TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Bắc Mạc Khanh không biết đang mơ thấy cái gì, lúc khóc lúc cười, vẻ mặt thật sự vô cùng đặc sắc.

Sau khi mọi người thấy Bắc Mạc Khanh đã yên tĩnh lại, liền đi ra ngoài để không làm phiền Bắc Mạc Khanh nghỉ ngơi.

Bắc Thần nhìn Ám, sau đó hỏi Bắc Ti: "Đây là?"

Bắc Ti nói: "Ám hiện tại là cận vệ của chủ thượng."

Bắc Thần nghi ngờ, "Yếu như vậy, sao đệ lại để hắn bảo vệ chủ thượng?"

"Cái này... Đầy là người mà đại ca chủ thượng mới nhận tặng cho chủ thượng, chúng ta không can thiệp được, hơn nữa Lạc Vũ cũng ở trong phủ của chủ thượng."

Bắc Thần thất thanh: "Cái gì? Đại ca được chủ thượng công nhận, rốt cuộc là người nào mới xứng đáng làm đại cả của chủ thượng chứ."

"Đừng nói như vậy, Quốc Vương Nam Ly cũng rất tốt, đối với chủ thượng rất thật lòng, là người rất tốt."

Bắc Thần không hiểu, y nhất định phải đợi chủ thượng tỉnh lại hỏi thăm một chút, chủ thượng xưa nay chưa bao giờ tin tưởng thân tình, làm sao có thể...

Trọng Lê Đại Lục, Cảnh Dật Thần sau khi trở lại Nhiếp Chính Vương phủ, không tìm được Lạc Vũ nên có chút thất thần, tìm ở đâu cũng không thấy, Lạc Vũ...

Hắn tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng bước vào phòng ngủ của mình, mới vừa đến trước giường đã nhìn thấy một phong thư.

【Ta cùng chủ thượng có việc phải đi ra ngoài, vốn là muốn dẫn ngươi đi theo, nhưng ngươi còn chưa hạ triều, cho nên ta không có chờ ngươi, A Thần, chờ ta trở lại.

Khi về ta sẽ nấu món gì đó cho ngươi, lúc ta không có ở đây hãy nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, muốn ăn cái gì thì lấy lệnh bài của ta đi Vô Song tửu lâu mà ăn, đừng thua thiệt chính mình.

Ngoài ra, nhớ báo với Nam Cung Quốc một tiếng, chúng ta sẽ quay lại sớm nhất có thể.



- Người yêu ngươi nhất, Lạc Vũ]

Cảnh Dật Thần đặt phong thư xuống cười cười, sau đó đi vào hoàng cung, rồi lại đến Vô Song tửu lâu, gọi rất nhiều món yêu thích, nhưng không có cảm giác ngon miệng.

Tại một gian phòng ngủ ở Cách Sênh Đại Lục Vô Song Lâu

Bắc Mạc Khanh hừ một tiếng, xoa xoa đầu, lẩm bẩm: "Tê ~ Sao đầu lại đau như vậy."

Bắc Mạc Khanh xuống giường, lảo đảo đi vài bước, Ám nghe được thanh âm liền vội vàng bước tới, nói: "Vương gia, ngài đã tỉnh."

Bắc Mạc Khanh nhìn Ám nói: "Ám, bản vương là đã xảy ra chuyện gì, ta thật chóng mặt."

Ám nói: "Vương gia ngài uống say, thuộc hạ đi bưng canh giải rượu lại cho ngài, ngài ngồi xuống trước đi."

Bắc Mạc Khanh gật đầu, lại lảo đảo đi đến giường ngồi xuống, Bắc Mạc Khanh che trán, đầu óc trống rỗng.

Hắn không nhớ gì cả, rốt cuộc là đã uống bao nhiêu a, say thành cái dạng này, mùi vị rượu thế nào cũng quên mất, quá lãng phí.

Bắc Mạc Khanh bưng canh giải rượu một hơi uống cạn sạch, nhìn Ám hỏi: "Ám, ngày hôm qua ta đã uống bao nhiêu rượu mà lại như thế này."

Ám nói trong lòng: “Ngài uống chỉ có một chén.” Nhưng hắn không thể nói ra, Ám cúi đầu trầm tư.

"Thuộc hạ cũng không biết, thời điểm đó thuộc hạ không có ở hiện trường."

Bắc Mạc Khanh vỗ đầu tựa hồ nhớ ra, "Xem trí nhớ của ta này, quên mất, ngươi bị đám Lạc Vũ mang ra ngoài đi dạo."

Bắc Mạc Khanh ngồi một lát cảm thấy khá hơn mới để cho Ám đẩy ra khỏi phòng.

Vừa ra đến cửa đã đụng phải đám người Bắc Thần.

Bắc Thần thấy chủ thượng vội vàng hành lễ, Bắc Mạc Khanh xua tay, Bắc Thần muốn nói gì đó, nhưng lại bị Bắc Ti ngăn lại.

Bắc Mạc Khanh nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, đến một gian phòng khác, Bắc Thần liền báo cáo với Bắc Mạc Khanh tình hình hiện tại của Vô Song Lâu.

Bắc Mạc Khanh chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng gật đầu, sau khi Bắc Mạc Khanh dung hợp ký ức của "Bắc Mạc Khanh", khi ở một chỗ với bọn họ, càng lúc càng giống "Bắc Mạc Khanh" hơn.

Bắc Thần nói xong liền quỳ xuống, y biết kế tiếp mình sẽ ngỗ nghịch với chủ thượng nên quỳ xuống trước.

Nhìn thấy Bắc Thần như vậy, Bắc Ti lắc đầu, xem ra tam ca nhất định sẽ bị trừng phạt, thật sự là càng ngày càng khiến người ta lo lắng, đã nói không cần như vậy, vậy mà … ai.

Bắc Mạc Khanh cau mày hỏi: "Đây là ý gì?"

Bắc Thần nói: "Chủ thượng, ngài là chủ nhân của Vô Song Lâu, thân phận tôn quý, ai có thể tư cách làm đại ca của ngài."

Bắc Mạc Khanh nghe vậy, trầm mặt nhìn hắn nói: "Làm sao, bản tôn làm việc gì cũng phải có sự đồng ý của ngươi mói được sao?"

"Thuộc hạ không có ý như vậy..."

Bắc Mạc Khanh cười lạnh một tiếng: "Ha ha, không phải ý này thì là ý nào, Bắc Thần, ta thấy lá gan của ngươi càng ngày càng lớn."

Bắc Thần bướng bỉnh tiếp tục: "Thuộc hạ không dám, chỉ là quốc vương của một đại lục bậc thấp, sao có thể xứng làm đại ca của ngài, chủ thượng nhất định đã bị người kia..." Bắc Thần chưa kịp dứt câu đã bị một cỗ khí tức ép cho không nói nên lời.

Bắc Mạc Khanh sắc mặt lạnh lùng, toàn thân tràn ra sát khí, giọng nói không có cảm xúc "Bắc Thần, ngươi còn muốn bản tôn lặp lại lời nói một lần nữa?" Nói xong tràn ra nồng đậm uy áp hướng về phía Bắc Thần ép tới.

Bắc Thần muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng lại bị Bắc Mạc Khanh đạp ra ngoài, Bắc Thần quỳ trên mặt đất, khóe miệng tràn ra tia máu, y ôm ngực, cảm giác nội tạng sắp vỡ nát, đau đến không thở nổi.

Bắc Ti nhìn sắc mặt tái nhợt của Bắc Thần, hẳn là đã bị thương nặng, vội vàng quỳ xuống nói: "Chủ tử, tam ca đã biết sai rồi, xin ngài thủ hạ lưu tình."

Bắc Mạc Khanh nhìn Bắc Ti nói: "Đứng dậy đi, ai cho phép ngươi cầu tình cho y."

“Thuộc hạ biết sai.” Bắc Ti cúi đầu nói.

Bắc Mạc Khanh liếc nhìn đám người Bạch Thành rồi nói: "Tất cả cút ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào."

"Ám, ngươi cũng đi ra ngoài."

Mọi người hành lễ cáo lui, chỉ còn lại Bắc Thần và Bắc Ti, Bắc Mạc Khanh thu hồi uy áp trên thân, không chế cơn giận, đến gần Bắc Thần nói: "Bản tôn ngươi một cơ hội, nói."

Bắc Ti nhìn Bắc Thần, lo lắng muốn nhảy dựng lên đánh Bắc Thần, Bắc Mạc Khanh không có nhiều kiên nhẫn, Bắc Thần cúi đầu không chịu nói.

Bắc Mạc Khanh bước lên, trực tiếp đá văng Bắc Thần xuống đất, lạnh lùng nói: "Bắc Thần, có phải vì bản tôn đối xử với các ngươi quá tốt nên ngươi mới dám càn rỡ như vậy."

“Thuộc hạ không dám.” Bắc Thần cúi đầu đáp.

Bắc Mạc Khanh đi tới trước mặt Bắc Ti, hỏi: "Bắc Ti, ngươi quên lời bản tôn nói trước đây rồi sao?"

Bắc Ti vội vàng nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ là..."

"Đem những lời bản tôn nói trước đây lặp lại một lần."

"Không được xin tha cho người phạm tội, nếu tái phạm thì cũng tội như người phạm tội, thuộc hạ biết sai, thỉnh chủ thượng trách phạt."

Bắc Thần thấy Bắc Ti bị mình làm liên lụy, nói: "Chuyện này là lỗi của một mình thuộc hạ, nếu chủ thượng muốn phạt thì phạt thuộc hạ đi, thuộc hạ đã biết sai."

Bắc Mạc Khanh nhìn Bắc Thần như vậy, nói: "Bắc Thần, ngươi nói ngươi biết sai, vậy nói cho bản tôn, ngươi sai ở chỗ nào?"

"Thuộc hạ không nên lấy hạ phạm thượng, không nên chất vấn chủ thượng, lại càng không nên ... thỉnh chủ tử trừng phạt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi