TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Bước đến cửa sổ, quả nhiên có thể nhìn thấy khu chợ, hơn nữa còn là khu vực náo nhiệt nhất, ngồi xuống liền thẩn thờ nhìn ra quang cảnh náo nhiệt bên ngoài.

Bắc Mạc Khanh ra lệnh cho Ám xuống dưới gọi món "Ngươi cứ tùy tiện gọi đi, ta ăn gì cũng được, ngươi muốn ăn gì cứ gọi."

Ám cũng không biết gọi gì nên gọi mỗi thứ một ít, công tử đi ăn cơm, không thể nào đơn giản được, mỗi thứ đều gọi để công tử thưởng thức, sau đó có thể biết công tử thích ăn cái gì.

Lúc Ám trở lại liền đứng bên cạnh công tử, thấy công tử một mực nhìn ra bên ngoài, Ám cũng nhìn ra ngoài một lúc lâu vẫn không thấy gì, chỉ là phố xá bình thường, công tử đang nhìn cái gì?

Nhưng Ám không dám hỏi, thật vất vả y mới được công tử đồng ý nhận lấy, vạn nhất (chẳng may) đuổi y đi thì sao.

Một lát sau món ăn được mang lên, bày đầy một bàn, sao lại nhiều như vậy? Bắc Mạc Khanh nhìn về phía Ám.

"Được rồi, ngồi xuống cùng ăn đi, nhiều món ăn như vậy, đủ cho cả bữa tối của hai chúng ta."

"Không thể, thuộc hạ sao có thể dùng cơm cùng công tử? Việc này không hợp phép tắc."

Bắc Mạc Khanh trợn tròn mắt, nhìn Ám nói: "Ngươi gọi nhiều món như vậy để một mình ta ăn? Là muốn ta bể bụng sao?"

"Thuộc hạ không dám."

"Được rồi, ngồi xuống, đây là mệnh lệnh. Thân là thuộc hạ, ngươi định chống lại mệnh lệnh sao?"

Cuối cùng Ám vẫn phải ngồi xuống.

"Ăn đi! Chẳng lẽ còn muốn ta đút cho ngươi ăn, ta biết ngươi không đói, nhưng ăn cũng là một chuyện vui vẻ của nhân sinh (đời người)."

Nói hết lời Ám mới cầm đũa lên ăn, thế nhưng chỉ ăn mỗi một món là tình huống gì?

Bắc Mạc Khanh nhìn y lằng nhà lằng nhằng, liền trực tiếp gắp thức ăn cho y.

Ám trong lòng cảm động, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, Bắc Mạc Khanh thấy cảnh này, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ Quốc vương Nam Cung ngược đãi y? Không cho y cơm ăn sao? Nhìn xem, chỉ như vậy đứa nhỏ này đã cảm động.

(Nam Cung Linh đang phê duyệt tấu chương tại thư phòng biểu thị hắn cực kỳ ủy khuất)

Bắc Mạc Khanh vừa ăn vừa nghĩ, không ngờ Ám đột nhiên gắp một cái đùi gà cho Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh dừng một chút, cau mày.

Ám thấy Bắc Mạc Khanh nhíu mày cảm thấy mình đã vượt qua giới hạn, vội vàng từ trên đứng lên ghế quỳ xuống đất nhận tội "Thuộc hạ biết sai, thỉnh công tử trách phạt."

Bắc Mạc Khanh không tức giận, hắn chỉ vừa nghĩ đến một người, khiến trong lòng có chút khó chịu.

Bắc Mạc Khanh để đũa xuống, nhìn ra phía ngoài nhắm mắt lại "Đứng lên đi, không trách ngươi, ta chỉ là vừa nhớ tới đến một chuyện mà thôi."

Ám không đứng dậy mà vẫn tiếp tục nhìn công tử, thực ra y muốn giúp công tử, nhưng y là một ám vệ, không nên nói nhiều, lại càng không nên tò mò sự tình trước đây của chủ tử.

………………

Đã có một người từng cho hắn một cái đùi gà, mà cái đùi gà kia là người đó dùng tính mạng để đổi lấy.

Năm đó …

Một đại ca ca trên người chằn chịt vết thương lại vô cùng bẩn thỉu cầm trong tay một cái đùi gà, cẩn thận từng li từng tí che chở đùi gà chạy đến trước mặt hắn "Tiểu Khanh, em ăn đi, thân thể em không tốt, anh mang cho em một cái đùi gà."

Bắc Mạc Khanh nhìn đùi gà trong tay anh không nhận lấy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi hỏi: "Cái này ở đâu ra, anh mau trả lại đi, bọn chúng mà biết sẽ đánh chết anh."

Nam Thanh Minh hai tay túm chặt bả vai của Bắc Mạc Khanh nói "Tiểu Khanh, nghe lời, mau ăn đi, một lát nữa bọn chúng tới anh sẽ kéo lấy bọn chúng, em tranh thủ thời gian đó chạy đi."

Nam Thanh Minh vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một bản vẽ "Này, đây là bản vẽ, em xem đi, cố gắng học thuộc, nhất định phải nhớ kỹ, lát nữa chạy theo tuyến đường này, nghe rõ chưa?"

"Vậy, vậy đại ca ca anh thì sao?"

Nam Thanh Minh an ủi Bắc Mạc Khanh nói: "Em yên tâm, đại ca ca sẽ không sao cả, đại ca ca sẽ chạy thoát từ phía khác, nghe rõ chưa? Sau khi chạy ra ngoài nhất định phải đi tìm chú cảnh sát, để bọn họ chạy đến đây." Kỳ thật căn bản không có một cái lối đi khác, anh đã sẵn sàng chết, anh không thể để cho Tiểu Khanh tiếp tục ở lại nơi này chịu khổ.

Anh không đành lòng, Tiểu Khanh rất ngoan, rất đáng yêu vả lại em ấy chỉ mới sáu tuổi, bị bọn chúng tra tấn hành hạ đến mức này, nếu như còn tiếp tục em ấy sẽ chết ở chỗ này, anh nhất định phải đưa Tiểu Khanh ra ngoài.

"Đại ca ca, vậy chờ chúng ta chạy ra xong gặp nhau, chúng ta sẽ cùng nhau ăn đùi gà ngon nhé."

"Được, em mau ăn đi, để lạnh liền không ngon nữa."

Bắc Mạc Khanh cắn một miếng rồi đưa tới trước miệng Nam Thanh Minh "Ăn ngon, đại ca ca cũng ăn."

Nam Thanh Minh sờ sờ đầu nhỏ của hắn nói: "Anh vừa mới ăn một cái, em ăn đi."

Bắc Mạc Khanh nghe đại ca ca nói như vậy cũng yên tâm, liền từng ngụm từng ngụm ăn, ngay cả xương cốt cũng không bỏ qua, hắn thực sự quá đói.

Chưa đầy một lát sau, đám người kia đã tìm tới, hắn sợ hãi trốn sau lưng Nam Thanh Minh, Nam Thanh Minh nhỏ giọng an ủi hắn.

"Nói, đứa nào ăn trộm đùi gà bước ra đây!"

Nam Thanh Minh vừa đứng dậy vừa ra hiệu cho Tiểu Khanh chạy trốn "Là ta."

"Thằng nhóc, lá gan không nhỏ." Nói xong liền đánh Nam Thanh Minh, mấy đứa nhỏ khác sợ hãi co rúm lại.

Nam Thanh Minh nhìn về phía Bắc Mạc Khanh, dùng khẩu hình nói "Tiểu Khanh, chạy mau."

Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Thanh Minh vội vàng thừa dịp đám người không chú ý chạy ra ngoài, đám người kia đều chú ý vào Nam Thanh Minh, không phát hiện Bắc Mạc Khanh đã chạy.

Nam Thanh Minh thấy Bắc Mạc Khanh thành công chạy ra ngoài nở nụ cười.

Đám người quyền đấm cước đá, Nam Thanh Minh hơi thở ngày càng suy yếu, không bao lâu biến mất.

"Lão, lão đại, nó hình như không còn thở nữa."

Một người kéo Nam Thanh Minh ra ngoài, "Hừ, đã thấy rõ chưa, nếu các ngươi không nghe lời, đó chính là kết quả của các ngươi."

Bắc Mạc Khanh không ngừng chạy, cuối cùng hắn nhìn thấy một thôn nhỏ, cuối cùng hắn cũng chạy được ra ngoài, mọi người thấy đứa bé cả người bê bết máu, vô cùng bẩn thỉu, không ai dám đến gần.

Hắn muốn tìm người giúp đỡ, thế nhưng ai cũng trốn tránh hắn, hắn đi vô định (không có mục đích) trên đường, may mắn thay có người đã báo cảnh sát.

Chỉ trong chốc lát cảnh sát tới nơi phát hiện hắn nằm co quắp một chỗ, hắn đã không thể đi được nữa, trên người quá đau đớn.

"Bé con, dậy đi"

Bắc Mạc Khanh yếu ớt mở mắt ra hỏi: "Là chú cảnh sát sao?"

"Bé con, chúng ta đúng là cảnh sát, cháu đã gặp phải chuyện gì?"

"Chú cảnh sát, trong rừng có người xấu, bọn chúng ngược đãi tụi con, rất nhiều người, rất nhiều người chết rồi, đại ca ca giúp con trốn thoát, để con, để con tìm chú cảnh sát giúp đỡ."

"Bé con, là ở trong khu rừng này sao?"

"Dạ, dạ, chú cảnh sát, là ở …" Còn chưa nói xong, Bắc Mạc Khanh đã ngất đi.

Khi hắn tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện hắn đang nằm trong bệnh viện, xung quanh không có ai, hắn mở ti vi lên, thấy trên đó đang phát tin tức.

Hình ảnh đó khiến con ngươi Bắc Mạc Khanh co lại, hắn biết bộ quần áo đó, là quần áo của đại ca ca, đại ca ca của hắn đã chết rồi …

………………….

Trong phòng riêng, Bắc Mạc Khanh mặt đầy nước mắt, tâm tư tràn ngập hình bóng đại ca ca, hắn đột nhiên phát hiện đại ca ca của hắn và Quốc vương Nam Cung có chút tương tự, đây chỉ là trùng hợp sao?

Ám thấy công tử đột nhiên rơi lệ, không biết phải làm sao, đều tại mình, gắp đùi gà cho làm gì, Ám vô cùng hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi