SUỴT, NGÒI BÚT ĐƯA ANH TỚI

Đinh Huyên tỉnh lại trong tiếng chim hót vào sáng tinh mơ.

Mở mắt ra, ngoài bức màn trắng gió nhẹ từng cơn. Trong ánh mặt trời rạng rỡ, tại rừng cây xanh nhạt xanh đậm thỉnh thoảng có mấy con chim vỗ cánh bay ra từ giữa nhánh cây.

Cô quấn tấm chăn trắng noãn ngồi dậy, xúc cảm giữa da thịt và tấm chăn nói với cô, dưới chăn cô không mặc gì cả. Hơn nữa ở chỗ nào đó còn hơi đau vẫn chưa thích ứng.

Trên giường có chút hỗn độn, quần áo đặt trên chiếc ghế nằm cuối giường. Cô loáng thoáng nhớ lại…quần áo vốn bị xé rách đêm qua vứt xuống giường, đã không còn mặc được.

Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng mở cửa, anh đứng ở cửa, mặc áo len màu xám rộng rãi và quần thun màu đen, trong tay bưng một ly sữa: “Tỉnh rồi?”

Đinh Huyên nhất thời không thể phục hồi tinh thần, nhịp tim cô đập mạnh nhìn anh đi tới, anh đặt cái ly trên tủ đầu giường, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Lúc này cô mới ý thức được tình cảnh hiện giờ, cô co hai chân lại, vùi khuôn mặt nóng hổi trên đầu gối được tấm chăn phủ lên.

“Anh cùng em ngủ thêm một lúc nữa nhé?” Anh vươn tay vén tóc rối của cô ra sau tai, động tác rất nhẹ.

Đinh Huyên lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang đôi mắt đen láy của anh, cô không thể kiềm nén nỗi vui mừng: “Anh đã khôi phục lại rồi?” Vừa cất tiếng cô mới phát hiện giọng mình rất khàn.

“Ừm.” Anh gật đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú tựa như ánh mặt trời vào buổi chiều mùa đông, lại giống như chiếc áo len ấm áp tắm nắng buổi trưa. Anh vươn tay vuốt má cô, âm thanh tựa như đàn violin khoan thai diễn tấu, “Anh xin lỗi, anh đã làm em đau.”

Cô lắc đầu, cụp mắt, lông mi rung rung tựa như cánh bướm, có chút tham muốn nhiệt độ trong lòng bàn tay anh và sự vuốt ve của đầu ngón tay.

“Em mặc quần áo của anh trước nhé?” Anh hỏi, lướt mắt nhìn quần áo trên cái ghế ở cuối giường, ngay cả dây áo ngực của cô cũng bị anh cắn đứt đêm qua không mặc được.

“Ừm.” Cô gật đầu, thấy anh lại lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc, “Đây là cái gì?”

“Dây chuyền mới,” anh vừa nói vừa đeo cho cô, “Cái trước không thể dùng nữa.” Đêm qua cũng bị anh kéo ra. Dù sao đã không có hiệu quả, phải nói là đã sớm bị người ta đánh tráo. Khi Đinh Huyên suýt nữa bị hồ ly gây thương tích, anh nên chú ý tới điểm ấy —— giao huyết không thể bảo vệ cô. Rốt cuộc là ai thông qua cách nào đánh tráo dây chuyền của anh, anh sẽ tìm hiểu rõ ràng.

Đinh Huyên cúi đầu vuốt ve sợi dây chuyền mới, cái này không phải giao huyết, mà là mặt dây màu đen cứng rắn như kim cương, được mài thành hình hơi kỳ lạ, giống như thân cây và cành cây cỡ nhỏ.

Cô nhất thời trở nên hoảng loạn, lắc đầu liên tục muốn tháo dây chuyền trả cho Đoàn Luật Minh: “Em không cần, không cần…” Cô càng nói càng nghẹn ngào, trực tiếp khóc nức nở, “Em không cần!”

“Đinh Huyên!” Anh nắm chặt bàn tay cô đang níu mặt dây, âm thanh như đinh đóng cột, “Nghe lời.”

“Em không cần!” Cô ngẩng đầu, nước mắt trào ra, “Em lấy cái này, anh làm sao bây giờ?”

Đoàn Luật Minh đưa giao giác cho cô, là giao giác quan trọng nhất của anh. Thiếu mất giao giác, vĩnh viễn không thể mọc lại, nguyên khí của anh nhất định chịu tổn thương to lớn, mà cái này cũng không phải một sớm một chiều có thể khôi phục. Anh cắt đứt giao giác của mình, không giống với việc bị thương, càng nghiêm trọng hơn việc bị thương nhiều. Nếu không có chu sa, Đoàn Luật Minh bị thương phải cần thời gian dài hồi phục, huống chi là giao giác khiếm khuyết?

“Anh là do em tạo ra, nhớ không? Thế nên, mạng của em chính là mạng của anh.” Đoàn Luật Minh gỡ ngón tay cô ra, đặt dây chuyền trên xương quai xanh của cô, gằn từng tiếng, “Em có hiểu không? Sự an toàn của em rất quan trọng đối với anh. Anh không thể cho phép chuyện tối hôm đó lại xảy ra.” Anh hôn lên nước mắt trên má cô, đầu ngón tay lướt qua làn da cô, rất nhanh đến khu vực nguy hiểm trước ngực.

Đinh Huyên thở dốc một tiếng, rồi đột nhiên nắm chặt cánh tay anh, nhưng không phải ngăn cản.

“Nghe anh,” anh tì trán lên trán cô, trong mắt hiện lên tia mờ ám khó tả, “Anh đi ra ngoài, em mặc quần áo rồi xuống lầu.” Bằng không anh chẳng thể cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì, mà cô hiển nhiên cần tỉnh dưỡng.

“Được.” Cô gật đầu, vẫn còn chút nghẹn ngào.

Đinh Huyên mặc đồ ngủ của anh như hồi trước, khi đi trên cầu thang thì chợt nghe tiếng anh ở phòng bếp hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Mì cải xanh.” Đinh Huyên hít hít mũi.

“Được.”

Đinh Huyên dụi mắt: “Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ bốn mươi, còn sớm.” Anh đi tới, ngồi xổm xuống, xắn lên ống quần quá dài cho cô.

“Anh đã làm xong rồi à?” Đinh Huyên nhìn thấy trên bàn có trứng chiên và sandwich, “Em ăn cái này cũng được. Không cần làm mì đâu.”

“Anh đã nấu rồi.” Anh đứng dậy, “Em phải tin tưởng trù nghệ của anh chuẩn xác giống như y thuật của anh.”

Anh trở về phòng bếp thái rau, quả nhiên tư thế giống y như lúc đứng tại bàn giải phẫu, hành được thái chính xác một đoạn một centimet. Đinh Huyên đi tới ôm anh từ phía sau, đầu tựa trên vai anh. Nhiệt độ của anh khiến toàn thân cô đều biếng nhác.

“Thêm trứng nhé?”

“Không muốn.”

“Ức gà?”

“Không muốn.”

“Dấm?”

“Muốn.”

Đoàn Luật Minh đổ mì ra bát.

“Nóng quá.” Cô ở sau lưng anh nói.

“Nhìn thôi cũng biết nóng à?” Âm thanh của anh mang theo ý cười.

“Ừm.”

“Vậy để nó nguội một chút trước.” Đoàn Luật Minh đặt bát sang một bên, xoay người ôm eo Đinh Huyên, dễ dàng đặt cô ngồi tại mép bàn ăn.

“Tại sao ngồi ở đây?” Cô không rõ.

“Em đoán xem?” Anh cười nâng cầm cô lên, hôn lên môi cô.

Hô hấp của Đinh Huyên dần dần bất ổn, cảm giác được bàn tay anh vòng bên hông cô chậm rãi luồn vào áo ngủ, vuốt ve da thịt trắng mịn của cô.

……

Mấy phút sau, Đoàn Luật Minh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Nếu không ăn mì sẽ bở.”

Vừa dứt lời, bụng Đinh Huyên kêu ục một tiếng.

“Ăn sáng đi.” Anh nói xong, giúp cô kéo lên đầu vai áo ngủ, cài khuy áo lần nữa, sau đó muốn bồng cô xuống.

“Để tự em.” Cô đỏ mặt, nhảy xuống bàn, không nhìn tới anh. Cô biết anh nhất định đang cười, loại nụ cười khiến ánh mắt phát sáng lấp lánh.

Cô bưng mì đặt trên bàn, cũng may còn chưa bị bở, cô gắp một đũa ăn vào bụng, độ nóng vừa phải, hương vị ngon, rất thanh đạm, lại có mùi tôm. Mà hồi trước cô chỉ từng thấy anh làm sandwich, “Em tưởng anh chỉ biết làm sandwich thôi.”

“Chỉ là ăn cái kia đơn giản hơn, buổi sáng thời gian quá gấp. Có điều làm sandwich là sở trường của anh.” Anh ngồi đối diện, uống trà, “Tuy rằng hiện nay anh không biết làm nhiều món ăn cho lắm, nhưng nuôi dưỡng em thì không thành vấn đề.”

“Em cũng biết nấu ba món ăn đó…” Đinh Huyên nhỏ giọng.

“Ba món nào?”

Đinh Huyên vươn ngón tay bắt đầu đếm: “Cà chua xào trứng, trứng xào cà chua, còn có cà chua và trứng cùng xào với nhau.”

Đoàn Luật Minh rất phối hợp gật đầu, đôi mắt tựa như mặt hồ lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời, êm đềm ấm ấp, độ cong khóe môi kéo ra nụ cười: “Đinh Huyên của anh thật thông minh.”

“Lần sau em nấu cho anh ăn.” Đinh Huyên gắp cải xanh, “Bảo Cửu Vĩ cùng ăn luôn —— đúng rồi, nói đến anh ta, ngày hôm qua là anh ta đưa em và Nhược Kỳ trở về.” Cô nghĩ nghĩ, kể lại chuyện hôm đó từ đầu đến cuối.

“Thế nên La Minh chính là Trịnh Thanh Tùng.” Đoàn Luật Minh nhíu mày.

“Phải.”

“Vậy thì đơn giản rồi, La Dư Vũ không phải em gái của hắn, mà là yêu nô do hắn nuôi dưỡng. Con giao long đánh với anh hôm kia chính là La Minh. Chỉ tiếc để hắn chạy thoát.”

“Chênh lệch cũng quá lớn rồi, ở trong đề cương em sắp đặt cho hắn là con người. Bây giờ làm sao đây?” Đinh Huyên càng nghĩ càng lo lắng. Lão giao long kia trông rất lợi hại, mà Đoàn Luật Minh còn cắt giao giác cho cô. “Cũng không thể gọi Tiên Đam giúp đỡ —— cậu ta là đồ đệ của La Minh. Nói cách khác La Minh biết rõ tất cả trận pháp bắt yêu.”

“Đi hỏi La Dư Vũ.” Đoàn Luật Minh mau chóng xuất hiện một tia mờ tối, “Mấy hôm nay anh bất thường, hẳn là có liên quan tới La Dư Vũ.”

“Ý anh là tiếng hát của cô ta.” Đinh Huyên suy tư, “Cơ mà hôm anh tới Vu Nữ Cốc đúng lúc gặp được cô ta cất tiếng hát khiến Cửu Vĩ phát điên. Nhưng anh không bị ảnh hưởng gì cả.”

“Em nghĩ lại xem trước đó có điểm nào không bình thường không?”

Đinh Huyên cố gắng tìm tòi trong đầu, đáng lẽ cô không mang dây chuyền thì có thể thấy yêu quái, nên không thể lấy mình ra làm tham khảo, nhưng mà —— “Sáng ngày thứ hai sau khi em đến Vu Nữ Cốc Nhược Kỳ hỏi em nửa đêm có nghe tiếng hát không.”

“Nói cách khác, người thường cũng có thể nghe được tiếng hát của La Dư Vũ.” Đoàn Luật Minh nghĩ thông suốt mọi việc, “Anh đưa giao huyết cho em, có khả năng chính là khi đó Đinh Nhược Kỳ nghe được tiếng hát mà đánh tráo. Trong cái bình kia hiện tại chỉ là thuốc nhuộm màu xanh thôi. Năng lực của La Dư Vũ mạnh hơn lão La nhiều.”

“Nhưng sau đó chúng ta từ Vu Nữ Cốc trở về. La Dư Vũ vẫn ở chỗ ấy.”

“Anh bảo Cửu Vĩ trông coi bọn họ.” Đoàn Luật Minh trầm ngâm, “Chúng ta đã quên mất, một trong những năng lực của Cửu Vĩ chính là có thể dễ dàng bắt chước âm thanh của mọi người.”

“Ý anh là…” Đinh Huyên rõ ràng kinh ngạc. Lại là Cửu Vĩ sao? Anh ta thật sự khiến người ta không lần ra ý nghĩ, luôn không dựa theo lẽ thường. Nhưng lần này, anh ta rốt cuộc biết rõ nội tình của La Dư Vũ mà giúp cô ta, hay là trước đó bị La Dư Vũ mê hoặc mà vô thức giúp đỡ?

“Lát nữa anh sẽ đi tìm Cửu Vĩ một chuyến.” Đoàn Luật Minh đặt tách trà xuống,  “Cậu ta tốt nhất biết được phương hướng của La Dư Vũ.”

“Em đi cùng anh. Anh ta có thể ở nhà em.” Đinh Huyên buông đũa, rút lấy khăn giấy.

Thu dọn ổn thỏa từ biệt thự đi ra, trong ga ra Đoàn Luật Minh chọn một chiếc xe việt dã đưa Đinh Huyên về nhà.

“Không xong rồi, em đã bỏ quên Tiên Đam.” Đinh Huyên sực nhớ, vỗ đầu.

“Khi thư viện đóng cửa nhân viên tuần tra sẽ tìm ra cậu ta.”

“Anh không lo lắng cậu ta và La Minh là cùng một bè sao?”

“Lá gan của cậu ta nhỏ như vậy, trận pháp gì cũng không biết, nhìn là không hiểu rõ tình hình.” Đoán chừng La Minh cũng không trọng dụng cậu ta.

“Vậy em sẽ hỏi cậu ta có sư huynh sư đệ hay không. Haiz, còn phải xin lỗi đàng hoàng với cậu ta nữa.”

“Anh đi cùng em,” Đoàn Luật Minh dừng xe ở ven đường, “Anh xuống xe mua đồ. Em có cần gì không?”

“Không.”

Đinh Huyên ngồi trên xe chờ anh, một lúc sau thấy anh từ tiệm tiện lợi đi ra rồi đến thẳng tiệm thuốc nằm kế bên.

“Uống nước.” Anh trở về xe, đóng cửa lại, vặn mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô, sau đó lấy ra thuốc vừa mới mua xong, cũng tháo ra đưa cho cô.

Đinh Huyên sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ rần.

“Chỉ lần này thôi, anh sẽ không để em uống loại thuốc này nữa, không tốt cho cơ thể.” Anh không hề cảm thấy nói ra điều này có gì đó ngượng ngùng, ánh mắt anh vẫn dịu dàng, âm thanh trầm ổn, “Đây là trách nhiệm của anh, sau này anh sẽ có chuẩn bị.”

Khuôn mặt Đinh Huyên càng đỏ hơn, giống như quả cà chua chín. Cô vội vàng uống nước nuốt viên thuốc, bị sặc đến ho khan.

“Chậm một chút.” Đoàn Luật Minh vỗ lưng cô. Anh không biết yêu và người…có kết quả hay không, nhưng dự phòng một chút bao giờ cũng tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi