Năm mới đang đến, nghênh đón giao thừa.
Mới sáng sớm, Lạc Anh đã bị một đợt kèn trống vang dội làm tỉnh.
Đợi đến khi nàng đi giày xong rồi chạy về phía âm thanh phát ra, bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ ngây người.
Trong khoảng sân hình tròn trang nghiêm, hai hàng vệ binh đeo đao, đứng ở hai bên trái phải, mũ giáp chỉnh tề che kín cả người, nắng chiếu vào phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, chói mắt.
Phía sau vệ binh là hòa thượng mặc áo tăng dài màu nâu đất.
Vị đại hòa thượng đứng đầu cầm quyền trượng trong tay, khoác áo cà sa màu đỏ son.
Tổng cộng có chín hàng ngang, chín hàng dọc.
Thị vệ hai bên có nâng ống đồng dài chấm đất, buộc dải lụa hai màu vàng, đỏ, nghĩ chắc là âm thanh lúc nãy phát ra từ nó.
Ở chính giữa có ba cỗ kiệu liễn xếp lần lượt.
Đầu tiên là long liễn màu vàng sáng do mười sáu người nâng, một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên liễn to rộng.
Cậu bé đội mũ miện cửu lưu, mặc quần áo đen.
Vì cách quá xa nên không nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt.
Nhưng lại là lần đầu tiên Lạc Anh cảm thấy được cái gì gọi là uy nghiêm của thiên gia.
Liễn ở giữa và phía sau được che kín chặt chẽ, một cái có mười hai người nâng, một cái là mười, đều là màu xanh với viền đen, hoa văn chữ thọ, có thêm một phần nghiêm túc, chín chắn.
Tiếng kèn đồng lại vang lên, văng vẳng trong sân tròn, xuyên qua cung điện, lẫn vào với gió sương mưa tuyết, đè nặng vào người ta.
Trong âm thanh kéo dài, long liễn được nâng lên, vững vàng đi ra phía cửa cung.
Cho đến tận khi bóng dáng một cung tỳ cuối cùng biến mất, Lạc Anh vẫn còn đứng ở chỗ cũ, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Cô nương.”
Một cung tỳ ở bên cạnh lo lắng, nói: “Nơi này gió lớn, chúng ta vẫn nên về trước đi.”
Lạc Anh ừ một tiếng, lúc muốn đi lại quay đầu nhìn nơi trống trải vô ngần kia một cái, trong lòng nảy sinh một nỗi buồn không nói được bằng lời.
Trở lại trong cung, đám cung tỳ cẩn thận nâng áo váy mới, giúp nàng thay đồ, trang điểm.
Không quên khen nàng, trong tối là âm thầm muốn được chút tiền thưởng đầu năm mới.
Đáng thương cho họ nói một lúc lâu, thế mà lại như đàn gảy tai trâu.
Nhưng cũng chẳng thể trách Lạc Anh ki bo được, quả thật ở thôn Tây Liễu của nàng, đón năm mới cũng chỉ làm một bữa bánh trẻo trắng mà thôi.
Dưa, hoa quả và đồ ăn vật đều hiếm thấy, sao có thể nhắc đến vàng thật, bạc trắng đây?
Sau khi cung tỳ đi ra, đám người bên ngoài lập tức vây thành một vòng, ánh mắt lấp lánh mong đợi.
Lúc nhìn thấy người đi đầu lắc đầu, người nào người nấy đều rất thất vọng.
Miệng không nói ra nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghĩ đến.
Bởi vậy, một đám chẳng có tinh thần gì cả, hệt như cà tím bị phơi sương.
May mà mấy đại cung nữ bàn bạc riêng sẽ góp chút tiền, làm ít rượu thịt, chỉ đợi đêm xuống sẽ cùng nhau náo nhiệt một hồi, cũng xem như là đón năm mới.
Sau khi được dặn dò, đám người dưới cùng mới vui vẻ lên.
Mỗi người đều hơi không tập trung, ngóng trông màn đêm mau buông xuống.
Thật khó khăn mới đến lúc trời tối, hầu hạ Lạc Anh nằm xuống, thả màn trướng, bèn vội vàng đi đến phòng nhỏ ở hậu viện vui đùa.
Khi người ở xung quanh đã tản đi hết, tẩm điện yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Lạc Anh nằm ở trên giường, quay đầu nhìn dải lụa đang rủ xuống từ đỉnh đầu, vươn tay ra, quấn nó quanh đầu ngón trỏ.
Nàng nhớ nhà rồi.
Tuy rằng cái nhà kia rách nát không chịu nổi, quanh năm suốt tháng chẳng được ăn lấy một bữa cơm gạo trắng, cũng không mặc nổi một bộ quần áo nguyên lành.
Nhưng ở đó, lòng của nàng có thể bình yên và kiên định vô cùng.
Chẳng có chỗ nào giống hiện tại cả.
Náo nhiệt là của người khác, mà của chính mình… là tịch mịch.
Cửa sổ phát ra tiếng động rất nhỏ, nàng ngồi dậy cảnh giác, phủ thêm áo khoác rồi đi sang bên đó.
Phát hiện ra cửa sổ bị thổi mở ra một khe nhỏ -- Nghĩ chắc là trong đầu mấy cung tỳ kia mọc mốc, đến đóng cửa mà cũng quên.
Lạc Anh dứt khoát mở cửa sổ ra, cầm cái gậy ở bên cạnh, đẩy rèm lên.
Tay chống cằm đặt trên khung cửa, ngắm trăng đêm khuya.
Trăng khuyết như cái móc bạc cong cong, móc vào nơi chân trời, trong trẻo, lạnh lùng, sáng sủa.
Trời lạnh như thế này, đến cả một ngôi sao cũng không muốn lộ ra.
Bầu trời như tấm màn đen che kín hết tất cả, còn tốt là đèn cung đình sẽ được treo suốt đến tận mười sáu tháng Giêng mới cất đi, đèn chiếu sáng toàn bộ cung thất, tăng thêm mấy phần ấm áp.
Nàng ngắm một chuỗi đèn đẹp đẽ, tinh xảo, nhưng trong lòng lại vẫn băn khoăn: Không biết bây giờ Thuận Hỉ thế nào rồi.
Vốn muốn học theo người ta làm quần áo mới, nhưng thật sự là không làm nổi đường may.
Ép buộc đến cuối cùng cũng miễn cưỡng làm ra một cái áo khoét nách, tốt xấu gì cũng dùng toàn màu đỏ xem như vui mừng.
Thế mà ép buộc một cách đáng thương đến tận bây giờ mà vẫn chưa tặng cái áo đi được, mùng một năm mới đã đến rồi.
Lại nhớ mẹ, không biết bây giờ bà ấy đang ở đâu.
Có mặc áo mới, có ăn cơm no không.
Lại nhớ thương cha dưới cửu tuyền, ông ấy có nhận được tiền vàng đốt lần trước không.
Đến cả bà Châu mà nàng cũng nhớ rồi.
Chính mình không ở đấy, thím Liễu hầu hạ thì chắc bà ta cũng không dám diễu võ dương oai chứ nhỉ.
Nhưng mà nói không chừng đã mắng chửi cho sấp mặt ở sau lưng thím ý chứ.
Trăn Trăn gả vào đây, bị nhốt trong cái nhà giam này cả đời thật sao? Không có bạn tốt, tri kỷ, chỉ có tường cao lạnh lẽo, cô đơn biết bao.
Phương Cẩn...!lúc trai giới mà thèm ăn thịt thì phải làm thế nào? Còn có chuyện tối qua, rốt cuộc cậu ta muốn nói gì?
Cái tên hoa hòe hoa sói Ninh Mặc kia, hôm nay là ngày quan trọng như thế, chắc hắn không dám đi tìm vị Tô Ngâm cô nương kia uống rượu hoa đâu nhỉ.
Bây giờ nàng đã biết rồi, đại gia khuê tú sẽ không đi chỗ đó.
Lần sau gặp, nhất định phải trêu chọc hắn mới được.
Còn có…..
“E hèm.”
Lạc Anh bị tiếng ho này làm cho giật nảy mình, sau khi mạnh mẽ xoay người thì lập tức sững sờ.
Lý Diên Tú?
Ánh mắt Lạc Anh sáng ngời, lập tức chạy đến, nhảy lên ôm cổ chàng, cực kỳ vui vẻ: “Sao lại là anh!”
Chàng đã đến được một lúc rồi.
Nhưng mà thấy nàng mất hồn nhìn ra bên ngoài, vốn muốn đứng đợi nàng một chút, chẳng ngờ được cô bé này cứ như đã nhập định rồi vậy.
Không biết làm sao, chỉ có thể làm ra chút động tĩnh.
Lại cũng chẳng ngờ nàng đột nhiên nhiệt tình như thế, trái lại làm cho bản thân ngượng ngùng.
Khoảng cách với lần tiếp xúc thân mật trước cũng sắp hơn một năm rồi.
Dáng người thiếu nữ phát triển đẫy đà, dưới ánh nến, mái tóc đen bóng được buộc lỏng ở sau đầu, tô điểm thêm cho đôi má trắng như tuyết.
Con ngươi đen láy đang in ảnh ngược của khuôn mặt chàng, môi hồng mềm mại như đóa hoa kiều diễm.
Cái cổ thon dài, áo váy…..
Lý Diên Tú cưỡng chế bản thân phải chuyển tầm mắt đi, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt nàng xuống tháp mỹ nhân ở bên cạnh.
“Không phải tôi thì còn có thể là ai?”
Lạc Anh rất vui vẻ, lúc chàng muốn đứng dậy thì lập tức túm chặt tay áo dài rộng.
“Ý của tôi là sao anh quay lại được? Sau ngày đó, tôi tưởng anh sẽ không đến nữa.
Không phải anh có tin tức của mẹ tôi à, bây giờ bà ấy ở đâu, có khỏe không? Còn lần trước nữa, Hoàng thượng có làm khó anh không?”
Thiếu nữ như con chim sẻ, ríu ra ríu rít ko ngừng.
Nhưng âm thanh này còn êm tai hơn cả hỉ thước báo tin vui.
Mặt mày Lý Diên Tú giãn ra, không đành lòng kéo tay áo lại, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Hỏi nhiều như thế, rốt cuộc muốn tôi nói từ đâu trước?”
“Mẹ tôi!”
Lạc Anh nóng nảy kêu lên: “Mẹ tôi đang ở đâu? Bà ấy có khỏe không?”
Đây là việc nàng canh cánh trong lòng, cũng là việc đáng mong đợi nhất trước mắt.
Đương nhiên là Lý Diên Tú hiểu nàng, dịu dàng nói: “Bác gái rất khỏe, năm đó bà ấy gặp được một vị phu nhân ở Kiền Châu.
Mấy năm nay cũng chẳng phải chịu khổ nhiều, tôi đã đưa bà ấy về thôn Tây Liễu.
Nay bà ấy ở trong nhà, chỉ ngóng trông cô sớm trở về.”
“A!”
Lạc Anh lập tức nhảy xuống tháp, đi chân đất chạy vào trong buồng.
“Ngồi xuống đã.”
Lý Diên Tú tóm nàng trở lại, ấn bả vai nàng xuống, buộc nàng ngồi lại:
“Lẽ nào cô muốn tối nay về luôn? Kể cả đi thì tốt xấu gì cũng phải thu dọn hành lý, chuẩn bị một chút chứ.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, không biết còn tưởng cô là tên trộm gây chuyện đấy.”
Lạc Anh bị nói như thế cũng không xấu hổ, cười rộ lên.
“Anh kể tôi nghe đi, bây giờ mẹ tôi thế nào rồi? Sao hai người lại quen nhau, còn nữa, bà ấy còn nhớ tôi không? Đúng rồi, tôi phải dẫn cả tiểu Mộc Đầu nữa, chính là Thuận Hỉ ý, tôi dẫn nó cùng về.”
Nhắc đến Thuận Hỉ, con ngươi của Lý Diên Tú hơi tối lại.
Nhưng mà rất nhanh đã cười lên như cũ:
“Không vội, mấy điều này đều dễ nói.
Hôm nay tôi đến là muốn hỏi cô, cô thích trong cung không?”
Lạc Anh lắc đầu như trống bỏi, hạ thấp giọng: “Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là không tự do.
Tôi thà ở trong cái phòng cũ nát của nhà mình còn hơn, ít nhất còn được tự do.”
Lý Diên Tú nghe được đáp án này, không biết sao mà trong lòng lại thả lỏng.
Lại lắp bắp hỏi: “Thế, cô thích Ưng Thiên không?”
“Ưng Thiên tốt mà.”
Lạc Anh không cần nghĩ ngợi: “Nơi này núi đẹp nước đẹp, lại có đồ ăn ngon, còn chơi rất vui nữa, quả thật không tồi.”
Trong lòng Lý Diên Tú hơi thấp thỏm, do dự mãi mới hỏi: “Thế nếu… gả đến đây thì…..”
“Thế thì thôi đi.”
Lạc Anh chẳng hề do dự: “Các cụ nói rất đúng, phải môn đăng hộ đối.
Ai ai ở nơi ngày cũng không phú thì quý, đều không thích hợp với tôi.”
Lý Diên Tú hơi không thoải mái, giải thích: “Lời nói không giả, nhưng cụ thể thì phải nhìn từng người.
Ví dụ như có một số người có thể có thành kiến với thế tục, cũng không quá thích những cách nói này, dũng cảm chống đối vì cô.”
Lạc Anh nhìn chàng kỳ quái, cho đến tận khi chàng phải nuốt xuống nửa đoạn lời muốn nói còn lại.
“Anh thật là kỳ lạ.”
Nàng dịch về sau một chút, kéo giãn khoảng cách với chàng.
Khoảng cách như thế có thể bốn mắt nhìn nhau, thấy rõ chi tiết hơn.
Lạc Anh ngồi khoanh chân, chống hai tay lên đùi, nghiêng người về phía trước, nghểnh cổ tò mò nhìn chàng, muốn tìm hiểu được ngọn nguồn từ hai má hơi phiếm hồng của Lý Diên Tú.
ơ
“Này, không đúng, sao đột nhiên anh lại quan tâm đến tôi thế rồi?”
Lạc Anh bỗng vỗ tay cười: “Tôi biết rồi, anh là đến để thử tôi, đúng không?”
Lý Diên Tú ngẩn người.
Thử?
“Chính là tờ hôn ước kia mà!”
Lạc Anh cười đểu như tên trộm: “Có phải sau khi anh thấy tôi xuất hiện ở Ưng Thiên, mỗi ngày đều lo lắng tôi sẽ cầm tờ giấy kia ép anh cưới tôi? Yên tâm, bây giờ đối với anh thì tôi chẳng có nửa phần ý đồ nào đâu.”
Dường như nghe được tin tức của mẹ, trong lòng vui sướng, hoặc là ở nơi tha hương gặp được người quen cũ đã kéo ra mấy phần thân thiết.
Lạc anh lôi hết cả lời trong lòng ra để nói:
“Lúc ở thôn Tây Liễu, tôi từng thích anh thật.
Anh tuấn tú lại biết võ công, người nào gặp được mà không động lòng chứ.
Nhưng sau khi đến Ưng Thiên, tôi quen biết được rất nhiều người.
Có dáng vẻ đẹp, có tính cách tốt.
Có thể là tôi thích anh không sâu như vậy, cũng có thể là thời gian chúng ta ở bên nhau ngắn ngủi quá rồi.
Dần dần, sự yêu thích này cũng càng ngày càng nhạt.
Đợi đến khi gặp lại thì tôi mới xác nhận được là tôi không thích anh chút nào thật rồi.
Bởi vì khi tôi gặp anh sẽ không đỏ mặt, tim không đập nhanh, cũng sẽ không xấu hổ.
Nàng mải thao thao bất tuyệt, căn bản là không để ý đến vẻ mặt của người đối diện càng lúc càng khó nhìn.
Dần dần như bị phủ lên một lớp băng giá, không nhìn thấy biểu cảm thật sự nữa.
Cuối cùng, nàng vỗ vai Lý Diên Tú, nghiêng đầu cười hi hi: “Tờ hôn ước kia, anh biết, tôi biết.
Huống chi, không phải anh cũng dùng tên giả à.
Cứ bỏ đi thôi, ai trong chúng ta cũng không nhắc đến nữa.”
Lý Diên Tú nâng mi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm thẳng vào khuôn mặt cười không thèm để ý gì hết kia của nàng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng nảy sinh một cảm giác bất lực mạnh mẽ.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Mối tình đầu ý mà, luôn rất ngắn ngủi.
~~~~~~~~~~
Ngát
Ok, fine.
Ngọt ở đâu huhu, phí cả công dùng chữ “chàng” suốt từ đầu chuyện đến giờ TT.TT.