TA CHỈ MUỐN BÁN BÁNH BAO

Chap 27: Lấy gùi bỏ ngọc*


*Ly: lấy từ sự tích một người họ Chu đến mời một người họ Trịnh mua ngọc trai. Ngọc được cất trong một chiếc hộp rất sang trọng, vô cùng tinh xảo. Cuối cùng nhà họ trịnh đã mua chiếc hộp và trả những viên ngọc kia.
Câu này là phép ẩn dụ cho việc không có tầm nhìn dẫn đến sự quyết định không đúng đắn. 
----------------------------------------


"Ta không phải mua thuốc."
Trường Ninh quận chúa bị thiếu niên tuấn tú nhìn như vậy, mặt hơi đỏ lên, cũng không còn khí thế khi nãy, thanh âm ngày một nhỏ "Ta tới tìm Khương thị."
"Tìm Khương thị?" Khương Cẩm nghe vậy sửng sốt.
Giống như Trường Ninh quận chúa, nàng cũng không nhận ra nàng ta. Cẩm nương tính tình nhu nhược, năm đó đụng phải Trường Ninh quận chúa, sợ đến mức cùi gầm đầu, chỉ nhớ rõ đối phương chói lọi rực rỡ, phi thường tôn quí, bản thân không thể so sánh được. Do đó Khương Cẩm thật sự không nghĩ ra có ai đến tìm mình, nhất thời kinh ngạc. " Người là?"
Trường Ninh quận chúa còn chưa nói câu nào, nha hoàn bên cạnh đã mở miệng "Bảo ngươi đi gọi Khương thị ngươi đi gọi là được, quận chúa của chúng ta có việc tìm nàng."
Quận chúa? Khương Cẩm vừa nghe 2 chữ này, suy nghĩ một chút liền đoán được người tới là ai.
Quận chúa có quan hệ với Cẩm nương chỉ có một, đó chính là người sống chết muốn gả cho Lục Tề Lâm - Trường Ninh quận chúa.
Gần đây nghe nói chuyện Vương thị bị đưa đến Tuyền Thủy am có quan hệ với việc thúc đẩy hôn sự với vị quận chúa này với Hầu phủ. Giờ nàng ta tự mình đến đây là vì lý do gì?
Khương Cẩm tâm tư xoay chuyển mấy vòng, hướng về phía Trường Ninh quận chúa hơi mỉm cười "Ta chính là Khương thị"
"Ngươi là Khương thị? Đừng nói giỡn, Khương thị là —— ách, ngươi thật là Khương thị a?"
Trong ấn tượng của Trường Ninh quận chúa, Khương thì chính là người vừa lùn vừa gầy, da đen tóc vàng, ánh mắt né tránh người khác. Thiếu niên trước mặt này tuy rằng vóc dáng không cao, làn da không trắng, nhưng có khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to có thần, cũng xem như là thiếu niên thanh tú, nếu như lớn thêm một chút, nói không chừng có thể trở thành một nam tử tuấn tú.
Nhưng đối phương đã tự xưng thân phận, Trường Ninh lại cẩn thận quan sát một chút, so sánh với tiểu cô nương nhu nhược trong kí ức kia, quả là có vài phần tương tự. Chỉ là không biết ăn cái gì mà hiện tại khí tức cả người như thoát thai hoán cốt.
Editor:Lily073
Khương Cẩm cũng không quan tâm Trường Ninh đang đánh giá mình, thích thì cứ nhìn đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Tôn lão đại phu đi chuẩn bệnh tại nhà bệnh nhân, Tôn lão thái thái lên phố mua đồ ăn, bên trong không có ai. Khương Cẩm liền mời Trường Ninh quận chúa vào trong phòng khám ngồi, sau đó mới nói "Quận chúa đây chắc cũng không phải đến tìm ta ôn chuyện, cần ta pha trà đãi khách. Có gì mong cứ nói thẳng."
Trường Ninh thấy nàng thần sắc bình tĩnh, trên mặt không vui không buồn, lại có chút không biết mở miệng như thế nào. Nàng ta quỷ dị thấy được trên người Khương Cẩm vài phần bóng dáng của Từ thị. 
Trường Ninh vốn dĩ đã tưởng tượng ra vài loại tình huống, tỷ như nếu Khương thị lì lợm, dây dưa, hoặc là chửi ầm lên, hay là khiếp đảm rơi lệ không biết làm thế nào, nhưng không ngờ Khương thị này không khác gì đang bàn chuyện của người khác.
Bất quá nàng ta chần chờ, nhưng nha hoàn Hồng Ngọc bên cạnh nàng ta lại không như thế. Nhìn thấy Trường Ninh im lặng, nàng ta liền chủ động mở miệng trước.
"Quận chúa chúng ta hôm nay tới đây cũng không có ý gì khác, chính là báo cho ngươi một tiếng quận chúa sắp đính hôn cùng Lục thế tử, ngươi không cần ôm hy vọng nữa. Nếu cả gan dám dây dưa không dứt, Vương phủ chúng ta đảm bảo cho ngươi cả vốn vẫn lời."
Khương Cẩm thấy ngữ khí nha đầu này vô cùng bá đạo, nhưng nàng cũng không nổi giận, chỉ nhìn thoáng qua Trường Ninh quận chúa, nhướng mày "Đây cũng chính là ý của Quận chúa?"
Cuộc đời Trường Ninh sợ nhất chính là nương của nàng, thấy Khương Cẩm nhướng mày như vậy không hiểu sao lại nghĩ tới mẫu thân Từ thị, ngữ khí cũng không sắc bén như vậy, gật đầu nói "Ta với Tề Lâm sắp đính hôn, Khương cô nương cũng đã ra khỏi phủ, hà tất phải dây dưa chuyện cũ năm xưa?"
Khương Cẩm nghe mấy lời này cũng không quá cao hứng, thầm nghĩ, ta khi nào dây dưa chuyện cũ năm xưa, chính là các ngươi bám chặt không dứt, ta quản Lục Tề Lâm cưới dạng lão bà nào sao! Cho dù là hắn bị phạt quân côn, đó cũng là chuyện của Lục gia.
Trường Ninh quận chúa tự cảm thấy mình cũng là ăn nói nhã nhặn, thập phần hòa khí, Khương Cẩm lại không nói lời nào, cũng có chút bực tức.
"Hồng Ngọc, lấy tráp kia tới đây."
Hồng Ngọc quả nhiên mang ra một cái tráp ném xuống trên bàn "Đây là hai mươi lượng bạc, ngươi cầm lấy, về sau ngậm miệng lại."
Khương Cẩm nhìn qua cái tráp kia, là gỗ đàn khắc hoa, quả nhiên là Vương phủ, tráp thôi cũng thuộc loại thượng đẳng. Lại mở ra thấy bên trong là hai mươi lượng bạc, chất lượng xem ra cũng không tồi, số lượng lại tương đối không nhiều.
Vương thị người ta ăn cơm một ngày còn 3 lượng bạc đó, đường đường là quận chúa ra tay chỉ có hai mươi lượng?
Khương Cẩm đột nhiên nhớ tới trước kia xem phim thần tượng não tàn, mẹ của phú nhị đại* lấy tiền tống cổ nữ chính, trong lòng không khỏi nổi lên tâm tư bỡn cợt, cố ý quăng cái tráp một cái, thần sắc trở nên lãnh đạm. 
"Nếu ngươi muốn dùng tiền tống cổ ta, vậy chúng ta nói về tiền đi. Đường đường là quận chúa mà lấy 20 lượng ra tống cổ ta a? Ngươi xem thường ta cũng là tự xem thường chính mình và Lục Tề Lâm?"
Dù sao Khương Cẩm cũng không thiếu hai mươi lượng này, ít nhất từ chỗ Vương thị khoảng hai mươi ngày là có thể lời 50, 60 lượng bạc, cho nên gần đây nàng rất tự tin. 
Khương Cẩm chính là chén sáng, còn Trường Ninh quận chúa chính là chén kiểu a. Nàng ta vì gả cho Lục Tề Lâm, làm buồn lòng phụ mẫu, thanh danh cũng muốn làm cho hỏng rồi. Vốn dĩ nhìn Khương Cẩm bình thảnh, nàng ta còn tưởng rằng cuối cùng nàng ấy đã nhìn thấu mọi chuyện, không nghĩ thế Khương thị vậy mà chê ít.
Thật sự hiện giờ Trường Ninh quận chúa không có nhiều bạc. Thứ nhất, cho dù quận chúa có bổng lộc, nhưng mà dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá, tiền kia cũng không đến trong tay nàng. Thứ hai chính là trước giờ Từ thị quản nàng rất nghiêm, gần như phần lớn ngân lượng đều bị bà giữ. Thậm chí trong hai mươi lượng bạc trắng này còn có bốn cái là nàng mượn của nha hoàn.
Thấy hai mắt Khương thị cười như không cười, Trường Ning quận chúa trong lòng hung ác, gỡ một vòng ngọc từ trên tay xuống, tức giận ném lên trên bàn.
"Hửm?" Khương Cẩm lại nhướng mày "Chỉ một cái a."
Trường Ninh quận chúa cắn răng nói, "Vốn dĩ chính là một cái. Đây là cống phẩm trong cung ban thưởng, như thế nào cũng đáng giá hai, ba trăm lượng, ngươi đừng không biết đủ!"
Nếu không phải trên người nàng những trang sức khác càng quý trọng hơn, vòng tay này cũng không muốn cho Khương Cẩm. Vòng ngọc bích thượng phẩm, không tì vết. Ai bảo nàng nằng nặc muốn trang điểm lộng lẫy để áp đảo khí thế Khương Cẩm, muốn cho nàng ấy tự cảm thấy hổ thẹn.
Cái vòng vàng trên cổ tay phải kia của nàng, chỉ đá quý , trân châu khảm trên đó thôi cũng đã vài trăm lượng... càng đáng giá hơn so với cái vòng ngọc này.
Kì thật Khương Cẩm cũng chỉ định đùa Trường Ninh quận chúa một chút, không nghĩ tới nàng ta quả nhiên hào phóng. Ngẫm lại vị này so với những người trong Định Nam hầu phủ kia vẫn lương thiện hơn một chút, Khương Cẩm thu vòng tay và bạc rồi cũng đề điểm nàng thêm một câu
"Quận chúa hào phóng như vậy, ta cũng nói cùng người một câu vàng ngọc. Định nam hầu phủ kia cũng không phải là nơi tốt lành gì, quận chúa nếu khăng khăng gả qua đó, cũng đừng dốc hết tâm can, miễn cho ngày sau thành người chịu tổn thương."
Khương Cẩm chính là lời thật lòng, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường. Lúc trước Định nam hầu thế tử còn nói tính toán cho nàng làm tiểu thiếp đó, có thể thấy được tấm lòng hắn đối với Trường Ninh quận chúa không bằng một phần mười của nàng ta dành cho hắn.
Nhưng mà Trường Ninh làm sao nghe lọt những lời này, phụ mẫu nàng phản đối hôn sự này đã làm tinh thần nằng căng chặt. Tình địch là Khương Cẩm cũng như có như không nói như vậy, càng làm cho nàng bực bội hơn.
Nàng lập tức đứng phắt dậy, thần sắc còn khó coi hơn lúc đưa vòng tay cho Khương Cẩm "Ta và Lục đại ca môn đăng hộ đối, tài mạo tương xứng, là trời sinh một đôi. Tiền ngươi đã cầm rồi, tốt nhất nên ngậm miệng!"
Khương Cẩm thấy nàng ta hoàn toàn không nghe vào lời nàng nói, cũng cảm thấy thân phận của mình nói những câu này cũng xấu hổ, chỉ nhàn nhạt nói "Đành vậy, người với người chính là khác nhau. Ta liền ở đây mong nhân duyên của quận chúa cùng Lục thế tử sớm có thành tựu, bách niên hảo hợp."
Trường Ninh lại cảm thấy thần sắc nàng châm chọc, thế nên không nói thêm lời nào, chỉ phất tay áo mà đi.
Khương Cẩm thấy nàng ta đi rồi, cũng chỉ thở dài, nhẹ giọng nói "Đúng là cô nương ngốc."
Bất quá, thân phận Trường Ninh quận chúa thật sự là vẫn có giá trị, chì dù gả cho ai, ngày tháng trôi qua cũng không quá khó. Chỉ cần Vương phủ sau lưng nàng không ngã, Lục Tề Lâm đối với nàng ít nhiều cũng sẽ không thể trở mặt, ngay cả mẹ ruột cũng có thể đưa đến am đó thôi.
Cho dù chân tướng, chân tình như thế nào, nam nhân ngay cả mẹ ruột bị đưa đến am cũng không can thiệp được, Khương Cẩm cảm thấy loại nam nhân này sẽ không quá trọng tình trọng nghĩa. Bất quá đó là do Trường Ninh quận chúa kia chính mình lựa chọn, nói không chừng, người ta căn bản là không ngại.
Khương Cẩm sờ sờ vòng ngọc trong ngực, lại nhìn cái tráp đặt trên bàn, tâm tình quả thật rất tốt. Ai có thể thù oán tiền bạc chứ? Ngược lại, có càng nhiều càng tốt. Hai mươi lượng này, còn có 60 lượng tiền cơm của Vương thị, cũng được 80 lượng. Đi mua 4, 5 mẫu đất là không lo chuyện lương thực, còn có thể dư hơn mười lượng tìm hai cái phòng ở, dù cho thuê hay là tự ở đều tốt. 
Vòng tay kia xác thật là vòng ngọc thượng đẳng, sắc ngọc cực kì tốt, giống như màu nước xanh biết không tì vết, phỏng chừng có thể lên đến cả trăm lượng, tạm thời không động tới. Những vật này ở cổ đại cũng xem như là giá trị không nhỏ, không tránh khỏi mánh lới mua bán, vẫn là từ từ xem xét giá cả thỏa đáng.


Vẫn còn đang tính toán, bên ngoài lại có khách đến, vẫn là người quen cũ - Vệ Tam lang. Trong khoảng thời gian này hắn đã đến 2 lần, Khương Cẩm còn gặp hắn hai lần trên phố, tính ra cũng xem như là quen biết.
Thấy hắn bước vào Khương Cẩm cười nói "Vệ Tam ca lần này đến mua cái gì? Lão gia tử hôm nay đến nhà bệnh nhân xem mạch, nếu muốn xem bệnh e là phải chờ. Khoảng chừng giữa trưa chắc người sẽ trở lại."
Âm thanh Vệ Tam lang nhỏ nhẹ "Vừa rồi trên phố ta đi ngang qua, nghe thấy ở cửa có nữ tử ăn mặc hoa mỹ tức giận nhắc mãi tên cô, nên đến đây xem thử, cô không sao chứ?"
Thì ra là Trường Ninh quận chúa nổi giận, bất quá nha hoàn kia ở bên người nàng ta cũng bận rộn nói xấu nàng không ngớt, ở bên đường chửi Khương Cẩm vài câu. Vệ Tam lang đi ngang qua bên cạnh nghe được những lời mắng chửi kia sợ Khương Cẩm có bất lợi nên chạy đến hỏi một chút.
Khương Cẩm rất cảm kích lòng tốt của hắn, chỉ là khúc mắt của nàng cùng Trường Ninh quận chúa vẫn là không tiện nói cho người khác, nên chỉ cười nói "Cũng không biết tiểu thư nhà ai, chỉ là làm khó dễ một chút, nói chung cũng khống có việc gì lớn."
Vệ Tam Lang nghe xong cũng yên tâm, lại nhìn thấy bộ dáng Khương Cẩm khẽ mỉm cười, không hiểu tại sao thanh âm trở nên nhỏ dần.
"Cô không sao là tốt rồi."


Quay tới quay lui, thời điểm giữa trưa Khương Cẩm nói chuyện cùng hai người Liễu Diệp, Tôn lão đại phu nhắc đến việc này, đều nói " Vệ Tam Lang này thật đúng là người tốt a".
Tôn lão thái thái liếc mắt nhìn Khương Cẩm một cái nói thầm trong lòng. Đừng nói Vệ Tam Lang kia coi trọng Khương Cẩm rồi nha. Bất quá cũng chỉ là tự nói thầm, bà không cảm thấy hai người này thích hợp, cũng không tính toán tác hợp. 
Khương Cẩm cho dù vẫn là tấm thân trong sạch, nhưng vẫn là tái giá, lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ. Vệ Tam lang là quả phụ nuôi lớn, tuy rằng cũng coi như giàu có nhưng cũng không ít chuyện. Vệ quả phụ khó khăn dưỡng ra một nhi tử xuất sắc, vừa có thể đọc sách, lớn lên cũng không tệ, chính là muốn an tâm tìm một con dâu gia đình nhà phú quí, thậm chí là nhà quan gia, thuận tiện nâng đỡ con trai bà.  
Huống hồ ý nghĩ này của bà cũng chỉ chợt lóe qua, sau đó cũng thật nhanh biến mất khi Khương Cẩm mang thức ăn lên.
Khương Cẩm nói cho bọn họ một chút chuyện của Trường Ninh quận chúa, nhưng cố ý không nhắc về chuyện vòng tay, chỉ nói Trường Ninh ném ra hai mươi lượng.
Tôn lão thái thái nhìn mấy thỏi bạc nói "Đây là bạc do chính Vương phủ bọn họ đúc ray, thập phần tinh mỹ, nếu mang ra ngoài đổi, một thỏi có thể đổi được hai mười hai lượng bạc."
Tôn lão gia tử lịa cầm cái tráp kia xoay tới xoay lui nhìn, cười nói "Chuyện đó còn thôi, bà có biết cái tráp này ở bên ngoài bán bao nhiêu tiền không? Là gỗ hắc đàn tốt nhất, thủ công khắc hoa tinh tế, cho dù là một tráp nhỏ cũng có thể bán bốn, năm mươi lượng, đồ lại mới như vậy, chỉ cần Cẩm nha đầu cầm đi bán bốn mươi lượng, nhất định có người mua."
Editor:Lily073
Chuyện này có khác gì chuyện "Lấy gùi bỏ ngọc" đâu. Nếu không phải Tôn lão gia tử nói, Khương Cẩm cũng không biết cái tráp này đáng giá nhiều tiền như vậy.
"Vừa hay không phải lần trước Triệu nhị nói miếng đất kia không tồi sao? Chính là chào giá 100 lượng. Trước đó không đủ bạc, hiện tại cũng không sai biệt lắm, chỉ còn thiếu một ít, hai vợ chồng già chúng ta cho con mượn là được. Bây giờ con cứ mua, chờ đầu vụ mùa là có thể cho người ta thuê." Tôn lão thái thái tính toán tài sản, sự nghiệp.
Chuyện chính là lần trước Triệu nhị nói hiện tại không chỉ có hai ba mẫu, thật ra có hơn mười mẫu cả trung đẳng lẫn thượng đẳng, chỉ là giá hơi cao. Hiện tại có tiền, Khương Cẩm cũng có chút động tâm "Cũng không biết Triệu nhị ca có ở nhà không."
"Con cứ đem những thứ này đổi thành bạc trước rồi nói. Hôm nay không ở thì ngày mai cũng ở nhà."


Chờ đến chiều, Khương Cẩm đem bạc nén cùng tráp đổi thành tiền. Tráp đổi ở cửa hàng thợ mộc được 45 lượng, bạc kia đổi ở một cửa hàng, mất hết 1,5 lượng tiền môi giới còn lại 23 lượng, tổng cộng có 68 lượng. Sau đó đi tìm Triệu nhị gia.


Triệu nhị vậy mà thật sự ở nhà, chỉ là chuyện này không cách nào quyết định ngay được, nghe nói bên bán cũng đang bàn bạc cùng một số bên khác, vẫn chưa có thống nhất. Hiện tại là buổi chiều, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có tin.
Khương Cẩm từ nhà Triệu nhị đi ra lại đụng phải người quen.
Lần trước đi thuê nhà cùng tức phụ của Triệu nhị gặp phải tên du côn Mao Đại. Hiện tại lại đụng phải hắn, lần này hắn không mang theo người nhưng mà tròng mắt cứ xoay tròn, hướng Khương Cẩm chào hỏi.
"Uiii, đây không phải đại muội tử Khương gia sao? Vẫn còn đi thuê phòng ở?" Đối với tên này Khương Cẩm trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng lại không thể thể hiện cho hắn ta biết. Bởi vậy nàng liếc nhìn Mao Đại một cái, nhàn nhạt cười nói "Ai cũng biết phòng ở cũng không dễ tìm như vậy, chỉ là hiện tại ta cũng không vội, ở tại nhà thân thích cũng không tồi, lại có người chăm sóc."
------------Chap 27-hoàn----------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi