Sau khi ăn xong, Lạc Anh ôm cánh tay Trinh nương làm nũng, muốn cùng đi dạo chợ, lại bị Trinh nương khéo léo từ chối:
“Hai người đi đi, mẹ lớn tuổi rồi, không thích đi dạo lung tung nữa.
Đậu nành thì đến phố phía sau, có một cô nương tên là Ngọc Nhi bán.
Đậu nhà cô ấy vừa to vừa tròn, còn đưa đến tận nhà nữa.”
Hình như Lạc Anh hơi kinh ngạc, nhưng mà vẫn gật đầu.
Quay sang gọi Lý Diên Tú, nói như lẽ đương nhiên: “Thế chúng ta đi thôi.”
Lý Diên Tú…..
Hình như… tôi cũng chẳng nói muốn đi với cô mà.
Sau hai chén trà, một cảnh đẹp hiện ra trên đường phố của trấn nhỏ biên thùy này.
Thân hình của người nam không phải dạng cơ bắp rắn chắc, cao lớn vạm vỡ người Bắc Ngụy thích, mà là cao gầy mảnh khảnh, đầu đội mũ da, mặc áo khoác da, nhưng cũng không che được dung nhan thanh tú, tuấn mỹ kia.
Mà bên cạnh người này có một mỹ nhân nhỏ nhắn đang nhảy chân sáo, còn kinh diễm hơn nữa.
Dưới mũ lông sóc màu nâu lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, hết sức linh động.
Nàng mặc áo choàng có hoa nhỏ, lại không hề che lấp eo thon kia.
Lúc này đây, nàng đang hờn dỗi gì đó với chàng kia, đáng yêu vô cùng.
May mà nơi này ít người, trời lại rất lạnh lẽo.
Mọi người thưởng thức xong cũng vội vàng đi làm chuyện của mình.
Dựa theo miêu tả của Trinh nương, hai người tìm được cái viện thứ tư ở phố phía sau.
Cửa lớn rộng mở, chỉ treo một lớp rèm bông rất dày.
Vừa vén lên, một đợt khí nóng làm cho xương cốt người ta mềm ra ngay lập tức.
Lạc Anh nhìn bố trí bên trong phòng, không giống quán bán hàng cho lắm.
Chỉ thấy chẳng có ai, không khỏi nâng cao giọng hỏi: “Có ai không?”
“Đến đây.”
Đột nhiên có tiếng nói ở phía trước vang lên, tiếp sau đó là một cô gái dung mạo thanh tú đi ra từ phía sau tủ.
Chắc là vì trong phòng ấm áp, nàng ta chỉ mặc một cái áo kép.
Tay áo được xắn lên cao, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Thấy có cả một chàng trai, nàng ta hoảng hốt buông khăn trong tay xuống, kéo lại tay áo.
Thực tế thì nàng ta không làm thế cũng chẳng sao, bởi vì tốc độ của Lạc Anh càng nhanh hơn---
Nàng giành bước một bước đứng trước mặt Lý Diên Tú: “Cô là Ngọc Nhi à, tôi đến mua đậu.”
Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên: “Cô là?”
“À, tôi là con gái nhà ở viện phía trước kia, chúng tôi mới chuyển đến, chắc là cô không biết.”
“À.” Ngọc Nhi hiểu ra: “Hóa ra là con gái của thím Lý à, tôi nói sao lại lạ mặt đâu.
Mấy ngày trước bà ấy đã nói với tôi rồi, đợi con gái đến sẽ tìm một cái nghề để làm.
Không ngờ cô đến nhanh thế!”
Lại giải thích: “Trong trấn của chúng ta thì có ít người Nam Trần, thấy lạ sẽ đều hỏi thăm, cô đừng nghĩ nhiều.”
“Không sao.” Lạc Anh cũng rất hào sảng: “Thế thì phiền cô đưa một túi đậu qua nhà, chúng tôi mới đến, sẽ đi ra ngoài nhiều hơn cho quen thuộc.”
Ngọc Nhi cười, tiễn hai người ra ngoài rồi quay vào trong phòng, không để ý Lý Diên Tú nhíu mi, xoay người nhìn nàng ta một cái.
“Sao thế?”
Lạc Anh thấy ánh mắt của chàng đang giằng co trước cửa tiệm của người ta, trêu chọc: “Thế nào, nhìn trúng người ta rồi?”
“Đừng nói lung tung.”
Lý Diên Tú quay đầu sang đây, khẽ trách, trong mắt vẫn hơi lờ mờ.
Chàng vẫn đang nghĩ hình như đã từng gặp cái cô Ngọc Nhi này ở đâu rồi.
Là ở đâu nhỉ?
Bất thình lình lại nảy ra một khuôn mặt làm cho chàng tâm phiền ý loạn, dứt khoát không nghĩ nữa.
Vừa khéo là Lạc Anh nhìn thấy một thợ săn đang bán chim cu gáy và thỏ hoang, lập tức tò mò, đi theo phía sau người ta cò kè mặc cả, rồi đều mua hết.
So với Ưng Thiên, quả thật là giá cả nơi này thiện lương hơn nhiều.
Lạc Anh vui đến mặt mày hớn hở, kể cho Lý Diên Tú nghe về tin tức mới có được ở chỗ thợ săn:
“Người đó nói nếu mùa đông mà may mắn thì còn có thể săn được gấu ngựa nữa đấy.
Oa, tôi còn chưa nhìn thấy gấu thật bao giờ đâu.
Đợi người đó săn được, nhất định tôi phải đi xem náo nhiệt.”
Tiếp theo đó, Lý Diên Tú cảm thấy tay trùng xuống, ba con chim cu và hai con thỏ hoang đã được treo thẳng lên tay chàng rồi.
Người nào đó chẳng có chút tự giác gì cả, cứ mặc kệ đi phía trước, vừa bốc phét:
“Lúc đầu tôi còn hơi sợ, trước đây nghe nói người Bắc Ngụy người nào người nấy đều như thổ phỉ, ăn tươi nuốt sống.
Không ngờ lại khá thân thiện đấy.
Có thể bán đồ rẻ như vậy cho tôi.
Bắc Ngụy tốt thật!”
Thấy nàng khen không dứt miệng, Lý Diên Tú nhịn xuống xúc động muốn liếc trắng mắt, lại xách thử đồ trong tay, trong lòng đã hiểu ngay lập tức.
Hy vọng đến tối khi nàng xử lý chỗ này, phát hiện ra khác thường, vẫn còn có thể cao hứng mà nói Bắc Ngụy tốt thật như bây giờ.
Lạc Anh thấy cái gì cũng mới mẻ, y hệt đứa bé ba tuổi, nhìn cái này, sờ cái kia.
Nhưng vì không thể chịu nổi thời tiết ở đây thật sự là quá lạnh, chưa dạo được một canh giờ mà đã sắp đóng băng cả người từ trong ra ngoài rồi.
Nhưng cứ thế này mà về thì nàng cũng không cam tâm.
Ánh mắt tùy ý lướt một vòng, đột nhiên thấy mấy cái lều trại màu xám cực lớn, bên trên đỉnh còn có khói trắng lượn lờ, không khỏi lấy làm lạ, hỏi:
“Kia là gì?”
Lý Diên Tú cũng không rõ, đợi đến khi Lạc Anh hỏi được người qua đường đó là nơi ăn cơm, lập tức hai mắt sáng rực, chẳng nói chẳng rằng kéo Lý Diên Tú vào lều.
Thật sự là náo nhiệt.
Khó trách, dạo hồi lâu trên đường mà cũng chẳng thấy mấy người, hóa ra là trốn ở trong này hết.
Trong lều có ba cái bếp lò, trên đặt nồi, bên trong đang nấu đồ ăn sôi ùng ục, ùng ục, mùi thơm lượn lờ, bay thẳng lên tận mây xanh.
Quanh bếp lò có vây một vòng bàn thấp, xung quanh ngồi đầy người.
Trước mặt mỗi người đều bày một cái đĩa sứ thôi, bên trong có một miếng thịt rất to.
Cũng chẳng có đũa, dùng tay xé rồi cho đặt vào miệng hút, miếng thịt kia trôi tuột vào bụng.
Thấy có khách đến, chủ quán bảo khách quen dịch một chút, miễn cưỡng lộ ra hai chỗ ngồi.
Lạc Anh chẳng khách sáo tí nào, đặt mông ngồi xuống, nhìn trái ngó phải.
Thấy mọi người ăn uống vui vẻ, không khỏi thèm ăn, ồn ào muốn một suất.
Đầu bếp râu quai nón đứng ở giữa, nghe được lời của Lạc Anh thì dùng cái muôi sắt vớt từ trong nồi ra một khúc xương cực lớn, bên trên vẫn còn nguyên tảng thịt, dưới ánh sáng màu vỏ quýt, nhìn hấp dẫn lạ thường.
Ông ta tiện tay cầm một cái đĩa lên, đặt vào trong, đi đến trước mặt Lạc Anh, vừa cười thì râu đã rung lên, giọng nói cứng ngắc:
“Tiểu cô nương, ăn thử đuôi bò của chúng tôi, thơm lắm.”
Giờ Lạc Anh mới nhìn rõ trong đĩa là một cái đuôi bò rất dài, nhưng mà mùi vị rất tuyệt, chẳng hề bị tanh nồng tí nào.
Lạc Anh cắn một miếng, phát hiện không giống với những món đã từng ăn, hình như hương liệu được nhồi vào bên trong thịt, thịt trên cái đuôi đã được hầm nhừ, húp một phát là trơn tuột vào bụng luôn.
Rất nhanh, một đĩa cũng được bày ra trước mặt Lý Diên Tú.
Lạc Anh bắt chước mọi thứ rất nhanh, chẳng bao lâu đã ăn bằng tay hệt như mấy người Bắc Ngụy, còn có thời gian quay sang thúc giục Lý Diên Tú:
“Ăn ngon cực kỳ, anh mau thử xem.”
Lý Diên Tú nhìn mỡ đầy miệng và ngón tay phản quang của nàng, lặng lẽ kéo ra một khoảng cách.
Cuối cùng, một mình Lạc Anh ăn hai suất, ôm bụng ợ một cái, đi chậm rì rì từ trong lều ra.
Đến khi ngang qua một quầy bánh ngọt, Lý Diên Tú cố ý trêu nàng: “Chúng ta mua chút bánh ngọt ăn đi?”
Lúc này Lạc Anh đang đỡ cái bụng sắp vỡ tung, nghe thấy chữ ăn thì lập tức buồn nôn, xua tay liên tục: “Trong vòng ba ngày, tôi cũng không muốn nhìn thấy đồ ăn nữa.”
Nhìn dáng vẻ thê thảm của nàng, sao có thể nghĩ là cô nàng này mới ăn hết cả hai cái đuôi bò.
Hành động hào hùng làm cho cả râu quai nón ở bên cạnh cũng phải giơ ngón tay cái lên, khen nàng là nữ trung hào kiệt.
Lý Diên Tú bất giác bật cười, không trêu nàng nữa, dắt nàng như dắt cún đi suốt nửa canh giờ rồi mới về nhà.
Chỉ có điều, màn tự vả của Lạc Anh cũng đến quá nhanh rồi.
Mặc dù nói ở trong cung được duy trì một ngày ba bữa, nhưng dân gian vẫn chỉ là hai bữa.
Đến chạng vạng, Trinh nương bưng mâm cơm lên, Lạc Anh vừa nhìn món trong nồi đất đã lập tức ngạc nhiên hô lớn:
“Mẹ, đây không phải là ngọn dương xỉ sao? Ở đâu ra thế ạ?”
Trinh nương đã bày bát đũa xong, lau tay ướt vào tạp dề, nở nụ cười:
“Lúc từ thôn đi, thím Liễu của con đặc biệt đưa cho mẹ mang theo đấy.
Nói con thích ăn, trong nhà lại phơi khô không ít.
Ài, cũng không biết Xuyên tử nhà bà ấy thế nào rồi.”
“Mẹ.”
Lạc Anh không chịu được bà ấy đau lòng, vội dỗ dành: “Cả nhà thím Liễu đều là người tốt, chắc chắn là anh Xuyên tử sẽ không sao đâu.
Phải không ạ.”
Mấy chữ cuối là nói về phía Lý Diên Tú.
Chàng cũng từng sống ở thôn Tây Liễu mấy ngày, cũng hiểu không ít về những người bên cạnh Lạc Anh.
Lý Diên Tú nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Tôi nhớ là năm đó đầu quân cho quân Tây Bắc, tôi sẽ cho người đi hỏi rõ ràng rồi về báo tin cho cô.”
Trinh nương mừng rỡ, hành lễ liên tục, lại bị Lạc Anh cản:
“Mẹ, không cần hành đại lễ như thế, Lý Diên Tú cũng không phải người ngoài.”
Nói xong, ngồi luôn xuống, bảo Lý Diên Tú nhanh chóng thử dương xỉ xem, lại chẳng hề để ý đến trong mắt Trinh nương toát ra vẻ lo lắng.
Sắc đêm tối sầm, sao như sông bạc.
Chắc là hôm nay ăn quá nhiều, sự buồn ngủ đã kéo đến rất nhanh chóng.
Sau khi Lạc Anh tạm biệt với Lý Diên Tú đang ngồi trước chậu than, ngáp liên tục, đi vào phòng.
Vừa vào mới phát hiện ra có người đang ngồi trong bóng đen, lập tức sợ đến giật mình.
Đợi đến khi nghe được giọng nói quen thuộc của Trinh nương mới thở phào nhẹ nhõm, tiện thể oán giận:
“Mẹ à, mẹ không biết người dọa người sẽ dọa chết người ạ!”
Thấy con gái xoa bụng, đặt mông ngồi xuống giường một cách thô lỗ, Trinh nương càng buồn rầu hơn.
Lạc Anh cởi giày ra, vội chui vào ổ chăn lạnh lẽo, trong miệng mặc niệm mình không sợ lạnh, lấy tay ra sức chà xát hai chân ở trong chăn.
Chẳng bao lâu sau đã thật sự có chút cảm giác ấm áp, mới ngừng lại móng vuốt không an phận.
Ngẩng đầu nhìn Trinh nương đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Lạc Anh tưởng là chưa rửa mặt sạch, lại giơ móng vuốt từ trong chăn ra để xoa mặt.
Còn chưa động đến đã bị Trinh nương vỗ một phát, sẵng giọng:
“Mời sờ chân xong lại sờ mặt, cũng không sợ thối.”
“Mới không thối đâu, không tin thì mẹ ngửi thử.”
Nhìn con gái đã lớn thành một đại cô nương rồi mà vẫn còn thân thiết với mình như vậy, y hệt hồi nhỏ, Trinh nương tràn ngập nỗi lòng, nhưng phần nhiều là vui sướng.
Không kiềm lòng được, cũng giơ tay ra ôm lấy con gái.
“Mẹ có chuyện muốn hỏi con, nhưng con không được lừa mẹ đâu đấy, nhất định phải ăn ngay nói thật, biết không?”
Cái ôm mong ước đã lâu vẫn luôn ấm áp, dịu dàng như thế, nó đã hòa tan trái tim của Lạc Anh, gợi lên kí ức thời thơ ấu, bất giác cả người nàng mềm mại hẳn xuống, làm nũng:
“Có lúc nào thì con nói dối mẹ đâu.”
Được con gái đảm bảo, Trinh nương bèn không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng:
“Con và vị Lý đại nhân kia… rốt cuộc là quan hệ gì.”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Từ chương 81 là sang quyển hai, nhưng mà tôi không biết chia thế nào… chỉ đành dùng cách viết mục lục khác đi để phân biệt.
Ôi, thảm quá! Cảm ơn mọi người tiếp tục đọc.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
Từ chương 1 đến 80 thì có số thứ tự + tên chương chỉ có 2 chữ, từ chương 81 trở đi thì ko có mục số thứ tự mà chỉ là tên gồm là 4+ chữ.
Dù tác giả nói chương 80 hết quyển I, nhưng mà thật ra quyển I đến tận chương 83 đó.
Mình đã sửa phần giới thiệu tương ứng rồi..