TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Cảnh Dật Thần và Lạc Vũ thấy Nam Cung Linh đang nôn nóng, Lạc Vũ nói: "Quốc Vương Nam Cung đừng lo lắng, Công Chúa Điện Hạ đúng là đã tới đây, cùng chủ thượng của chúng ta đi mua sắm, có thể sẽ trở lại sớm thôi, Quốc Vương Nam Cung hãy ở đây chờ một lát.”

Cảnh Dật Thần nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta rõ ràng mới trở về biệt thự phủ không lâu, làm sao ngươi biết?"

Lạc Vũ cười nói: "Chủ thượng để lại thư."

Cảnh Dật Thần nhẹ gật đầu, thì ra là thế, trách không được.

Nam Cung Linh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Lạc Vũ mang theo Quốc Vương Nam Cung cùng các hoàng tử đi vào đại sảnh, ngồi xuống. "Quốc Vương Nam Cung chờ một lát, thuộc hạ sẽ đi tìm chủ thượng và công chúa."

Lạc Vũ đi tới trước mặt Cảnh Dật Thần nói: "A Thần ở đây tiếp đãi Quốc Vương Nam Cung đi, ta lát nữa sẽ trở lại."

"Được, ngươi đi."

Lạc Vũ ra khỏi phủ đi về phía Vô Song tửu lâu, tới nơi, Lạc Vũ đứng ở cửa phòng riêng Hinh Tự Hào, gõ gõ cửa.

Một giọng nói từ bên trong truyền ra, "Mời vào."

Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Vũ hỏi: "Ừm, có chuyện gì?"

"Quốc Vương Nam Cung tới phủ tìm công chúa, nghe nói hoàng cung Nam Cung gần như bị lật tung..."

Bắc Mạc Khanh nghe xong, nhìn về phía tiểu nha đầu còn đang ăn cơm nói: "Tiểu nha đầu, cha của con đã tới tìm rồi, chúng ta trở về đi."

Tiểu công chúa nhìn đồ ăn lưu luyến không thôi, Bắc Mạc Khanh bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Chúng ta gói thức ăn mang về, được không? Lần sau Hoàng thúc sẽ dẫn con đi chơi tiếp."

Khi cô bé nghe vậy liền sảng khoái đồng ý.

Nhảy nhót theo sau Bắc Mạc Khanh.

Vừa tới phủ liền thấy một đám người đứng ở cửa, chính là Nam Cung Linh và các hoàng tử, Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh đã trở lại, sau lưng còn có bé con của mình.

Đẩy nhanh bước chân, Bắc Mạc Khanh kể cho Nam Cung Linh nghe chuyện hôm nay, Nam Cung Linh cảm thấy có chút áy náy, bảo bối của hắn chạy ra khỏi cung cũng không ai biết, về sau nhất định phải bố trí thêm thị vệ, không được, trực tiếp sắp xếp ám vệ đi.

(Nam Cung Nguyệt Ly chân thành "cảm kích" sự "chăm sóc" của phụ thân.)

Bắc Mạc Khanh nói: "Tiểu đệ mang chút đồ ăn từ tiểu lâu về, bây giờ sắc trời đã muộn, cũng đến giờ dùng bữa tối, không bằng chúng ta cùng ăn cơm ở nhà đệ?"

"Được, vậy phiền Tiểu Khanh."

Trên bàn ăn, Ám lấy hồ lô đường Công Chúa Điện Hạ mua về phân phát cho mọi người, Bắc Mạc Khanh nói: "Đây là tiểu nha đầu mua cho mọi người."

Nam Cung Linh nhìn hồ lô đường và đồ chơi nhỏ mà Ám mang ra, hỏi: "Sao lại mua nhiều như vậy?"

"Đệ thấy bé con thích nên mua hết. Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiều, mua nhiều cũng không sao, miễn bé con vui vẻ là được."

"Đệ nha, sủng ái nó như vậy, sớm muộn gì nó cũng bị chiều hư."

Bắc Mạc Khanh mỉm cười "Đại ca không phải cũng cưng chiều bé sao?"

Nam Cung Linh nghe vậy ngượng ngùng gãi gãi đầu, đúng vậy, hình như hắn cũng cưng chiều ái nữ nhà mình.

Ai bảo hoàng thất đông người như vậy mà chỉ có một tiểu công chúa, không thể không sủng được.

Bắc Mạc Khanh nhìn quanh, thấy Nam Cung Linh và các hoàng tử, nhưng không thấy một thân ảnh, liền hỏi: "Nhân tiện, đại ca, đại tẩu đâu?"

Nam Cung Linh nói: "Ly nhi mất tích, nếu nói cho tẩu tử, chắc chắn đại ca của đệ sẽ thảm."

Bắc Mạc Khanh cười, "Ha ha, hóa ra đại ca sợ đại tẩu. Không ngờ đại ca lại là một cái thê quản nghiêm nha."

Nam Cung Linh trừng mắt nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Ăn cơm đi, đừng lo, tẩu tử đệ ở trong cung sẽ không đói."

Mọi người đều ăn cơm, tiểu công chúa vốn đã ăn nhiều rồi, rất nhanh liền ăn no, chạy chỗ này một chút, chạy chỗ kia một chút. Bắc Mạc Khanh nhìn bé con hoạt bát chạy lung tung, cười cười, tiếp tục ăn.

Nam Cung Linh một lát sau cũng ăn xong, thấy các nhi tử đều đã no nê nói: "Tiểu Khanh, Ly nhi đã tìm được, chúng ta cũng ăn no rồi, vậy chúng ta về trước, tẩu tử của đệ vẫn còn ở trong cung, huynh không dám về muộn, sợ phải ngủ trong thư phòng..."

"Được, đại ca, huynh mau trở về đi, mấy ngày nữa gặp lại."

"Được, sắp đến ngày phong vương rồi, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, đến ngày đó sẽ có vô số cô nương đợi đệ đấy."

Bắc Mạc Khanh dở khóc dở cười: "Đại ca đừng trêu chọc ta, nếu bọn họ dám có ý đồ, ta cũng không ngại …”

“Tốt tốt, chúng ta đi trước, đệ nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sau khi Bắc Mạc Khanh tiễn Nam Cung Linh và các hoàng tử ra khỏi phủ, Ám đẩy Bắc Mạc Khanh vào phòng.

Trong bốn ngày này, Bắc Mạc Khanh dự định bế quan, vì vậy hắn nói với Ám: "Ám, ta định bế quan trong bốn ngày tới, nếu có người đến gặp ta, hãy báo cho họ một tiếng."

Ám nhìn Bắc Mạc Khanh hỏi: "Công tử lại muốn bế quan?"

"Ừm, dù sao cũng không có việc gì, ta định bế quan bốn ngày, bốn ngày nữa ta sẽ xuất quan."

"Vâng, thuộc hạ minh bạch."

Bắc Mạc Khanh vào phòng tiến vào nhẫn Linh Cảnh, trong đó Linh khí phong phú, phong cảnh đẹp đẽ, là nơi luyện kiếm tốt.

Bắc Mạc Khanh mua kiếm hết chiêu này đến chiêu khác, chiêu thức càng ngày càng sắc bén, đột nhiên một đạo âm thanh u oàn khiến Bắc Mạc Khanh dừng lại.

"Kí chủ quên mất bản hệ thống rồi sao?"

Bắc Mạc Khanh lúng túng cười nói: "Làm sao có thể."

"Hừ, ngươi còn nói không có, ngươi bán đứng ta, để tên xấu xa kia bám lấy ta không tha."

Bắc Mạc Khanh cười nói: "Vậy không phải rất tốt sao?"

"Hừ, dù sao bản hệ thống chính là đang tức giận, cần kí chủ dỗ dành."

Hai mắt hệ thống trợn tròn, đảo liên tục nói: "Được rồi, nhân tiện, ta đã đặt phần thưởng đăng nhập của ký chủ vào không gian, ký chủ có muốn nhìn một chút không?"

"Được."

Bắc Mạc Khanh nhìn phần thưởng lại có một đống y phục, lần trước Bắc Mạc Khanh bỏ y phục vào trong nhẫn không gian, lần này bỏ vào trong nhẫn Linh Cảnh, còn có một cái Linh Trì (bên trong có vô cùng vô tận Linh dịch, cực kỳ hi hữu).

Bắc Mạc Khanh đặt Linh Trì trong nhẫn Linh Cảnh, làm bể tắm hẳn không tệ, cứ thế đi, chắc là rất thoải mái...

Lấy một ít Linh dịch làm một cái ao nhỏ để tắm rửa.

Bắc Mạc Khanh cởi y phục, sau đó mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, bạch y tóc trắng, y phục cùng mái tóc trôi bồng bềnh, không buộc chặt, trên da thịt ẩn ẩn có ánh sáng lưu động, trong mắt chớp động vô số đốm sáng.

Mặt nạ được chậm rãi tháo xuống, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mặt trắng như tuyết, đôi mắt như sao, áo choàng tắm nửa che nửa hở, lộ ra làn da trắng nõn trong veo như ngọc, ánh trăng hiện ra vài tia ánh sáng lấp lánh từ từ hướng tới phía ao nước...  Bất kể hắn ngồi chỗ nào, linh lực xoay quanh Bắc Mạc Khanh đều rất dồi dào, Bắc Mạc Khanh thả lỏng thân thể và tinh thận, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi linh lực chậm rãi chảy trong cơ thể mang lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi