TA CHỈ LÀ PHƯỜNG NHAN KHỐNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG_20170601_030902

131. Đêm động phòng hoa chúc của đế hậu một nước, thế mà Sở Duệ Uyên cũng không cầu kì. Quần áo tôi còn chưa cởi được bao nhiêu, hắn thậm chí quần cưới mới cởi được một nửa đã bế tôi vào lòng ngồi đối mặt với hắn, lập tức vào đề ngay cạnh bàn ăn.

Đồ đạc trong hoàng cung đương nhiên là chịu được sức nặng của hai nam nhân, nhưng diện tích mặt ghế tròn có hạn. Sở Duệ Uyên ngồi trên ghế, tóm lấy mông tôi nâng lên dập xuống mười mấy lần, cảm thấy không đã, bèn giữ nguyên tư thế dính liền lấy nhau mà bế tôi đi về phía giường.

Nhưng không đợi về đến giường cưới chăn nệm rèm đều một màu đỏ rực, hắn ôm tôi ngồi xuống cái ghế bập bênh ở cạnh giường. Chiếc ghế mây bập bênh này là một kiệt tác của kĩ nghệ đồ gỗ thời cổ đại, rất phù hợp với lực học và cơ thể con người, lúc trước mỗi lần ở trong cung đợi Sở Duệ Uyên tôi rất thích ngồi đu đưa trên đó. Nhưng lúc này bị ngồi ngược, hai chân mở rộng gác lên tay vịn, dưới mông không phải là ghế mây, mà là tính khí của nam nhân khác, mỗi lần chiếc ghế đu đưa, hậu huyệt lại một lần bị phân thân to khỏe đâm xuyên, lấp đầy… tôi thực sự có chút không chịu nổi. “Bệ hạ… lên giường đi, lên giường đi… A…” Nửa người trên hoàn toàn kiệt sức đổ vào lòng Sở Duệ Uyên, tôi không ngừng thở dốc cầu xin hắn. Thế nhưng, hắn lại càng lắc ghế đến điên cuồng sung sướng, cự vật dưới thân hết lần này đến lần khác mở toang hậu huyệt mềm mại, đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể. Hắn vừa cày cuốc, vừa khoe: “Mấy hôm trước nhìn thấy dáng vẻ Khanh Khanh ngồi trên ghế này, trẫm bèn nghĩ ra tư thế mới. Hôm nay thử, quả nhiên là cảm giác rất mới mẻ.” Sau đó, hắn tiếp tục “cảm giác mới mẻ” đến mấy lần. Đợi đến lúc được hắn ôm về giường, hỉ phục trên người chúng tôi đã dính be bét hàng họ của cả hai, vô cùng phá hoại thành quả của nhân dân lao động.

Cuối cùng, thành quả của nhân dân lao động tiếp tục bị lột sạch vứt tứ tung trên giường dưới đất, còn tôi, bị đè trên chăn đệm đỏ thắm, đổi mọi tư thế mà chuỵch đến tận khi trời sáng.

132. Đêm động phòng hoa chúc của chúng tôi, Sở Duệ Uyên có phần high quá đà. Đừng nói tân nương tử là tôi đây bị làm tới mức mất kiểm soát không còn gì để bắn, ngay cả tân lang là hắn ở lượt cuối cùng cũng chỉ vắt ra được vài giọt vào bụng tôi. May mà hoàng đế đại hôn, nghỉ chầu 3 ngày. Hôm sau, hai chúng tôi ngủ tới lúc mặt trời lên quá ba con sào mới rời giường. Ăn xong bữa trưa, hắn bắt đầu kể cho tôi sắp xếp của hắn cho cuộc sống sau này.

133. Những chuyện này, trước đây hai chúng tôi cũng từng bàn đến, nhưng lúc đó chỉ là tán gẫu giữa người yêu với nhau, hôm nay lại biến thành ý chỉ của hoàng đế mà thực hiện. Ví như, trên danh nghĩa tôi sẽ vào sống ở cung hoàng hậu, nhưng trên thực tế là ở cùng với hắn. Ví như, lúc hắn lên triều tôi có thể dẫn vài cấm vệ xuất cung, nhưng sau khi hắn hạ triều làm xong chính sự, tôi phải về cung ở bên hắn. Lại ví như, bất kể là ở cung của tôi hay cung của hắn, các cung nữ trẻ trung xinh đẹp đều bị điều đi làm việc khác, chỉ giữ lại thái giám và nữ quan già hầu hạ.

134. Tôi cảm thấy điều thứ 3 hắn nghĩ vừa hơi nhiều, lại hơi ít. Tôi là một tên gay thuần,   trong cung có nhiều cung nữ trẻ trung xinh đẹp hơn nữa, tôi cũng không hứng thú. Mà nếu thực sự có người định gây chuyện gì đó, phía dưới tôi có chuối, chỉ cần đánh thuốc mê tôi và một tên thái giám là xong một vở kịch “dâm loạn cung đình.”

135. Nhưng có lẽ đừng nên nói ra, mặc kệ hắn quắn quéo là tốt nhất. Với cái tính ghen tuông của CEO bản triều, giờ mà nói ra, vạn nhất hắn nghĩ quẩn mà làm cho tôi đai trinh tiết gì gì đó, thì tôi biết đi đâu mà khóc. Cho nên tôi kệ cho hắn hạ chỉ, lại cùng hắn phiên vân phúc vũ thêm ba tháng, thì vừa đến đêm giao thừa.

136. Đêm trừ tịch, theo thông lệ, CEO bản triều mở tiệc trong cung mời văn võ bá quan và các mệnh phụ phu nhân. Tôi lên tiệc uống 3 chén, sau đó lấy lí do “thân thể không khỏe” rút lui. Nếu không, mặc nguyên bộ cung trang hoàng hậu này, tuy đã được các cung nữ khéo tay trang điểm cho không đến nỗi nào, nhưng đứng trước cả trăm người, ai nấy đều cảm thấy gượng gạo. Sau khi lui ra ngoài, tôi bèn cho người mời mẹ và chị dâu vào hậu cung, ba mẹ con tâm sự vài chuyện riêng tư. Chưa được bao lâu thì Sở Duệ Uyên cũng “rượu bốc lên đầu”, bảo bá quan tiếp tục tiệc tùng, bản thân thì hồi cung trước. Mẹ và chị dâu tôi vô cùng biết ý mà hành lễ rồi rời đi, để lại tôi vẫn mặc một thân nữ trang, bị CEO bản triều lăn qua lăn lại suốt một đêm.

137. Bước sang năm mới, theo lệ được nghỉ chầu 3 ngày. Vì thế, tôi lại bị lăn qua lăn lại 3 ngày. Đến hết ngày thứ 3, thì lần lượt xảy ra hai chuyện lớn.

138. Một là chị dâu tôi bị đau bụng, động thai sinh non. May sau, từ sau hôm mùng 1, tôi đã mời Giang thần y vào trú trong phủ thừa tướng, nếu không, chưa biết chừng chị dâu đã phải một thây ba mạng phen này.

139. Chuyện còn lại, đại khái là đêm trừ tịch, một số quan viên trong triều bị cosplay nữ trang (vốn cũng có xấu lắm đâu?) của tôi kích thích. Chưa đợi qua rằm tháng giêng, mười mấy vị đại thần tiểu thần đã cùng nhau dâng tấu, xin CEO bản triều lập phi.

140. Các cung nữ thái giám ở hậu cung, vốn cực kì biết gió chiều nào che chiều ấy. Sau này chưa nói trước được, nhưng ít nhất hiện tại, hoàng hậu tôi đây được sủng ái đến mức nào, bọn họ đều thấy trong mắt, ghi trong lòng. Cho nên dù tôi không thích dính dáng đến việc triều đình, nhưng chân trước Sở Duệ Uyên vừa ở trên triều chỉ ra những chuyện vi phạm luật pháp, phá hoại kỉ cương, thương phong bại tục của đám quan viên nọ, chân sau đã có người chạy đến hớt nẻo kiếm câu chuyện làm quà lúc tôi đang ăn trưa ở hậu cung. Tôi một bên kinh thán CEO bản triều trùng sinh chuyến này thủ đoạn chế ngự nhân tâm và giám sát quan lại không thua kém gì vài vị hoàng đế triều Minh; một bên không thể không cảm khái, bảo sao các cuộc đấu đá tranh sủng chốn hậu cung các triều các đời đều có thể viết thành một cuón “Lịch sử chiến tranh không khói súng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi