TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

"Nào, đẩy ta đi xem."

Bắc Ti ở phía trước dẫn đường, Ám đẩy Bắc Mạc Khanh, Lạc Vũ báo cho Lạc Kỳ rồi đi theo phía sau.

Khi đến truyền tống trận, chỉ thấy một khung đá hình bầu dục, dường như có thứ gì đó bên ngoài hình bầu dục khiến nó có thể được đặt ở vị trí rất cao. Bắc Ti bước tới đặt một thứ gì đó vào mảnh bị khuyết một khối của hình bầu dục, bên trong hình bầu dục lập tức nhiều thêm một lớp Linh khí.

Bắc Ti nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Chủ thượng, mời đến."

"Ám, đẩy ta đến."

Ám đẩy Bắc Mạc Khanh đi vào trong trận liền lập tức xuất hiện trong Vô Song Lâu, những người đang kiểm tra trận truyền tống trong Vô Song Lâu của Ly Sênh Đại Lục thấy có người đột nhiên xuất hiện thì tất cả dừng lại.

Chỉ thấy Bắc Ti xuất hiện, sau đó đến Lạc Vũ, Lạc Kỳ, mấy người nhận biết Bắc Ti nhìn thấy Bắc Ti đến, vội vàng hành lễ: "Bắc Ti đại nhân, Lạc Vũ hộ pháp, Lạc Kỳ hộ pháp."

"Ừm, lâu chủ của các ngươi ở đâu?"

Người kia vội vàng nói: "Lâu chủ còn đang ở thư phòng, thuộc hạ mang ngài đi."

Bắc Ti gật đầu nói với ba người Lạc Vũ: "Hai người các ngươi mang Ám đi dạo đi, ta đẩy chủ thượng đi qua có việc cần bàn."

Ba người đối với Bắc Mạc Khanh hành lễ: "Thuộc hạ cáo lui."

Bắc Mạc Khanh nhẹ gật đầu, Lạc Kỳ, Lạc Vũ cùng Ám rời đi, Bắc Ti đẩy Bắc Mạc Khanh về phía thư phòng.

Đám người kia bây giờ mới kịp phản ứng, nhanh chóng quỳ xuống đất hướng về phía bóng lưng hai người, hô to: "Cung tiễn chủ thượng, cung tiễn đại nhân."

Bắc Ti đang đi thì phát hiện linh lực trong cơ thể có chút hỗn loạn, cảnh giới cũng có chút buông lỏng, Bắc Mạc Khanh cảm giác được liền hỏi: "Sắp đột phá rồi sao?"

“Thuộc hạ cũng vừa mới cảm giác được, hẳn là như vậy, nhưng là đột phá Linh Thánh nào có dễ dàng như vậy.” Bắc Ti dở khóc dở cười.

Bắc Mạc Khanh lấy ra một bình đan dược, nói: "Cầm bình đan dược này đi, Thánh phẩm hẳn có thể giúp ngươi đột phá."

Bắc Ti nhận lấy bình đan: "Đủ rồi, thuộc hạ đa tạ chủ thượng."

Khi hai người đến thư phòng, Bắc Ti hô lớn: "Tam ca."

Bắc Thần nghe thấy giọng Bắc Ti, vội nói: "Mời vào".

"Chúc mừng kí chủ đã gặp những nhân vật qua trọng Cách Sênh Đại Lục Vô Song Lâu và lấy được ký ức "Bắc Mạc Khanh" của Cách Sênh Đại Lục."

Bắc Mạc Khanh nghe được lời nói của hệ thống, hóa ra chỉ cần nhìn thấy nhân vật quan trọng là có thể kích hoạt trí nhớ, "Hệ thống, còn bao nhiêu ký ức ta chưa thu hoạch?"

"Ký chủ, vẫn còn ký ức của Thánh Minh đại lục, sau khi thu thập đầy đủ ký ức của ba đại lục, ngài có thể hợp nhất với" Bắc Mạc Khanh ", lúc đó mọi việc của hắn sẽ thuộc về ngài."

Bắc Mạc Khanh nghĩ hóa ra là như vậy, rồi tiếp nhận ký ức, một khối ký ức khổng lồ chui thẳng vào tâm trí Bắc Mạc Khanh, hòa làm một vào ký ức hiện có.

Bắc Ti và Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh nhắm mắt không nói lời nào, không biết đang xảy ra chuyện gì, Bắc Ti cũng quỳ xuống.

Bắc Mạc Khanh mở mắt ra sau khi hợp nhất ký ức, vừa động, Bắc Ti và Bắc Thần cùng nhau nói: "Thỉnh chủ thượng trị tội."

Bắc Mạc Khanh nói: "Đứng dậy đi, Bắc Ti, Tiểu Thần, ta chỉ là vừa hồi tưởng lại ký ức."

Bắc Ti và Bắc Thần dường như còn muốn nói gì đó, Bắc Mạc Khanh nhíu mày: "Nếu không đứng lên, thì quỳ đến hết đời luôn đi."

Bắc Ti và Bắc Thần đứng dậy nhìn nhau một cái, thật ra họ muốn nói: “Bọn họ lâu như vậy không tìm được chủ thượng, khiến cho chủ thượng có nhiều gánh nặng.” Nhưng hiện tại bọn họ không thể nói ra, vừa rồi chủ thượng đã hơi tức giận, nhắc lại là muốn ăn đòn.

Bắc Mạc Khanh nói: "Ngồi đi, đừng đứng ngốc ở đó nữa."

Hai người vội vàng ngồi xuống, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Bắc Mạc Khanh cảm thấy Linh khí ở đây so với Trọng Lê Đại Lục nồng đậm hơn rất nhiều, quả thực không phải một đẳng cấp.

Bắc Mạc Khanh nói: "Đẩy ta ra ngoài đi dạo, ta muốn đi ra ngoài xem một chút, thuận tiện tìm ba người Ám."

Bắc Thần nhanh hơn một bước so với Bắc Ti đến phía sau xe lăn của Bắc Mạc Khanh, Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh tạ tội nói: "Thật xin lỗi chủ thượng, nếu chúng ta tìm ngài sớm hơn, có lẽ chân của ngài đã không bị..."

Bắc Thần còn chưa dứt lời Bắc Mạc Khanh đãvnói: "Khụ khụ, chân của ta không sao, chỉ là thân thể có chút yếu."

Bắc Thần nghe xong câu trước thì thấy còn tốt, nghe xong câu cuối sắc mặt tối sầm lại, Bắc Thần đẩy Bắc Mạc Khanh ra, Bắc Ti đi theo.

Bắc Thần nói: "Thuộc hạ trước tiên đẩy ngài lên lầu, để bọn họ nhận ngài."

Bắc Mạc Khanh không từ chối: "Được."

Bạch Thành và Bạch Gia hơi nghi hoặc, đã xảy ra chuyện gì mà phải tập hợp mọi người ở chính điện.

Tốc độ của hai người cũng không chậm, nhanh chóng bảo mọi người đên đại điện tập hợp, lúc đến đại điện thì có người hỏi: "Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp có chuyện gì xảy ra mà phải triệu tập tất cả mọi người?"

"Nghe nói là Bắc Ti đại nhân cùng hai hộ pháp Lạc Vũ, Lạc Kỳ."

"Ta nghe nói hình như có bốn người tới, sẽ không phải là đại nhân vật gì đi."

"..."

Hai vị hộ pháp lắc đầu: "Chúng ta cũng không biết, được rồi, đừng thảo luận nữa, lâu chủ cũng sắp tới rồi."

Thảo luận vừa xong, Bắc Thần đi tới còn đẩy một người khác, theo sau là Bắc Tị, mọi người đều rất tò mò xem người ngồi xe lăn là ai. Nhưng Bạch Gia và Bạch Thành lại cảm thấy có chút quen thuộc, còn có mấy lão nhân cũng cảm thấy đạo thân ảnh này rất quen thuộc nhưng không nhớ ra được là ai.

Bắc Thần mở miệng nói: “Hôm nay các ngươi vinh hạnh vì có thể được diện kiến chủ thượng của các ngươi.” Nói xong, Bắc Thần nhìn về phía Bắc Mạc Khanh, ý bảo hắn nói vài câu.

Bắc Mạc Khanh hiểu được ý của y, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, Bắc Thần liền nói thêm: "Đây là chủ thượng của các ngươi, nhớ kỹ cho ta..."

Giọng nói ôn hòa của Bắc Mạc Khanh vang lên "Bản Vương, khụ khụ, bản tôn … sách, ta là Bắc Mạc Khanh, người sáng lập ra Vô Song Lâu, là chủ thượng của tất cả các ngươi, tương lai xin chỉ giáo nhiều hơn."

Bản tôn là tự xưng của "Bắc Mạc Khanh", sau khi ký ức của hai đại lục hợp nhất, Bắc Mạc Khanh không tự chủ được nói ra.

Người không quen biết Bắc Mạc Khanh đều cho rằng vị chủ thượng này thật là hiền lành, nhưng lại không biết hắn chính là đại ma đâu, không hề kém cạnh với Đế Thần Uyên của Thánh Minh Đại Lục.

Sau khi nhận biết xong, Bắc Thần đẩy Bắc Mạc Khanh xuống phố, Bắc Mạc Khanh vạch đen đầy mặt, dạng này cũng quá kiêu căng đi, nguyên một dãy người đi theo lại còn có người dẹp đường cho hắn, cái này... Bắc Mạc Khanh dở khóc dở cười.

Bắc Mạc Khanh chỉ có thể buộc phải chấp nhận, dù sao từ trong trí nhớ của hắn, “Bắc Mạc Khanh” đi ra ngoài trận thế còn lớn hơn cái này, quả thực so với Hoàng đế xuất hành còn long trọng hơn, nhưng cũng vì thế “Bắc Mạc Khanh” rất ít xuất hành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi