TA CHUYỂN SINH SANG THẾ GIỚI LIÊN QUÂN VÀ LIÊN MINH



Đôi bàn tay Thiên Hồ dần tiến đến chiếc cổ trắng ngần của Vô Thiên, lúc này đã thay đổi một bộ kimono màu tử sắc khoác trên người.

Tại sao Thiên Hồ cứ có cảm giác bất thường ở Vô Thiên nhỉ ?? Theo hắn nhớ không nhầm trong cốt truyện thì Vô Thiên là nam hay là ?? Thiên Hồ hơi có chút bạo gan tay dần mò xuống ngực Vô Thiên thì bị một bàn tay bắt lại...
" Tiểu sủng vật, tay của ngươi đi đến nơi nào vậy ?? " Giọng nói Vô Thiên hơi chút chuyển vị dò hỏi tâm tư của tên có ý đồ bất chính nào đó.
" Ta vẫn đang đấm bóp cho ngươi đấy thôi, chẳng nhẽ ngươi không tin tưởng ta ?? " Thiên Hồ nửa nói vừa hôn lên chiếc cổ xinh xắn mềm mại của Vô Thiên, còn hơi hà hơi vào đó nữa...
" Ngứa....." Vô Thiên ánh mắt khép hờ khẽ rên rỉ lên một tiếng nhưng đã đủ để mê hoặc bất cứ nam nhân nào nghe phải.

Đương nhiên, điều này đã ngoại trừ đi Thiên Hồ, mị hoặc mà , dường như yêu hồ nào chảy xuôi huyết mạch đều phải có...." Tiểu hồ ly, dường như ngươi đang đùa nghịch với chủ nhân ngươi thì phải ??? ".
" Nào có, ta chỉ đang tò mò một chút thôi !! " Thiên Hồ thành thật đáp, mắt vẫn luôn chú ý vào bộ ngực không chút nhô lên của Vô Thiên.

" Thu hồi ánh mắt của ngươi..." Vô Thiên bỗng trở nên lạnh lùng nói, không chút thương tiếc đẩy Thiên Hồ ra khỏi người mình, còn hắn thì bước tiếp đi ra khỏi căn phòng, bước tiếp vào cánh cửa khác...
" Tên Vô Thiên này !! " Thiên Hồ buồn bực mặc lại chiếc áo , thu hồi lại trạng thái bán yêu rồi rời khỏi nhà Vô Thiên, dù gì thì hắn cũng có hạn chế tự do của mình đâu, thế nên dạo chơi chút cho khuây khỏa cũng được.
Lúc đang rảo bước trên con đường được phủ đầy những loài hoa màu hồng hệt như hoa đào, đột nhiên hắn thấy được dòng chữ được khắc lên một hang động gần đó khá thu hút sự chú ý, đó là Đào Sơn Động.

Địa danh này nếu mới nghe qua thì chắc chắn người thường sẽ tặc lưỡi bỏ qua vì nghĩ rằng nó bình thường giống bao cái động khác.

Tuy vậy, cái tên này hắn đã nghe được vài lần từ Tam Thánh Mẫu Dương Thiền, hình như nó có liên quan đến mẫu thân nàng thì phải.
Quả nhiên khi sắp tới được nơi đó, hắn bị một kết giới vô hình ngăn chặn, loại kết giới này hắn đã thấy khá nhiều trên thiên đình, nhiệm vụ của nó là ngăn chặn những kẻ không đủ quyền hạn được phép đi vào địa phận bị cấm.

Thiên Hồ giơ chiếc lệnh bài đã được Vương Mẫu chuẩn bị cho trước đó, thản nhiên bước vào bên trong.
Trong này đúng là đã trở thành một vùng càn khôn khác biệt hoàn toàn với cảnh sắc bên ngoài, nó không còn là một chiếc động thông thường khi nhìn bằng mắt thường ở ngoài nữa mà đã được thay đổi bằng một căn nhà gỗ nho nhỏ, kiểu dạng như nhà cấp ba hồi xưa ý, ngoài sân nhà có một thiếu phụ xinh đẹp nhưng vẻ mặt hơi tiều tụy đang nghi hoặc liếc về chỗ hắn...
" Ngươi là người thiên đình tới đây để kiểm tra xem có ai tới cứu ta ra ngoài phải không ??? Vậy thì ngươi có thể trở về được rồi, ta vẫn chưa được ai cứu thoát đâu, cảm phiền ngươi..." Thiếu phụ giọng mang theo chua chát nói, tiếp tục ngồi lặng im ngắm nhìn bầu trời giả tạo được bao phủ muôn ngàn ánh sao sáng...
Thiên Hồ không đáp lại lời nàng mà đẩy nhanh cước bộ của mình, thoáng chốc đã ở ngay trước mắt thiếu phụ, ôm nàng vào ngực mình.

Thiếu phụ giờ này cũng chẳng quản nhiều như vậy, không giãy dụa hay có ý định đẩy hắn ra chút nào mà trái lại tham lam hít vào những mùi hương thơm ngát toát ra từ người đàn ông lạ mặt này...
Nàng đã từng có cuộc sống vô cùng hạnh phúc ở bên người mình yêu, để rồi cũng tự tay nàng hủy diệt đi hết thảy...!Tiên nữ ?? Nếu được đầu thai lại, nàng cũng không muốn trở thành tiên nữ bất tử bất diệt để nhìn người mình yêu già rồi chết đi như trước...!Những đứa con của nàng, nàng cũng chưa được gặp mặt từ lâu rồi, chung quy lại tất cả là do cái thiên quy chết tiệt kia.


Nàng thì bị đoạ tới nơi khỉ ho cò gáy này, còn các đứa con của nàng thì mỗi đứa một nơi, ngay cả đứa lớn nhát cũng vì nàng mà hi sinh....!Vậy thì vĩnh sinh có ý nghĩa gì chứ ??
Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì nàng không biết vì sao có cảm giác lạnh lạnh ở phía dưới, thì ra quần áo nàng bị cởi hết ra...!Nhưng nếu đúng ra thì nàng phải phản kháng kịch liệt chứ nhỉ, đằng này nàng cũng hung bạo cởi nốt quần áo người đàn ông lạ mặt này ra như để chứng minh mình không chịu thua hắn vậy !! Đừng hiểu lầm là nàng là người phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng hay đói khát tình cảm lâu ngày mới lần đầu gặp mặt mà đã như vậy !! Mà là do tên này có một loại cảm giác làm nàng mới gặp thôi đã muốn vĩnh viễn muốn ở cạnh hắn rồi...
" Ân...mạnh lên chút nữa..đúng rồi....sướng quá.....A...A..Ta ra...." Thiếu phụ sau cơn vận động mạnh ban nãy đã khôi phục được phần nào thần trí, đặc biệt khuôn mắt nàng đã thay đổi rất nhiều, từ một thiếu phụ tiều tụy nay đã trẻ ra, ẩn ẩn có tám chín phần giống Dương Thiền nữa...
" Bại hoại, mới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà ngươi đã hủy đi trinh tiết của ta rồi !!! Hơn nữa...người ta phía dưới đã bị ngươi lộng hư..." Thiếu phụ phụng phịu nói, bộ dạng như thiếu nữ đang làm nũng với người yêu.
" Bảo bối..chính là do ngươi kêu ta mạnh hơn nữa mà, sao giờ lại trách ta ??..." Thiên Hồ vô tội đáp lại..
" Không cần biết, tất cả là do ngươi..

Haizz, xem như chuyện chúng ta hôm nay là một giấc mộng đi, ta không muốn liên lụy đến một tiểu tiên như ngươi, tiểu tình nhân của ta !! " Thiếu phụ vỗ về khuôn mặt tuấn mĩ của thiếu niên, nói xong câu này nàng cảm nhận tâm can mình đã đau đến không thở nổi...
" Nhạc mẫu, ngươi cũng không thể ăn xong lau sạch như vậy được..." Thiên Hồ vừa chơi đùa ngực nàng vừa nói, thêm nữa bên dưới lại có dấu hiệu tiếp tục thăm dò vùng đất khô cằn của nàng thêm lần nữa..
" Ngươi vừa gọi ta cái gì, đừng có động nữaaa..."
" Nhạc mẫu a, ta là phu quân của Dương Thiền, chẳng là con rể của ngươi !!! " Thiên Hồ trả lời càng như chiếc búa nện vào tâm trí Dao Cơ, không sai nàng là Dao Cơ Tiên Tử, mẫu thân của Dương Tiễn và Dương Thiền.

" Khốn nạn, ngươi đã biết điều đó mà còn làm vậy với ta !!! Mau rút ra, rút ra......!Ta không muốn phá hoại hạnh phúc của con bé...!Ngươi có nghe không ....A ...Ân...." Những chữ sau Dao Cơ đã chẳng còn định lực để nói tiếp vì Thiên Hồ đã gia tăng tốc độ, như tráng hán đang đóng cọc vậy.
Cho đến khi hai người kết thúc vận động lần nữa, Dao Cơ trên mặt đã lâm vào khủng hoảng trầm trọng, nước mắt đã rơi đầy trên vai hắn, không thành tiếng nói : " Chúng ta không thể như vậy nữa...Cầu ngươi đối xử tốt với nó dùm ta, cả đời ta đã phải chịu khổ quá nhiều rồi, ta không muốn nhìn thấy nàng phải chịu khổ nữa !! ".
" Còn ngươi thì sao ?? Ngươi không muốn thoát ra ngoài nữa a ?? " Thiên Hồ gạt đi những giọt nước mắt kia, lòng cũng cảm động vì tình cảm mẫu tử mà Dao Cơ dành cho Dương Thiền.

Hắn biết nàng cũng có tình cảm với hắn nhưng vì con gái mình, nàng sẵn sàng gạt đi nó chỉ cần nàng hạnh phúc là được.
" Ha ha, đã từ lâu ra ngoài với ta đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa !! Quay về đi, ta hơi mệt rồi " Dao Cơ cố nhịn đau dưới hạ thân, tập tễnh mà thê lương bước từng bước vào trong căn nhà nhỏ, lòng nàng giờ đã bị như trăm ngàn nhát dao nhỏ cắt không chừa lại một mảnh.

Thì ra đây là thất tình !!! Đau đến như vậy, cơn đau làm cho người ta mệt mỏi không phải về thể xác mà là tinh thần, ngỡ tưởng nàng sẽ lại tìm được người mình yêu, thế mà cuối cùng nàng lại đi yêu phu quân của con gái mình...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi