Lý Diên Tú?
Cô bé Ninh Nghiên không hề hay biết ba chữ kia có ý nghĩa thế nào, cô bé rụt rè chỉ vào mũi chân Lý Diên Tú, sợ hãi nói: “Có thể nhấc chân ra không? Cậu dẫm vào đường chuyển đồ ăn của bọn nó rồi.”
Lý Diên Tú nhấc chân lên, phát hiện hóa ra là dưới đất có một nửa miếng bánh ngọt và vài xác kiến chết bên trên, nhìn kỹ thì hình như còn dính mấy hạt vừng nữa.
Bé trai nhìn Ninh Nghiên, lông mày đang cau lại như hai con sâu béo: “Nữ quyến dự tiệc hôm này đều ở Tây uyển, đây là Đông uyển, là nơi khách nam tụ tập, thị nữ dẫn đường không nói rõ ràng sao?”
Ninh Nghiên á một tiếng, đứng dậy, vội nắm tay: “Tôi, tôi không biết.
Bây giờ tôi đi…..”
Nếu để mẫu thân biết được, nhất định sẽ phạt mình thật nặng.
“Đứng lại!”
Bé Lý Diên Tú mẫn cảm nắm bắt được sự không thích hợp trên người cô bé, tiến lên trước, dùng hai ngón tay gắp khẽ váy tà váy của cô bé.
Không biết ai đã lau một mảng màu đỏ trên váy, vô cùng chói mắt trên nền xanh lá.
Cái váy dài nửa mới nửa cũ này cũng là một cái đẹp nhất trong tủ của cô bé Ninh Nghiên.
Vừa nghĩ đến không hiểu sao mà cái váy yêu thích đã bị hỏng, lại nghĩ đến mình mặc váy này đi suốt một đường từ cửa vào đây, không biết đã bị bao nhiêu ánh mắt cười chế giễu rồi.
Lập tức hốc mắt đỏ lên, nước mắt không nhịn được muốn trào ra.
Thấy như là cô bé muốn khóc, bé Lý Diên Tú không hiểu: “Không phải chỉ là váy bị bẩn thôi à.
Ninh Mặc, gọi nha hoàn nhà cậu mang váy áo đến đây cho người ta thay đi.”
Cậu bé ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang nói chuyện với núi giả ở bên cạnh.
[Ngát dịch và đăng trên di ễn đà n L.ê Q úy Đ ôn]
Trừ khi nơi này vẫn còn người khác?
Ninh Nghiên hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn theo, vừa lúc đối diện với một cậu bé mặc bộ áo trắng, đầu đội ngọc quan, cười hi hi đi ra từ sau núi giả.
Nhìn có vẻ là cậu bé lớn hơn mình hai, ba tuổi, dáng người cao ráo, trên mặt luôn treo nụ cười, làm cho người ta vừa gặp đã có cảm giác thân thiết.
Ninh Mặc đi qua người cô bé, chẳng thèm để ý, đi thẳng đến bên cạnh Lý Diên Tú, véo khuôn mặt trắng nõn của bé trai:
“Không phải đã nói rồi à? Gọi anh trai.”
Lý Diên Tú nhấc chân nhỏ của cậu bé đạp sang, may mà Ninh Mặc nhanh chân lẹ mắt, vội vàng lùi ra sau, thế mới tránh cho quần áo phải chịu tội.
“Chẹp, chẹp, chẹp, vẫn là hồi nhỏ vui hơn, càng lớn càng vô tình rồi.” Sau khi Ninh Mặc tặc lưỡi mới chuyển mắt sang nhìn cô bé bên cạnh: “Tên là Ninh Nghiên?”
“Vâng.”
Con trai cả trưởng phòng Ninh gia lấy con gái Lý gia, liên hôn giữa hai nhà rất mạnh, dưới gối lại chỉ có một con trai, yêu thương chiều chuộng vô cùng.
Chẳng có phòng nào của nhà họ Ninh là không hâm mộ, đặc biệt là con vợ lẽ không được yêu thương như Ninh Nghiên.
Có lúc nằm mơ cũng nghĩ nếu mình được sinh ra từ trưởng phòng của Ninh gia thì tốt biết mấy.
Mùa đông không phải chịu lạnh, mùa hè cũng không sợ muỗi.
Quan trọng nhất là di nương sẽ không cần phải thức đêm thêu thùa hàng ngày để có tiền sinh hoạt nữa.
Nhìn thấy vị con cưng của trời này, nói không căng thẳng là điều không thể nào.
Lòng bàn tay Ninh Nghiên ướt sũng, lặng lẽ lau vào sau váy.
Đột nhiên lại nhớ ra váy mình còn có một vết bẩn lớn, lập tức da mặt căng chặt.
Ninh Mặc cười khẽ, nhấc tay vẫy một tên tùy tùng: “Đi mang một bộ váy áo đến đây.”
Nghĩ ngợi, lại thêm một câu: “Lại đi Đồng Tâm trai lấy một bộ diêu đẹp mắt, cứ nói là ta muốn.”
Ninh Nghiên kinh ngạc, cô bé biết Đồng Tâm trai, lúc sinh nhật trưởng tỷ mười tuổi, mẫu thân dẫn cô bé đi Đồng Tâm trai mua một cái trâm, cô bé vẫn giữ như bảo bối đến nay.
Nhưng lúc này, căn bản là chẳng có phần cho cô bé mở miệng.
Sau khi dặn dò, Ninh Mặc quay đầu hỏi Lý Diên Tú: “Lần trước bại bởi tiêu của tôi, nay có mang đến không?”
Vừa nhắc đến đây thì bé Lý Diên Tú không vui mấy, rầu rĩ: “Tần Miện cầm đấy, lát nữa sẽ đến, cậu đòi cậu ấy đi.”
“Sao lại gọi tên lỗ mãng ấy đến đây?”
Đột nhiên Ninh Mặc đổi sắc mặt, ý cười hoàn toàn biến mất, than than thở thở:
“Y vừa đến là cả viện của tôi sẽ gặp tai ương.
Lần trước tên lỗ mãng ấy cứ muốn luyện võ, ném chùy phá vỡ cả một miếng đá Thọ sơn, một miếng đá Linh bích, đều là thứ phụ thân yêu nhất.
Không biết lần này sẽ làm hỏng cái gì nữa đây.”
Hai người nói chuyện cứ như đã hoàn toàn quên mất có một nhân vật là Ninh Nghiên ở bên cạnh.
Ninh Nghiên rất lúng túng, muốn rời đi, dù sao thì Ninh Mặc cũng có lòng tốt giúp mình.
Nhưng không đi thì cô bé cảm thấy mình như bị thừa, một chấm loạn trong bức tranh xinh đẹp, phá hủy không khí hài hòa.
Nhưng vào lúc này, bụng cô bé kêu òng ọc, cô bé giật mình, vội vàng ôm chặt.
Sau đó lén lút nhìn hai cậu bé trước mặt, thấy họ nói chuyện càng hăng say hơn, căn bản là chẳng phát hiện sự túng quẫn của mình.
Ôi!
Ninh Nghiên thở phào, nhưng mà rất nhanh đã phát hiện chút đầu mối.
Hai cậu bé nói chuyện, nói một cách xác thực thì giống như toàn là Ninh Mặc chủ động trêu đùa.
Đừng nhìn tuổi Lý Diên Tú còn nhỏ, hình như tính cách hơi lạnh lùng, thường xuyên đến năm câu mới đáp một câu, thỉnh thoảng thấy phiền còn hung hăng đốp chát lại Ninh Mặc một câu.
Thế mà Ninh Mặc cũng không giận, trái lại, hình như rốt cuộc đã đạt được mục đích nào đó, cười lên ha hả..
Thật là quái dị.
Đột nhiên, Lý Diên Tú quay đầu sang, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn chằm chằm Ninh Nghiên:
“Cô thích ăn gì?”
Ninh Nghiên bị dọa sợ rồi, nhìn quanh trái phải, phát hiện chẳng có ai mới xác định là cậu bé đang nói chuyện với mình.
Theo bản năng, cô bé muốn nói rằng mình không đói đâu, nhưng nghĩ lại, chắc là cậu ấy đã nghe thấy tiếng bụng mình kêu lúc nãy, nên bây giờ mới hỏi thế.
Ngôn Tình Tổng Tài
Mà qua lâu vậy rồi mới hỏi, chắc là muốn tránh làm cho mình lúng túng.
Trong lòng Ninh Nghiên ấm áp ngay lập tức, dứt khoát nói thoải mái: “Tôi, tôi không kén chọn, món gì cũng được.”
Lý Diên Tú gật đầu, nói với Ninh Mặc: “Hôm nay nhiều người, chướng khí mù mịt, tôi cũng lười đi sang đó.
Cậu làm chút rượu thịt đi, chúng ta vừa ăn vừa ngắm cảnh ở đình nghỉ mát.”
Ninh Mặc nhíu mày, nhìn cậu bé với ánh mắt sâu xa: “Thằng nhóc nhà cậu, sai tôi sai thành quen đấy nhé.
Nếu tôi nói thì dứt khoát đừng lăn lộn ở đây nữa.
Không phải tên lỗ mãng mới có một em gái ruột à? Chúng ta đến thẳng bên đó thăm đi, tiện thể gọi một bàn đồ ngon đưa đến luôn đấy, có phải là tuyệt vời không?”
Lý Diên Tú hơi nhíu mày, có chút dáng vẻ ít tuổi mà già dặn:
“Lúc nào cũng có thể đi bên kia, hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu mà, không có lý nào mà khách đều đến, Thọ tinh lại chạy đi nơi khác.
Cậu cũng không sợ về sau Ninh Thái phó sẽ lại phạt cậu chép “Lễ Ký” à, đến lúc đấy thì nhưng có mà bảo bọn tôi chép thay.”
“Thằng quỷ con này, tôi chỉ đào hố cho Tần ngốc thôi, lúc nào thì bảo cậu chịu thay đâu chứ?”
Nghĩ ngợi: “Thôi quên đi, hôm nay cố gắng chịu đựng vậy.” Lại gọi một tùy tùng đến, bảo y đi chuẩn bị thức ăn.
Tự mình đi cùng Lý Diên Tú và Ninh Nghiên leo lên đình nghỉ mát bát giác ở trên núi giả bên cạnh.
Ninh Nghiên tận lực làm cho bản thân không toát ra chút cảm giác tồn tại nào.
Cô bé giả vờ nhìn ra ngoài, lại phát hiện hóa ra đây là vị trí cao nhất trong toàn phủ trạch.
Từ đây có thể nhìn rõ ràng rành mạch toàn bộ phủ, kể cả người trong nhà.
Nữ quyến đều ở trong Tây uyển, hoa hồng liễu lục, cứ như trăm hoa đang khoe sắc.
Nhưng cô bé chỉ liếc mắt một cái đã thấy được trưởng tỷ.
Không phải cái gì khác mà chỉ vì thân hình của trưởng tỷ mượt mà, hôm nay lại chọn một bộ màu hồng đào, nhìn rất chói mắt.
Này còn không à, trưởng tỷ đang cong mông ra sức bám víu vào người ta, mà đám quý nữ ở bên cạnh thì đều có tư thái cao ngạo.
Trưởng tỷ như một đứa nô tỳ, bị người ta sai làm cái nọ, cái kia, khá buồn cười.
Cô bé Ninh Nghiên đã nghẹn trong lòng một thời gian dài, không khỏi xì cười ra tiếng.
“Đang nhìn gì thế?”
Đột nhiên có một tiếng nói truyền đến bên tai làm cô bé đứng bật dậy ngay lập tức, hốt hoảng gục đầu xuống, tay chân luống cuống, gọi một tiếng: “Ninh công tử, tôi, tôi…..”
“Ninh công tử?”
Ninh Mặc cười, đưa tay vén sợi tóc mai bay loạn thay cô bé, dịu dàng nói: “Xưng hô xa lạ quá.”
Chân Ninh Nghiên hơi run rẩy.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng Ninh Mặc được sinh ra với khuôn mặt vô hại, dịu dàng, trắng nõn.
Nhưng cô bé cứ sợ cậu thiếu gia này, không dám đến gần.
Có lẽ là vì đôi mắt kia đi.
Di nương nói, bất kể con người giả vờ thế nào đi nữa, ánh mắt cũng không lừa được ai.
Đôi mắt Lý Diên Tú trong suốt, vừa nhìn đã biết là một đứa bé ngay thẳng.
Mà Ninh Mặc, mặc dù khuôn mặt của cậu ta vẫn luôn cười, đôi mắt lại là lạnh băng, giống như băng tuyết nghìn năm không tan vậy.
Không, càng giống tuyết yêu định cư trên đỉnh núi tuyết hơn, nếu nhìn vào đôi con ngươi ấy, sẽ nhiếp hồn người ta, lấy tính mạng người ta.
“Ơ, căng thẳng như thế làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, rượu thịt đã được bày lên, váy áo, trang sức cũng đã được mang đến.
Bốn thị nữ dẫn cô bé vào trong một hốc núi giả, lại dùng tơ lụa tốt nhất vây quanh một vòng để cô bé thay quần áo.
Ninh Nghiên đang cầm vải sa màu ráng chiều nhẹ như không kia, kích động đến run cả tay, lúc mặc lại càng cẩn thận hơn, chỉ sợ sẽ làm hỏng mất.
Lại có tỳ nữ tiến đến, chỉnh lại búi tóc cho cô bé, mở tráp đàn hương ra, lấy một cái trâm hồng ngọc nạm vàng và một bộ diêu vàng tinh xảo, xinh đẹp.
Một khắc khi được cài lên tóc, Ninh Nghiên nín thở.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa xong, Ninh Nghiên thấy mình không thể đi đường được nữa, trên đầu như đang treo bảo bối quý giá nhất, dễ vỡ nhất thế gian, cái cổ cứng ngắc, không dám động, nỗ lực duy trì một tư thế quái dị đi vào trong đình.
“Ừ, nhìn đẹp hơn nhiều đấy.
Có phải không, Diên Tú?”
Lý Diên Tú không nhìn cô bé, giơ đũa gắp một miếng mứt hoa quế cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
“Chẹp, chẹp, chẹp, khách còn chưa động đũa mà cậu lại tự ăn rồi.” Ninh Mặc trêu cậu bé, lại gọi Ninh Nghiên: “Ngồi đi cô bé, không cần khách sáo.”
Quả thật là đồ ăn Ninh gia đầy đủ sắc, hương, vị, Ninh Nghiên bất giác ăn rất nhiều.
Đợi đến lúc đặt đũa xuống, phát hiện thế mà mình lại ăn hết một bát cơm, còn ăn một nửa đĩa vịt nướng tương đỏ nữa.
Cô bé không khỏi đỏ mặt.
Sau khi đám người làm thu dọn sạch sẽ, hầu hạ ba người rửa tay, lại mang đàn đến trước mặt Ninh Mặc.
“Hay là hôm nay cậu chịu tủi thân chút đi, dùng tiêu của tôi?”
Lý Diên Tú nhỏ người mà thông minh, nhắm mắt lại, dựa thân mình ra sau: “Hôm nay tôi đến đây làm khách, cũng tặng thọ lễ rồi, chẳng có lý nào lại phải xuất chiêu.”
“Được, được, được, thế thì tôi đây hiến một khúc, coi như là cảm ơn phần thọ lễ kia.”
Tiếng đàn du dương, ý cảnh sâu thẳm.
Cứ nghe mãi, mí mắt của Ninh Nghiên càng lúc càng nặng, đợi đến lúc tỉnh lại thì mới phát hiện, thế mà bản thân lại ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Sắc trời đã tối, trong đình, trừ cô bé ra thì không còn ai khác.
Ninh Nghiên hơi hoảng hốt, đứng dậy, còn tưởng là mình mơ giấc mộng Nam Kha.
Nhưng mà chân đặt xuống thảm nhung, và bộ váy áo đẹp đẽ, tinh xảo này lại nói cho cô bé biết, toàn bộ là thật!
Đợi đến khi gặp lại mẫu thân và trưởng tỷ, mắt hai người kia đều nhìn thẳng cô bé.
Trưởng tỷ đi lên véo tai cô bé, bàn tay béo mập như một cái gọng kìm bằng sắt, kẹp rất chặt.
Vừa véo, vừa mắng:
“Con đĩ con, mẹ ta có lòng tốt, dắt ngươi ra ngoài thăm thú thế giới.
Ngươi thì giỏi rồi, còn đi ăn trộm đồ.
Đây còn không phải là vứt hết mặt mũi nhà chúng ta đi à? Quay về sẽ bán ngươi đi, ai bảo ngươi dám làm càn!”
Ninh Nghiên chỉ cảm thấy lỗ tai sắp rơi ra rồi, mà không rên một tiếng.
Bởi vì cô bé biết, nếu tự mình nói thật ra, chỉ sợ còn phải chịu tội nhiều hơn thế này.
Trưởng tử Ninh gia, tiểu công tử Lý gia, bất kể nói tên một người ra cũng đủ để làm cho người ta đỏ mắt.
Thế còn chẳng bằng chịu chút đau khổ da thịt ngay bây giờ, đỡ phải chịu tội nặng hơn.
Hôm nay trưởng tỷ tức nghẹn một bung, không ngờ thứ nữ này lại có thể mặc vàng đeo bạc, cũng không biết đã gặp được tạo hóa gì nữa.
Mắt đỏ rực lên, xuống tay càng độc ác hơn, còn bắt đầu đá chân nữa.
Đúng vào lúc Ninh Nghiên tưởng mình bị đánh một cái tát, đột nhiên, có người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, dáng vẻ uyển chuyển đi từ trong phủ ra.
Mẫu thân vội vàng túm con gái lại, lấy thân mình to béo che đi Ninh Nghiên chật vật không chịu nổi ở phía sau, cười tươi tiến lên.
[
Người phụ nữ kia đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: “Phu nhân chúng ta nói vừa thấy lệnh ái đã thích, cứ như là mẹ con từ kiếp trước vậy.
Đặc biệt lệnh cho tôi đến chuyển lời cho phu nhân, muốn đón lệnh ái vào phủ ở, không biết có được không?”
Lập tức mẫu thân mừng rỡ như điên, đến cả trưởng tỷ ở đằng sau cũng không nhịn được mà buông Ninh Nghiên ra, lộ khuôn mặt béo mập như heo, lí nha lí nhí: “Tôi, tôi cũng vừa gặp phu nhân đã thấy quen, thấy bà ấy như thấy được mẹ ruột vậy, không, còn thân hơn cả mẹ ruột nữa.”
Đùa à, nếu có được núi dựa lớn thế này, về sau nàng còn không đi ngang ở kinh thành sao?
Người phụ nữ lại cười, không nhìn hai mẹ con này nữa, rướn cổ nhìn ra sau hai người:
“Ninh Nghiên cô nương, nếu ngài nguyện ý thì gật đầu, sáng sớm ngày mai sẽ có kiệu đến đón ngài.
Phía phụ thân ngài bên kia, lão thân cũng sẽ đi báo một chuyến là được.”
Ý cười kéo dài, giọng điệu chắc chắn cứ như đã biết nhất định Ninh Nghiên sẽ không từ chối.
Cô bé có lý do gì để từ chối đâu?
Ninh Nghiên đảo tầm mắt qua hai mẹ con kia.
Thấy rõ ràng sự phẫn nộ trong đáy mắt mẫu thân, sự kinh ngạc trên khuôn mặt trưởng tỷ.
Đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác vui sướng, thoải mái vô cùng vì đã trả thù.
Mặc dù không biết sao lại giữ cô bé lại, thậm chí đến cả mặt của phu nhân mà còn chưa gặp nữa.
Nhưng mà, nếu so sánh với trưởng phòng Ninh gia xa lạ, cái nhà u ám bẩn thỉu kia càng làm cô bé buồn nôn hơn.
Dưới ánh mắt của mọi người, Ninh Nghiên khẽ gật đầu, làm ra một quyết định đã thay đổi vận mệnh của cô bé:
“Cảm ơn phu nhân yêu mến, đương nhiên… Ninh Nghiên nguyện ý.”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Thế mà hôm nay lại viết được gần bốn nghìn chữ.
Mình giỏi thật đấy! Hi hi hi!
~~~~~~~~~~
Nguyên văn chương này 3780 chữ.
Vẫn biết tác giả cần phải viết cho có đầu, có đuôi, có bối cảnh, mà mình thích ngọt cơ.
Hu hu hu TT.TT.