liền chạy tới báo cáo với Lệ Duy An, cố ý thở hổn hển mấy hơi, “Đã thu xếp xong rồi, không lấy ra phân tiền nào. Cơ mà tôi thấy bọn họ muốn tiền.”

“Những người này không nhất định là vậy.” Lệ Duy An nhìn bóng lưng của Đinh Huyên, “Thế hệ trước càng coi trọng truyền thống hơn.”

“Nói phải nói phải.” Giám chế Trương vội vàng tán thành, có điều, “Tổng giám đốc Lệ quen biết Đinh Huyên à?”

“Giữa hai người từng có trao đổi gì?” Lệ Duy An liếc nhìn ông ta một cái.

“Cũng không gì nhiều. Trước đó cô ta viết kịch bản từng đưa cho tôi xem. Còn trẻ chẳng làm nên trò trống gì, lòng tự trọng còn rất cao.” Giám chế Trương cười nhạo một tiếng.

“Tôi thấy cô ấy rất xuất sắc.” Lệ Duy An không cười, “Tôi từng hợp tác ba tập kịch bản thể loại huyền bí với cô ấy, viết rất tốt —— là ông yêu cầu cao phải không?”

“Lúc ấy yêu cầu quả thật rất cao, hiện tại tôi cũng thấy không đúng, là tôi quá quan liêu. Nên cho biên kịch trẻ nhiều cơ hội một chút.” Giám chế Trương lập tức theo gió đổi chiều, “Có điều, cô ta viết thể loại huyền bí.”

“Phải, tình tiết liên kết rất phấn khích.”

Giám chế Trương cười sâu xa: “Trải nghiệm của bản thân cô ta cũng rất huyền bí.”

“Ông có ý gì?” Lệ Duy An hỏi.

Giám chế Trương cười ha ha hai tiếng: “Tổng giám đốc Lệ còn nhớ đạo diễn Khưu Bình chứ?”

……

Một mình Đinh Nhược Kỳ từ phòng khách đi vào phòng ngủ, rồi từ phòng ngủ lại ra phòng bếp. Bức tường âm thanh vang lên tiếng nhạc chấn động, là một bài hát xưa bất hủ cô tìm ra mấy hôm trước.

“Em lặng lẽ che mắt anh, muốn anh đoán em là ai, từ Mary đến Sunny và Ivory, chỉ là đừng gọi tên em ~~”

Đinh Nhược Kỳ vừa ngâm nga, vừa từ trong tủ lạnh bưng ra một hộp kem ít béo, mới múc một muỗng còn chưa đưa đến bên miệng, thì muỗng kem kia liền rơi xuống đất.

“Haiz.” Đinh Nhược Kỳ cau mày đặt hộp kem sang một bên, lấy ra mấy tờ khăn giấy lau chùi dưới đất.

Cô nhìn thấy chân ghế sofa đè lên một tấm ảnh.

“Gì đây…” Đinh Nhược Kỳ nhặt tấm ảnh này lên, lật qua mặt chính.

Nhìn thấy hình chụp trên đó, trước mắt cô tối sầm, trong phút chốc sắc mặt tái nhợt, bàn tay không thể kiềm chế mà run rẩy.

“A!” Cô đột nhiên hoàn hồn, hét to một tiếng, ném đi tấm ảnh liên tục lùi ra sau cho đến khi dựa sát tường, giống như thứ kia là một ngọn lửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi