Gần đây, Trinh nương cảm thấy rất kỳ lạ.
Khi ngủ dậy mỗi sáng, chuẩn bị đi gánh nước, mở nắp lu nước ra, bên trong đầy tràn.
Đậu nành đã ngâm từ trước đều được xay thành sữa, đầy mấy chậu đặt trong nhà bếp, sạch sẽ, gọn gàng, rõ ràng, rành mạch.
Mà ngay cả góc tường bị hư hỏng cũng đã được sửa lại như mới.
Còn có nền sân được nâng cao ba tấc.
Thế này cũng quá là kỳ lạ rồi.
Hỏi Lạc Anh, nàng giả vờ dáng vẻ vô tội, chẳng biết gì cả.
Nhưng thật ra, Trinh nương đã có suy tính trong lòng từ lâu.
Cửa sân vẫn khóa chặt, không ai mở thì không mở ra được.
Dù ban ngày bà ấy ra ngoài dạy người ta thêu thùa, nhưng Lạc Anh vẫn trông nhà mà.
Sao có thứ gì có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng được?
Trong lòng Trinh nương hiểu rõ ràng, nhưng đồng thời, bởi vì đã đoán được mà đáy lòng lại ngũ vị tạp trần.
Nói đúng ra, trong số những nguyên nhân mà bà ấy chậm chạp không đồng ý việc của Ô Qua có một là Lạc Anh.
Nếu bà ấy gả đi thật sự, tự mình bị người ta nhổ nước bọt thì cũng chẳng sao, nhưng liên lụy đến con gái là điều bà ấy không thể nào chấp nhận nổi.
Thế là vì danh tiết của Lạc Anh, bà ấy cũng không thể đi sai đường được.
Con gái có hiếu, mạnh mẽ, là vì mình.
Nhưng con gái còn nhỏ, sao hiểu được lực sát thương của bốn chữ miệng lưỡi người đời.
Trinh nương quyết định, chọn một lúc rảnh rỗi để tâm sự với khuê nữ nhà mình cho hẳn hoi.
Một ngày này, sáng sớm vừa dậy, Lạc Anh giúp Trinh nương ép chặt mấy hộp khuôn đậu phụ cho ngay ngắn, rồi thẳng lưng dậy, lau mồ hôi, cười nói: “Đã là giờ nào rồi, nếu mẹ còn chưa đi thì người ta đợi sốt ruột đấy ạ.”
“Không vội.”
Trinh nương cúi người, nhặt cái khăn lên, đưa cho Lạc Anh: “Dùng cái này.”
Lạc Anh cũng không nói nữa, nhận lấy khăn, gấp lại, thò vào trong cổ áo, lau sạch mồ hôi vừa chảy ra.
“Anh tử.”
Trinh nương mới mở miệng, đã nghe thấy mấy người phụ nữ đeo làn trúc ở ngoài cửa tiệm chào hỏi, cười nói với Lạc Anh.
Sau đó mỗi người lấy mấy miếng đậu, lại nói đùa mấy câu rồi mới rời khỏi.
Tay chân Lạc Anh rất nhanh nhẹn, cũng không rửa tay, không chạm vào tiền, đợi đến khi người đi rồi mới dùng một cái gậy gãi ngứa, khều mấy đồng tiền vào trong cái chậu nhỏ.
Còn chưa kịp ngồi xuống, lại có người đến, người đi không dứt.
Trấn nhỏ nơi biên giới Bắc Ngụy, đương nhiên có không ít người Bắc Ngụy.
Trinh nương ngạc nhiên phát hiện ra, thế mà Lạc Anh lại còn học được tiếng Bắc Ngụy, líu ra líu ríu nói gì đó với mấy người, trêu họ cười lớn.
Đợi khi người đi rồi, Trinh nương không nhịn được sự tò mò: “Lúc nãy con nói gì thế, sao họ lại vui đến như vậy?”
Mấy người kia là những chàng trai cường tráng vô cùng, toàn bộ cạo trọc, chỉ để lại hai chỏm tết thành bím tóc thật dài để rủ xuống, nhìn hết sức thú vị.
“À, anh ta nói anh làm bánh sữa đậu ngon vô cùng, lần sau sẽ mang một miếng đến cho con thử.
Con bèn nói, nếu bánh sữa đậu nhà anh ngon thật, về sau sẽ không lấy tiền anh mua đậu phụ ở đây nữa, một miếng bánh sữa đậu đổi lấy hai mươi miếng đậu phụ của tôi.”
Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của con gái, Trinh nương không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Chỉ một buổi sáng, Lạc Anh còn chẳng có thời gian mà ngồi xuống.
Cho đến tận khi mấy cái hộp trên giá đã trống không, nàng mới đặt mông xuống ghế, vẻ mặt nhăn nhó, xoa lưng đã cứng ngắc.
Trinh nương thấy thế, vội tiến lên giúp con gái xoa lưng, sẵng giọng: “Mẹ lại chẳng biết ban ngày bận như thế, về sau mẹ không đi đâu hết, ở nhà giúp con.”
Vốn là Lạc Anh muốn ủng hộ bà ấy đi ra ngoài, một là Trinh nương rất thích thêu thùa, hai là cổ vũ bà ấy tiếp xúc với người ta nhiều hơn.
Khẳng định là không muốn đáp ứng đề nghị này, bèn vội nói:
“Bình thường cũng không quá bận thế này đâu, chắc là hôm nay thấy mẹ ở đây, nên mấy người Bắc Ngụy đều chạy đến ngắm người đẹp đấy ạ.”
Dáng vẻ nàng ngẩng đầu cười hi hi làm Trinh nương không nhịn được mà véo cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng: “Con đấy, toàn nói lung tung.”
Thấy Trinh nương không giận, Lạc Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Sao lại nói lung tung ạ, dáng vẻ của mẹ này, thân hình của mẹ này, kể cả nói là chị gái con thì chỉ sợ chẳng có ai không tin đâu ạ.”
Làm gì có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, đặc biệt là còn do người mình để ý nói ra nữa.
Trinh nương vui vẻ, hớn hở vì được con gái cường gân hoạt huyết cho, chẳng hề nghĩ nhiều.
Lạc Anh nảy ra ý nghĩ, dứt khoát thuận thế mà leo lên cột:
“Mẹ, mẹ có biết không ạ? Hóa ra tập tục bên Bắc Ngụy này quái dị như thế, nếu vợ chồng bất hòa, sau khi bàn bạc xong sẽ mời bà mối đến.
Dưới sự chứng kiến của bà mối, xé bỏ hôn thư, tuyên bố mỗi người một ngả.
Thật là hay ho.”
Trinh nương ừ một tiếng, đáy lòng lại lo lắng cho con gái.
Phong tục của Bắc Ngụy này thật sự chẳng ra thể thống gì, cũng khó trách Lạc Anh không muốn thành thân.
Thấy bà ấy không bài xích, Lạc Anh đảo tròng mắt, nói tiếp: “Còn có thú vị hơn nữa cơ ạ.
Cô gái trẻ tuổi lại chẳng nổi tiếng như phụ nữ có tuổi, bởi vì người Bắc Ngụy cảm thấy người phụ nữ có tuổi giống như một đóa hoa đã trải qua sương gió trên thảo nguyên, càng cao thượng, cứng cỏi hơn.
Điểm này thì thật đúng là khác hoàn toàn với Trần Quốc chúng ta.”
Trinh nương ngừng động tác trên tay, hơi nghiêm
.