TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Hai người quan sát lẫn nhau, Cửu Linh không biết chuyện gì đang xảy ra, thân thể khô nóng khó chịu, Bắc Mạc Khanh nhìn Cửu Linh, trong lòng nở nụ cười, không ngờ lại là vị hôn thê của bé mèo con lại là một con chim, hắn không bao giờ tưởng tượng rằng đồ đệ ngốc nghếch của mình lại là người ở trên.

Mèo trên chim sao? Thời gian trôi qua thật nhanh, ngay cả đồ đệ cũng đã có đối tượng, mà hắn vẫn lẻ bóng một mình.

...

—— —— —— —— —— (tại hạ, đường phân giới hàng thật giá thật)

Thánh Minh Đại Lục

Bên trong một cung điện xa hoa

"Thưa chủ nhân, đã tìm được tung tích của con chim Trọng Minh kia của yêu tộc, nó đã đến đại lục cấp thấp Trọng Lê Đại Lục."

"Ồ? Nó đường đường là thái tử yêu tộc, đến đó làm gì?"

Mặc Giản Thư tràn đầy hứng thú hỏi, Đế Thần Uyên ngồi bên cạnh gật đầu ra hiệu cho Thần Nhất tiếp tục nói.

Đế Thần Uyên vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng Mặc Thư Giản trong lòng có chút bồn chồn.

"Cái gì? Con trai của Phó Thanh có hôn phu rồi? Chờ đã, không đúng, không phải Phó Thanh chỉ có một đứa con trai sao? Vị hôn phu ở đâu ra?"

Thần Nhất khóe mắt giật giật không trả lời, Mặc Thư Giản ủy khuất nhìn Thần Nhất, ta tốt xấu gì cũng là hảo bằng hữu của chủ nhân của ngươi, vậy mà ngươi không thèm trả lời ta.

"Phó Thanh đúng chỉ có một người con trai, hôn sự này là do hắn tự mình đặt."

Giọng nói trầm thấp của Đế Thần Uyên không một tia dao động, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không có cảm giác ấm áp, nhìn Mặc Thư Giản giống như nhìn một người chết, không một chút kinh động, Mặc Thư Giản bị nhìn có hơi rụt lại.

"Chúng ta thì vẫn chưa có ai muốn. Kết quả tên Phó Thanh có thê tử liền không thèm để ý chúng ta, con trai hắn cũng đã có đối tượng, không biết khi nào bản tôn mới gặp được người mình yêu. "

Đế Thần Uyên không để ý đến Mặc Thư Giản đang lầm bầm, đứng dậy mang theo Thần Nhất chuẩn bị đi đến Trọng Lê Đại Lục.

Mặc Thư Giản hồi thần lại thì thấy Đế Thần Uyên đã đi xa, hô: "Chờ ta, ngươi đi đâu vậy?"

Mặc Thư Giản đi theo anh ra ngoài, lúc rời khỏi đại sảnh liền trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, dưới đôi lông mày kiếm là một đôi mắt đào hoa dài hẹp, ánh mắt đa tình khiến người ta không cẩn thận mà luân hãm vào, một bộ dáng quý công tử cao quý lạnh lùng...

*

Cửu Linh nhìn Phó Cẩm, bọn họ khi còn bé đã từng gặp nhau, trên thảo nguyên, một con mèo chạy quanh đuổi theo một con chim, mèo con ôm con chim, đuổi theo đùa giỡn, chỉ vì một vài nguyên nhân, bọn họ tách ra rồi không bao giờ gặp lại.

Dựa theo tuổi tác thì con chim nhỏ này không lớn hơn hắn, hắn sinh ra sớm hơn tiểu gia hỏa này, nhưng chỉ sớm hơn vài ngày, tiểu gia hỏa lúc trước luôn bám theo hắn nay đã lớn, còn không nhớ rõ hắn.

Nhưng Cửu Linh lại nhớ rất rõ, lúc Cửu Linh lần nữa nhìn thấy Phó Cẩm, thân thể liền có chút xao động, tiến lên phía trước sờ sờ đầu nhỏ của Phó Cẩm.

"Tiểu tử, đệ còn nhớ ta sao?"

Lần này đến lượt Phó Cẩm sững sờ, bọn họ không phải chưa từng gặp nhau sao? Y nhớ là chưa từng gặp mặt, tại sao hắn lại nói như vậy?

“Xem ra tiểu tử đệ thật sự quên mất ta.” Cửu Linh kề vào tai Phó Cẩm, giọng nói trầm thấp từ tính, hơi khàn khan cùng chút lười biếng làm cho Phó Cẩm có chút say.

"Tiểu gia hỏa ngày nào cũng theo sau gọi ta là ca ca, vậy mà hiện tại đã quên rồi, hửm?"

Phó Cẩm nghe hắn nói vậy, và chợt nhớ ra một số đoạn ký ức thời thơ ấu của y, từng mảnh vụn, một con chim và một con mèo nấp ở...

"Huynh là ca ca..." Phó Cẩm đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Xem ra vẫn chưa quên, tiểu gia hỏa đệ muốn chặt ta thành tám khúc?"

Phó Cẩm tựa hồ sắp khóc, lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Ta không có, ca ca nghe lầm."

Cửu Linh cảm thán tiểu gia hỏa làm sao lớn lên dáng dấp lại tốt như vậy, quá đáng yêu, Cửu Linh giúp Phó Cẩm lau nước mắt, lại sờ sờ đầu.

Mọi người nhìn hai người tú ân ái, trong lòng đột nhiên cảm thấy không cần ăn cơm trưa, đều bị đút ăn cho no rồi, còn ăn cái gì nữa.

"Khụ khụ"

Bắc Mạc Khanh ho vài tiếng ý đồ ngăn cản hai người, Cửu Linh nghe thấy tiếng ho khan chợt nhớ ra ở đây có nhiều người, liền hàn lễ với Bắc Mạc Khanh rồi kéo Phó Cẩm rời đi.

Đi được mấy bước thì bị Bắc Mạc Khanh gọi lại, Cửu Linh vẻ mặt tuyệt vọng.

"Cầm quyển sách về đi, nhớ xem kỹ. Vì vị hôn thê của con đến nên ta cho con thêm thời gian. Một tuần lễ phải xem cho hết rồi đến tìm ta, ta sẽ kiểm tra."

Cửu Linh tỏ vẻ nhân sinh không có gì lưu luyến nhận sách rồi rời đi cùng Phàn Cẩm, trong lòng mọi người mừng thầm, ai bảo ngươi rải thức ăn cho chó, báo ứng đấy.

“Hôm nay sao rảnh đến gặp ta?” Bắc Mạc Khanh nhìn về phía đám người Bắc Thần Bắc Ti.

“Chủ thượng không đến tìm thuộc hạ, nên thuộc hạ phải cố gắng hoàn thành công việc trước thời hạn, đến xem chủ thượng một chút.” Bắc Thần nhìn Bắc Mạc Khanh, trong mắt tràn ngập u oán.

"Ngươi định ở đây bao lâu?"

"Khoảng một tháng, một tháng sau có việc phải giải quyết, cho nên... Chủ thượng, sức khỏe của ngài ổn chứ?"

Bắc Thần không muốn tiếp tục nói chuyện công việc nên chuyển chủ đề, hỏi thăm tình trạng thân thể của Bắc Mạc Khanh.

"Thân thể của ta thì có thể có chuyện gì chứ, đến, để ta giới thiệu các ngươi với nhau."

Bắc Mạc Khanh kéo Kỳ Vãn Quân qua nói: "Đây là Kỳ Tướng Quân, Kỳ Vãn Quân, bên đó là Vu Việt tướng quân, kia..."

"Đây là Bắc Thần, Bắc Ti, Quyền Cẩn..."

Giới thiệu xong Bạch Gia nhìn chằm chằm Kỳ Vãn Quân, luôn cảm thấy có chút quen mắt, mở miệng hỏi: "Kỳ Tướng Quân đến từ Trọng Lê Đại Lục? Không biết gia phụ là?"

Bắc Mạc Khanh cũng để ý đến hai người và lắng nghe xem họ đang nói gì.

“Là người Trọng Lê Đại Lục, gia phụ đã qua đời.” Nói đến phụ thân Kỳ Vãn Quân có chút thương tâm, năm đó phụ thân chết trên chiến trường, ngay trước mắt hắn, còn hắn lại bất lực bị phụ thân ra lệnh cho thuộc hạ mang đi.

Y luôn cảm thấy người này rất giống một người, bọn họ đều là họ Kỳ, bọn họ có quan hệ gì...

"Ngươi có biết Kỳ Nhạc Bạch?"

Kỳ Vãn Quân khựng lại nói: "Ngươi biết tiểu thúc?"

Hóa ra là quan hệ thúc cháu, thảo nào có vài điểm giống nhau, Bạch Gia gật đầu.

Nghĩ đến người kia, Bạch Gia hơi không được tự nhiên, người kia có chút...  Bạch Gia lắc lắc đầu.

Kỳ Vãn Quân nhìn Bạch Gia một hồi gật đầu một hồi lắc đầu, cũng không rõ hai người họ có biết nhau hay không.

"Hắn đang ở Lý Sênh Đại Lục, cố gắng tu luyện cõ lẽ có cơ hội gặp mặt."

Nói xong, Bạch Gia đi sang một bên, thấy gương mặt Kỳ Vãn Quân, Bạch Gia bất giác nhớ đến Kỳ Nhạc Bạch.

Thật sự rất phiền phức, tại sao trong đầu toàn là hắn, y không thích hắn.

Bắc Mạc Khanh nhận ra sắc mặt của Bạch Gia thay đổi khi nhắc đến người đó, xem ra quan hệ giữa hai người không bình thường, ai, đầu năm nay thuộc hạ đều có đối tượng nhưng hắn lại không có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi