SUỴT! PHU NHÂN ĐẾN RỒI!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hắn ta mệt mỏi nói: “Cô (Thái hậu) bảo ta đến đón ngươi.”
Thấy hắn ta muốn quay người, Ninh Mặc khoác lên vai hắn ta, giữ lại bước chân muốn rời đi của hắn ta:
“Diên Tú.”
Ý cười trên mặt đã rút đi, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn người bạn tốt bên bờ vực, nói thẳng: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, trước sau gì thì con người cũng phải nhìn về phía trước.”
Lý Diên Tú hất bàn tay đang đặt trên vai hắn ta ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Lời này không đến lượt ngươi nói với ta.”
“Sao lại không đến lượt?”
Mắt thấy hắn ta lại muốn đi, Ninh Mặc gấp gáp, bước thật xa vọt đến trước mặt hắn ta, ngăn cản đường đi.
“Dù Nghiên nhi là em họ con vợ lẽ, nhưng cũng có tình cảm cùng lớn lên từ nhỏ.

Em ấy đi Bắc Ngụy, lẽ nào trong lòng tôi không đau sao? Nhưng việc này đã là một sự thật, anh có giày vò tiếp nữa thì ai cũng không có lợi.”
“Tránh ra!”
Giọng nói của Lý Diên Tú trở nên lạnh như băng, ánh mắt vô tình nhìn hắn:
“Đừng có cho ta biết là cổ vũ Nghiên nhi xuất giá cũng có một phần đóng góp của ngươi.”

Bạn tốt ngày xưa nay đã trở thành như vậy cũng trong dự liệu của Ninh Mặc.
Hắn không khỏi cười khổ: “Nếu nói trợ giúp, tôi còn không bị rồ như thế.

Nhưng việc này liên quan đến cả thế cục, không phải một lời của Ninh gia hay Lý gia có thể ngăn chặn.

Kể cả không phải Nghiên nhi cũng còn có cô nương nhà khác.

Ai bảo nước chúng ta còn yếu và vô năng đâu.”
Lý Diên Tú nắm chặt nắm tay, đáy mắt dâng lên một cảm giác vô lực.
Lần này lên phía bắc, hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ chưa từng thấy, càng hiểu được về sự khó khăn của dân chúng, lại càng hiểu tại sao quốc gia lại biến thành hình dáng ngày hôm nay.

Hắn hiểu được mấu chốt của sự việc ở đâu, nhưng lấy năng lực của bọn hắn ra đối kháng thì chẳng khác gì châu chấu đá voi (1).
“Diên Tú.”
Ninh Mặc vỗ vai hắn ta thật mạnh, ánh mắt chân thành:
“Anh, tôi chẳng thể lựa chọn nơi mình sinh ra, đổi lại là người khác có lẽ còn có thể đọ sức một hồi.

Nhưng anh, tôi đều ở trong vòng lợi ích này, chẳng lẽ, thật sự muốn thành kẻ địch với gia tộc sao?
Suy nghĩ cho kỹ, tân Đế nay còn nhỏ tuổi, anh, tôi còn có thời gian cân nhắc.”
Trong mắt Lý Diên Tú hơi giãy giụa, rất nhanh, hắn ta đã đè ép lại phần giãy giụa đó.
Thở thật mạnh ra một hơi trầm thấp, hắn ta chủ động đổi chủ đề:
“Lúc nãy anh lại trêu chọc ai đấy, nếu bị cô nhìn thấy, cô gái kia xui xẻo rồi.”
Ninh Mặc biết đáy lòng hắn ta đang giãy giụa, việc này, sao có thể chấp nhận được chỉ sau một lúc.


Ví như hắn, đến tận bây giờ, không phải trong lòng cũng sáng như gương mà lại chẳng có cách nào lựa chọn.

Chẳng qua là mỗi ngày dạo trà lâu tửu quán, ngắm hoa thưởng nguyệt, sống ngày nào hay ngày đó mà thôi.
“Nói đến cũng thật thú vị, đoạn thời gian trước Hoàng thượng xuất cung du lịch, khi quay về thì dẫn theo một cô gái.

Vừa rồi tôi trêu chọc nàng, không hề giống với quý nữ trong kinh, rất là đáng yêu.”
Lý Diên Tú cau mày: “Phương Cẩn mới bao nhiêu tuổi, thế mà lại thông hiểu tình cảm nam nữ rồi?”
“Cái này thì anh nghĩ nhiều rồi.” Ninh Mặc nghiêm túc: “Bình thường cậu nhóc kia vô cùng khắc khổ, chắc là trong cung quá cô đơn, muốn tìm một chút ấm áp.

À, đúng rồi, lẽ nào lần này anh đi ra ngoài lại không gặp được người nào hay việc gì thú vị sao?”
Người bạn tốt này có dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã được nữ giới yêu mến vô cùng.

Trước đây cũng có tính cách ngả ngớn, nhưng mà hai năm này, sau khi nói rõ tâm sự với Nghiên nhi mới bớt phóng túng khá nhiều.
Lời nói của Ninh Mặc làm hắn ta sững sờ.
Trong thôn bên bờ sông Tây Liễu, cô gái nhà nông mạnh mẽ vô lý kia xuất hiện trong đầu hắn ta một cách rõ ràng.
Vừa nghĩ tới hành động to gan và thái độ chẳng hề câu nệ của nàng, đột nhiên Lý Diên Tú cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Biểu cảm này sao có thể tránh thoát đôi mắt của tiểu hồ ly được.
“Xem ra, chuyến ra ngoài này của anh còn phát sinh chút chuyện mà tôi không biết.

Nhanh bồi bổ thân thể thật tốt đi, tôi còn muốn nghe anh kể về phong cảnh phương bắc đấy.”
Lời của bạn tốt từ tai này ra tai kia, lúc này trong đầu hắn ta thầm nghĩ về tờ giấy hôn thư ấy.
Tờ giấy ấy, tờ hôn thư có tên Ninh Mặc ở phần ký tên.
Ba người họ, từ nhỏ đến lớn, Tần Miện là người thật thà nhất, dáng người cao, bụng dạ thành thật, cũng trượng nghĩa nhất, Ninh Mặc lừa hắn không ít lần.
Hắn ta thì không như thế, nếu làm chuyện gì xấu, nhất định sẽ chuyển đến trên đầu Ninh Mặc.

Ai bảo hắn có một dáng vẻ phong lưu trời sinh, cha mẹ lại thương yêu vô cùng, cùng lắm thì dùng vài đĩnh bạc là có thể thoát thân.
Chỉ là lần này, trong lòng hắn ta lại lờ
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi