TA CHỈ MUỐN LÀM NAM NHÂN BÌNH THƯỜNG



Sau khi bàn xong kế hoạch, Thanh Tuyết mỉm cười nói với ông của mình:
-Cháu sẽ cố gắng thực hiện sớm nhất có thể.

Mong ông có thể giúp cháu chuyện này, cháu nếu được anh ấy thì sau này việc gì cũng sẽ nghe lời ông.
Tiếng nói này như một cơn sét đánh thẳng vào đầu ông.

Thực sự nếu để cháu mình nghe lời thì chắc chắn ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ông đã rất đau đầu việc cháu của mình tính tình “Tiểu thư”, không bao giờ nghe ai cả, nhưng bây giờ đã có cách để hoàn thành ước nguyện của bố mẹ Thanh Tuyết.

Ông không kìm được muốn rơi nước mắt.
Thanh Tuyết không nhận thức được chỉ một lời của mình mà làm cho ông mình cảm động đến rơi nước mắt.

Bây giờ Thanh Tuyết chỉ nghĩ đến Lâm Thần, khuôn mặt đó, khuôn mặt làm bao nhiêu nữ sinh chết mê chết mệt vì nó.

Thanh Tuyết còn nhớ đến lúc Lâm Thần không do dự cứu mình, lúc đó trông Lâm Thần rất ngầu, cô lúc đó giống như công chúa đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì được một hoàng từ trên trời rơi xuống cứu lấy.

Cảm giác hạnh phúc lúc đó làm Thanh Tuyết không bao giờ có thể quên được.
Lâm Thần đang làm tự nhiên cảm thấy lạnh run người lần nữa.

Lâm Thần thực sự không hiểu hôm nay cơ thể của mình như thế nào, cậu nghĩ chắc là do mình suy nghĩ nhiều nên sinh ra cảm giác đó.

Cậu rất muốn kết thúc công việc này, cậu muốn trở về với gia đình.


Lâm Thần đã quá mệt mỏi với những ma trảo của những cô gái này, chỉ cần không cẩn thận là cậu sẽ không thể thoát ra được.

Nghĩ đến Linh Nhi bên ngoài còn đang truy lùng ráo riết, Lâm Thần thở dài.

Cậu vẫn không hiểu tại sao một người cực kỳ, cực kỳ nổi tiếng như Linh Nhi lại phải truy bắt một người bình thường như cậu, thậm chí lại còn cưỡng hôn cậu một cách điên cuồng.

Lâm Thần nhớ đến cảnh mình bị một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp cao quý như Linh Nhi đè lên rồi hôn một cách điên cuồng, cậu cảm giác rùng sợ.
Lâm Thần vừa làm vừa nghĩ xem cách nào để có thể giúp mình trở về nhà an toàn, có thể cậu sẽ phải mặc áo thật dày rồi đi xe bus vậy, cậu bây giờ cũng khá là “nghèo”.

Cậu sờ túi của cậu thì chỉ còn vài đồng lẻ.

Tuy chỉ có vài đồng lẻ nhưng Lâm Thần vẫn cảm thấy chỗ này khá đủ để cậu có thể đi một chuyến xe trở về.
Lâm Thần không bao giờ xin của ai một đồng, cậu là một con người rất có lòng tự trọng, kể cả cậu có chiếc thẻ “đen” của ông Thanh Tuyết cho cậu nhưng Lâm Thần không bao giờ dùng nó vào việc cá nhân.

Lâm Thần cũng không hề biết chính điều này đã làm cho ông của Thanh Tuyết có một ánh nhìn khác hẳn về con người cậu, và cũng chính vì vậy đã làm cho ông ấy muốn cậu làm “con rể” cho cháu gái mình.
Ông Thanh Tuyết lúc sau mới lấy lại được tinh thần, ông nhìn chiếc đồng hồ của mình rồi nói với Thanh Tuyết với giọng chờ mong:
-Cháu nhớ những gì đã hứa đó nha.

Nếu ông làm được thì nhất định phải nghe theo ông đó.
Thanh Tuyết tỏ ra ngoan ngoãn nói :
-Dạ! Cháu biết rồi ạ!
Nếu mà Lâm Thần mà nghe được thì chắc chắn sẽ há hốc mồm, một cô tiểu thư nóng tính như vậy mà bây giờ tỏ ra rất ngoan ngoãn, điều này đối với những người ngoài thì là một điều rất bất ngờ, kể cả chính ông của Thanh Tuyết.
Ông ấy khi nghe Thanh Tuyết ngoan ngoãn như vậy, trái tim ông như muốn nhảy ra vậy.

Ông nhất định sẽ làm theo nguyện vọng của Thanh Tuyết, trong lòng ông còn cảm thấy khá hời cho cậu thanh niên kia(edit: chắc anh t cần lắm) , bởi vì cháu gái của ông người theo đuổi có thể xếp hàng quanh thành phố này.
Trở về với Linh Nhi, Linh Nhi bây giờ đang ngồi đối diện với một cô gái dáng người cao hơn cô rất nhiều, người đó tuy mặc bộ đồ công sở nhưng lại trước độn sau kiều, nếu để so chiều cao thì người đó giống như phụ huynh còn cô giống học sinh hơn.

Nhưng một điều rất đặc biệt là nhan sắc của người đó rất đẹp , một vẻ đẹp tỏa ra của một con người trưởng thành.

Người đó không ai khác chính là Tổng đài Tô Nhan.
Tô Nhan bây giờ vẻ mặt rất đáng sợ, từ khi cô tung mọi trinh sát của cô đi khắp nơi, nhưng dù cô tìm như thế nào thì cũng không thể tra ra Lâm Thần ở chỗ nào.

Điều này làm cô rất tức giận, cô còn tức giận hơn nữa là Linh Nhi lại dám treo máy cô, đến gặp ở công ty thì đều không có mặt.

Mãi đến lúc này lúc cô không chịu nổi thì Linh Nhi mới chịu gặp mặt cô.
Nhìn Linh Nhi ngồi mặt vu vơ uống tách trà, Tô Nhan tức giận đứng dậy đập bàn nói:
-Cô mau thả Lâm Thần ra!!!
Lời nói uy áp có thể làm cho mọi người bên cạnh khiếp sợ.

Nhưng Linh Nhi lại không hề ảnh hưởng, cô đặt tách trà xuống, động tác phong nhã lay động lòng người.

Linh Nhi nói với giọng rất nhẹ nhàng:
-Ta không biết tên đó là ai cả? Cô đừng có làm phiền tôi nữa.

Nếu cô có bằng chứng thì xin hãy đưa ra, còn nếu không có thì mong cô đừng làm phiền tôi.

Tôi rất bận và không rảnh lắm để giải quyết những chuyện lặt vặt như thế này
Tô Nhan cầm tay thành nắm đấm, thực sự nếu Linh Nhi không phải đối tác quan trọng của công ty cô thì cô đã xách vạt áo lên để hỏi rồi.


Nhưng cô lại không có bằng chứng, mọi camera hôm đó đều bị đập sạch, cô không thể lấy được bất cứ thứ gì để chứng minh cả.

Khi cô thức dậy thì quán đã sạch trơn không có thứ gì rồi.
Tô Nhan nói :
-Lâm Thần là do tôi mời vào, tại sao cô lại dám cướp người từ tay tôi.

Cô có nghĩ rằng chính điều này là một điều khiêu khích với tôi...
Giọng Tô Nhan có vẻ lạnh dần.

Linh Nhi có thể rất lớn đối với người khác, nhưng Linh Nhi đối với Tô Nhan không hề có sức uy hiếp, nói thẳng ra là danh tiếng của Tô Nhan ngang ngửa so với Linh Nhi.
Linh Nhi cười lạnh, nói:
-Tôi không hề muốn đối đầu với cô.

Cô không có bằng chứng thì tại sao tôi lại phải nhận là tôi cướp người chứ.

Mà tôi cũng lấy làm lạ khi một tổng đài cao quý như cô lại đi tuyển một thư ký là nam.

Điều này lạ à nha....
Linh Nhi nó ẩn ý khiến Tô Nhan tức giận.

Chưa bao giờ có ai dám bảo cô như vậy cả.

Một luồng khí lạnh tỏa ra khắp căn phòng.

Chủ quán phía xa cũng cảm thấy không khí trong quán lạnh hơn thường ngày, thật là quái dị.
Nhưng Tô Nhan lại áp chế lại hành đồng.

Cô cắn răng nói từng chữ :
-Tôi cũng không ngờ một cô tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh như cô mà đi tranh nam nhân với người khác.

Thật là hài hước...
Nghe Tô Nhan chế giễu như vậy, Linh Nhi nhăn mặt.

Một luồng nguy cơ từ người Linh Nhi tỏa ra không hề kém cạnh so với Tô Nhan.

Bây giờ hai người đang cực kỳ căng thẳng.

Nếu đây là cuộc gặp mặt giữa hai cô gái thì cũng thôi đi, đây là cuộc gặp mặt của hai nhân vật lớn nhất cả thành phố.
Tô Nhan thấy Linh Nhi cũng tức giận, cô cũng không hề sợ.

Nếu Lâm Thần ở trong tay Linh Nhi thì cô sẽ dùng mọi cách để cứu, kể cả phải xé rách ra mặt.
Không khí trong quán cảm giác giảm xuống đến lạnh cóng.

Ai ai chỉ cần đi vào quán là sẽ thấy run rẩy một cách lạ kỳ.

Chủ quán thấy vậy cũng không dám ở gần.


Hai nhân vật đều có bối cảnh lớn làm hắn sợ chạy ra ngoài từ cửa sau.
Ánh mắt của Linh Nhi sắc bén đối mặt thằng với Tô Nhan.

Tô Nhan cũng không sợ nhìn lại trực tiếp Linh Nhi.
Tuy có vẻ một người dáng vẻ học sinh nhìn chằm chằm một người trưởng thành như Tô Nhan có vẻ buồn cười, nhưng nếu chứng kiến rõ thì sẽ thấy nó rất đáng sợ.
Cả hai người tuy nhìn nhau nhưng đều chảy một giọt mồ hôi lạnh mà đối phương không biết được.
Rất may là lúc này, chuông điện thoại của Linh Nhi nổi lên.

Linh Nhi trở lại bình thường nghe điện thoại.

Theo đà như vậy thì Tô Nhan cũng thu liễm khí tức.
Lúc nghe điện thoại xong, Linh Nhi lạnh lùng nói:
- Nếu cô còn nói những điều vô nghĩa thì tôi xin rời trước.
Sau đó, Linh Nhi quay người rời đi, để lại Tô Nhan với ánh mắt trào phúng.

Linh Nhi cũng không dám động chân động tay với nhân vật lớn như Tô Nhan, nếu không phải Tô Nhan mà là người khác thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Linh Nhi rời đi có vẻ không vui, Tô Nhan cũng không muốn chọc nhiều vào tổ kiến lửa này làm gì.

Linh Nhi như thế này là đã tức giận đến cực hạn, nếu mà cô còn làm quá thì kết quả cũng không tốt đẹp gì hết cả.
Nhưng với trí thông minh của Tô Nhan , cô suy đoán Lâm Thần hiện tại không ở trong tay cô ả này.

Cô suy đoán như vậy tất cả là nhờ cảm xúc của Linh Nhi, cô biết Lâm Thần là một con người cực kỳ tài năng, một con người như vậy nếu mà Linh Nhi tóm gọn thì chắc chắn sẽ không tỏ vẻ u sầu khi đến đây.

Tô Nhan lúc này lấy ra điện thoại, nói:
- Các ngươi bám theo người đó cho ta, tung trinh sát dò thám tất cả vùng mà cô ta đi qua cho ta.

Nếu phát hiện người ta cần tìm thì cần lập tức báo cho ta biết.
Tô Nhan lúc này mới thở dài một hơi, ít nhất là cô cũng không cần phải đối đầu sống còn với Linh Nhi.

Cô rất mong có thể tìm được Lâm Thần.

Mấy hôm không có Lâm Thần xoa bóp khiến cô cực kỳ khó chịu, nếu Lâm Thần mà để cô tìm thấy cô sẽ bắt hắn trả bù cho cô cả ngày để đền bù cho cô.
Tô Nhan bên ngoài nóng tính nhưng bên trong lại rất lo lắng cho Lâm Thần.

Cô thực sự không ngờ vì mình mà Lâm Thần chịu đau khổ như vậy.

Cô hứa trong lòng là sẽ thưởng cho Lâm Thần lớn khi mà gặp cậu ấy, cô cũng muốn Lâm Thần hiểu rằng cô vẫn luôn lo lắng cho cậu ấy.
P/S: Mai phải đi làm rồi các độc giả, hơi buồn.
Kính mong độc giả có thể cho ta một bình luận khích lệ ta nha.(edit: ta thích)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi