TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Bắc Mạc Khanh bảo Ám đẩy hắn đi để xem có bảo vật nào không, mặc dù hắn có không ít, nhưng thứ mình có với thứ mình tự đào được sao có thể giống nhau? Ai lại không thích mình có nhiều bảo vật?

Nghĩ đến đây trong đầu Bắc Mạc Khanh chợt hiện lên một hình ảnh bị làm mờ như mosaic, cái quỷ gì vậy, nghĩ gì đâu, ta vốn là một người đơn thuần làm sao có thể làm mờ được.

Bắc Mạc Khanh kêu hệ thống kiểm tra giúp hắn, sau đó hắn đi đến đấu trường, nơi này rất tốt, xem người khác đánh nhau, cắn hạt dưa, ngồi chéo chân, uống trà... Không phải rất tuyệt sao.

Hệ thống nhìn ký chủ đáng ghét, tràn đầy bất bình, ta cũng muốn đi xem kịch, ký chủ thật quá xấu, hắn để ta vất vả, ngược lại bản thân lại chạy đi hưởng thụ.

Bắc Mạc Khanh ngồi trong phòng riêng, thật là đắt, tiền lại ít đi, aii, tuy rằng nhìn không ra, nhưng xác thực là ít đi, đau lòng.

Bắc Mạc Khanh đang ngồi thì có người mang một ít bánh ngọt đến, tiếc là không có hạt dưa, aii.

Rất nhanh liền có hai người bước lên sân khấu, một đứa trẻ và người thắng cuộc trước đó, Bắc Mạc Khanh nhìn đứa trẻ đó, đứa trẻ trông rất yếu ớt, gầy gò như một chú mèo con, sắc mặt xanh xao, nhưng ánh mắt lại khiến Bắc Mạc Khanh cảm thấy đứa trẻ này không hề đơn giản.

Đôi mắt của đứa trẻ không phải là thứ mà nó nên có ở độ tuổi như vậy, và mặc dù quần áo trên người nó đã sờn rách, nhưng nó trước đây cũng là một bộ pháp khí, và chiếc vòng quanh cổ nó là một kiện Thánh khí.

Thực lực cũng không thấp, thật sự là rất thú vị, đột nhiên muốn hiểu chuyện này, phía sau hẳn là có một màn kịch lớn.

Đám người Bạch Thành thấy Bắc Mạc Khanh nhìn chằm chằm đứa nhỏ, cũng không tự chủ xem, trong mắt hiện lên một chút ngưng trọng cùng cảnh giác, đứa nhỏ này hẳn không phải ở Nhân giới.

Giống yêu tộc hơn, về phần tại sao không có hơi thở của yêu tộc, có thể là nhờ chiếc chuông trên cổ cậu.

Cuộc đấu sinh tử bắt đầu, Bắc Mạc Khanh quan sát đứa nhỏ, càng ngày càng cảm thấy thật giống một bé mèo con, thật là thú vị.

A ta nhận ra rồi, đúng là bé mèo con, là Cửu Vĩ linh miêu hóa thành hình người... Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Hai người triền đấu một lúc, sau đó nam nhân kia bị trúng độc chết bởi móng vuốt của đứa trẻ, đứa trẻ lại nghênh đón đối thủ mới cường đại hơn.

Bắc Mạc Khanh ra lệnh cho Bạch Thành mua tiểu tử này, Bạch Thành liền tuân lệnh xuống dưới lo liệu.

Bạch Thành tìm được chủ nhân của thành phố ngầm - Quyền Cẩn, Quyền Cẩn thấy Bạch Thành đi tới, liền nói: “Ô, đây không phải là Hữu hộ pháp của Vô Song Lâu sao? Sao lại rảnh rỗi đến tìm ta?”

Bạch Thành nói: "Chủ thượng của chúng ta xem trọng một đứa nhỏ."

Quyền Cẩn cười ha ha trêu chọc y: "Chủ nhân ngươi coi trọng một đứa nhỏ thì liên quan gì đến ta?"

Bạch Thành mím môi một cái nói: "Đứa nhỏ đó đang ở đài quyết đấu, nhất định phải tìm ngươi mua."

Quyền Cẩn cố ý bày ra bộ dáng thì ra là thế, nói: "Ồ ~ hóa ra là thế, xem trí nhớ của ta này, ngươi coi trọng đứa nào?"

Bạch Thành liếc hắn một cái nói: “Ngươi tự mình đi xem một chút sẽ biết.” Nói xong liền lôi kéo hắn đi về phía sàn đấu.

Bạch Thành chỉ vào đứa bé trai kia nói: "Chính là nó, chủ thượng chúng ta muốn."

Quyền Cẩn lộ vẻ khó xử, "Cái này, nhưng đứa này đã bị người khác đặt trước rồi."

Bạch Thành hỏi: "Trả tiền chưa?"

"... Chưa trả."

“Vậy được rồi, ta chỉ cần đứa bé đó, muốn bao nhiêu cứ nói.” Bạch Thành hào khí nói.

Quyền Cẩn đột nhiên nhớ ra hỏi: "Ngươi không phải luôn luôn gọi Bắc Thần là Lão đại hoặc Lâu chủ sao? Tại sao lại đổi thành chủ thượng?"

"Chủ thượng và Lão đại không phải cùng một người, Chủ thượng là Chủ thượng, Lão đại là Lão đại."

Quyền Cẩn nghe không hiểu, chẳng lẽ Bạch Thành mới tìm “kim chủ” sao? Chắc chắn không phải rồi, hồ đồ, "Bạch Thành, có thể cho ta gặp chủ thượng của ngươi được không, vấn đề này cần phải bàn bạc với hắn mới được."

Bạch Thành liếc xéo hắn một cái: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang ý đồ cái gì, đi thôi, ta dẫn ngươi đi."

Bạch Thành gõ cửa, sau đó bước vào nói: "Thưa chủ thượng, đây là chủ nhân của thành phố ngầm, hắn nói đứa nhỏ đã bị người khác đặt trước, muốn nói chuyện với ngài."

Quyền Cẩn trừng mắt nhìn Bạch Thành, không ngờ ngươi lại là loại người này, ngươi hãm hại ta, tên ghê tởm, ngươi không xong với ta rồi, chờ đấy.

"Ồ? Đặt trước?"

Quyền Cẩn căng thẳng nói: "Thật ra thì chưa có ai đặt cọc, nhưng chờ một lát nữa bọn họ sẽ đến, các ngươi có thể trả giá nhiều bao nhiêu?"

"Khi nào họ sẽ đến?"

“Lập tức, lập tức, ta đã thông báo, bọn họ sẽ tới nhanh thôi.” Quyền Cẩn không nhìn thấu tu vi của hắn, cho nên trước tiên phải làm như vậy.

Cả Bạch Thành và Bạch Gia đều ở đó, còn có Lạc Kỳ mà trước kia hắn đã từng gặp, không nghĩ tới đều ở đây để bảo vệ người này, nhất định không đơn giản.

Chẳng mấy chốc, một nam một nữ đi tới, nữ nhân tiến lên: "Lão bản, ngươi đây là ý gì? Rõ ràng là vài ngày trước chúng ta đã đồng ý..."

Quyền Cẩn cười lạnh nói: "Không nhận ra? Nói cách khác nếu ngươi không nhận ra cũng sẽ nói với bản điện như vậy sao?"

"Điện hạ hiểu lầm, ta, ta không có ý đó."

“Được rồi, người mua khác ở đằng kia, đi cùng ta.” Nói xong, Quyền Cẩn hừ lạnh, xoay người rời đi.

Hai người vội vàng đuổi theo, Bắc Mạc Khanh thấy có người tới nói: "Mời ngồi."

Nữ nhân vốn là một tiểu thư ngang ngược càn rỡ, đối với lão bản ta không thể không nhẫn, chẳng lẽ một tên thọt ngồi xe lăn bản tiểu thư cũng không thể trêu vào sao?

“Ngồi cái gì mà ngồi, muốn đoạt đồ vật của ta, sao không nhìn một chút bản thân ngươi  có xứng hay không.” Nữ nhân trực tiếp mở miệng.

Nam tử tiếp lời: "Vị huynh đài này, tên nô lệ này được vị hôn thê của ta coi trọng trước, không biết có thể nể mặt Trình gia ta không? Vị hôn thê của ta là Đổng gia tiểu thư, tại hạ là Trình gia Đại công tử, huynh đài nên suy nghĩ kỹ." Lúc nói vẫn không quên nhấn mạnh hai chữ “huynh đài”.

Lạc Vũ, Bạch Gia và Ám vừa định động thủ đã bị hai người Bạch Thành chặn lại.

Bắc Mạc Khanh cười lạnh một tiếng: "Không được, ta đã nhìn trúng tiểu gia hỏa này."

Đổng Bạch Liên lập tức cả giận nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, một tên tàn phế, cũng dám khiêu chiến Trình gia cùng Đổng gia chúng ta, cẩn thận mạng chó nhà ngươi."

“Làm càn” Bắc Mạc Khanh còn chưa kịp mở miệng, thì từ ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh cuồng bạo.

Sau đó có hai người bước vào, chính là Bắc Thần và Bắc Ti, bốn người Lạc Kỳ vội vàng hành lễ, Quyền Cẩn chào người vừa tới: "Quyền Cẩn gặp qua Bắc Thần lâu chủ, Bắc Ti lâu chủ, đã lâu không gặp." Nghe được lời của Quyền Cẩn, con ngươi của Trình Tài co rút lại, sau khi hết khiếp sợ vội vàng chắp tay hành lễ: "Tại hạ Trình gia công tử... a ~" còn chưa nói xong đã bị Bắc Thần đá bay ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi