TA CHUYỂN SINH SANG THẾ GIỚI LIÊN QUÂN VÀ LIÊN MINH

313: Chiến Dị Vật


" Đại cô, nhiệm vụ này hay ngươi để mình ta đi được rồi, dù sao thì cũng khá nguy hiểm cho ngươi...!" Thiếu nữ nói với cô gái có mái óc dài trên eo vài inch trong khi tóc mái rẽ sang phải, che một phần mắt phải khi kẹp tóc màu tím giữ cố định bên trái.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu đen bên dưới chiếc áo sơ mi không tay màu đỏ và dài đến đầu gối, váy màu xám đậm và đôi dép ninja tiêu chuẩn.
" Im...!Ngươi nghĩ ngươi đủ lông đủ cánh nên không màng đến cô cô ngươi phải không hả ?? Tiểu nha đầu ngươi có lại muốn được ta tẩm quất đúng không ?? " Thiếu nữ cũng không nhịn được mắng chửi cháu mình.
Trước đây khi muội muội nàng mất trong khi bị Cửu Vĩ tấn công, nàng đành phải tự mình nuôi lớn con gái nàng trưởng thành đến bây giờ, nàng cũng là một trong hai mươi người đứng đầu trong kì thi tốt nghiệp của ngôi trường bí ẩn toàn nữ do chúng nữ lập ra.
" Nhưng con quái thú kia rất khó đối phó...! Ta lo ngươi già rồi không đánh lại a..." Hai người vừa nói chuyện vừa di chuyển song song nhau, thiếu nữ gọi cô gái bên cạnh là đại cô có mái tóc dài màu trắng, đôi mắt có đôi nét giống đại cô của nàng, điều đặc biệt hơn là nàng có đôi mắt màu đỏ có ba câu ngọc đang khai mở...

" Ngươi hôm nay ăn nhầm phải thứ gì không tốt mà càu nhàu lắm thế nhỉ...! Nói ít và đi đến địa điểm kia nhanh lên..." Cô gái bên cạnh tức giận gõ đầu nàng một cái vì độ lắm lời của cháu gái mình, được cái là nàng cũng thừa hưởng tính cách của bác mình chứ không phải của mẫu thân nàng, cho nên tính khí có hơi bướng bỉnh, chỉ cần đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi..
" Đại cô toàn ăn hiếp ta..." Thiếu nữ đầy bụng ủy khuất đáp, rõ ràng là nàng đang lo cho nàng có được không, đằng này cứ toàn nghi oan cho nàng không.
Vài tuần trở lại đây, có rất nhiều những ninja bị mất tích khi đi qua khu vực này, vì vậy mà nơi này được treo thưởng số tiền khá lớn dành cho ai khám phá được những gì thực sự xảy ra tại đây.

Một phần cũng vì kiếm số tiền thưởng siêu to khổng lồ, phần còn lại cũng muốn thử thách bản thân chút nên nàng không chút do dự tiếp nhận nhiệm vụ, ngộ nhỡ gặp cơ duyên gì nàng tiến hoá được huyết kế giới hạn.
Nhị nữ nhanh chóng tiến đến nơi phụ cận xảy ra những vụ mất tích gần đây, còn có lưu lại khá nhiều vật dụng, vũ khí hay quần áo ở đây, chỉ là chúng đã bị xé vụn thành vô số mảnh nhỏ rơi lả tả..
" Quả thực ở đây có điều bất thường, đại cô, ngươi nhớ phải luôn đi cạnh ta..." Thiếu nữ nhíu mày, dùng đôi mắt đặc biệt để soi xét những vật còn tồn đọng quanh đó, càng xem kĩ những vết tích nàng nhận ra có dấu chân đang dẫn lùi vào cánh rừng sâu thẳm thêm một đoạn.
" Rồi rồi...!Là ngươi lợi hại..." Khác với cháu mình được thừa hưởng từ phụ thân nàng huyết kế giới hạn, gia tộc nàng vẫn vô cùng bí ẩn , không hiểu có huyết kế gì đó không.
" Đại cô, dựa vào dấu chân dị thú để lại, ta nghĩ kích thước của nó không to như người ta vẫn nghĩ, thậm chí có phần nhỏ hơn nhiều những loài nguy hiểm sống trong cánh rừng này..

Tuy nhiên, sức mạnh của loài này còn mạnh hơn..." Đang nói chuyện với nhau, đột nhiên ở những tán cây xung quanh xao động, tiếng lá xào xạc báo hiệu tai hoạ sắp sửa xảy ra..
" Làm phiền ta nghỉ ngơi lâu vậy..

Nhị vị có lời trăn trối gì không..." Thân ảnh bóng đen khi ẩn khi hiện như những bóng ma, giọng khàn khàn từ tứ hướng phát ra.
" Hoả Độn : Hoả Long Gầm Thét..." Thiếu nữ nhanh chóng kết ẩn, một con rồng lửa theo đó lao vút về phía âm thanh cuối cùng phát ra, thiêu rụi toàn bộ những thực vật tồn tại trước đó.
" Nhân loại hèn kém...Dâng linh hồn cho bổn Ma Chủ đi..." Nắm sợi xích bất ngờ xuất hiện trước mặt thiếu nữ khiến nàng không thể phản ứng, phía sau là người thân nàng phía trước là kẻ địch, nàng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi.
" Thủy Độn, Thủy Quy Song Kích..." Thân hình rùa to lớn đập vào sợi xích, bẻ cong quỹ đạo của nó sang hướng khác, đồng thời truyền đến âm thanh của đại cô nàng : " Amaya, tìm được vị trí quái vật trước đi, chúng ta mới có cơ hội phản công được...Dùng Huyết Kế Giới Hạn của ngươi đi, ta cầm chân nó."
Giao nhiệm vụ cho cháu gái mình xong, liên tiếp những thuật liên quan đến Thủy Thuật được nàng khai triển nhằm câu kéo thời gian cho thiếu nữ tên Amaya.
" Ảnh đồng : Khai..." Đồ án hình xoắn ốc liên tục xoay chuyển trong mắt nàng, mỗi một người trong gia tộc có huyết kế giới hạn như nàng đều mang khả năng đặc biệt khác nhau như Amaterasu của Itachi hay Kamui của Obito chẳng hạn, còn của nàng không chỉ giúp nhìn xuyên ảo thuật mà còn có thể dễ dàng khởi tạo ảo thuật ngay khi nó bị phá vỡ tức khắc.
" Nó ở kia...Hoả Độn : Đại Hoả Thuật..." Hàng nghìn những ngọn lửa khổng lồ ẩn chứa phi tiêu ở bên trong được phi về phía dị thú, thế nhưng đã nghe qua danh xưng của nó ban nãy thì thân phận không hề thấp chút nào, kể cả về sức mạnh thì hai nàng cũng không bằng nó được.
" Rắc ..rắc .." Dị thú dễ dàng bẻ vỡ các phi tiêu nàng âm thầm giấu trong đó, dưới sự kinh ngạc của nàng, cô cô đã tạo ra hình hài một người khổng lồ được làm từ nước tấn công về phía đó.

Hai người cùng nhau kết hợp khá nhiều nhẫn thuật, lôi có, hoả có, thủy có nhưng thủy chung dị thú lại dễ dàng hoá giải được tất cả..
" Grừ....Ngươi thành công chọc giận ta rồi đó...Cảm nhận tư vị bị đốt cháy linh hồn đi..." Dị thú giờ mới chính thức hiện thân, theo nàng ước tính thì nó cao gần hai mét, cả gương mặt màu đỏ máu bị tóc che đi một bên mắt như đại cô của nàng.
" Đại cô, ngươi mau chạy trước đi, ta sẽ ở đây cầm chân hắn..." Đã từng trải qua cảm giác bị mất đi người thân, thiếu nữ cũng không muốn phải nhìn thấy người thân duy nhất của nàng phải liều mạng vì nàng nữa..
" Câm miệng lại...!Dường như tên này không giống dị thú như lời đồn thổi mà là người bình thường bị lượng charka kia thao túng...Ngươi giờ cắn đầu ngón tay mình , dùng máu vẽ chú ấn theo ta..." Đại cô của nàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, mặc kệ bộ dạng khát máu của người trước mặt, chậm rãi vẽ ra một chú ẩn rất huyền ảo sau đó quát to : " Trấn Áp .."
Đây là bí thuật cổ xưa mà chỉ riêng gia tộc Masasi có được, cho phép người thi triển thuật này giam cầm bất kì loại sinh vật nào phụ thuộc vào độ tinh khiết của charka người sử dụng, đồng thời xua tan giận dữ trong đó.

314: Cổ Vật

Khi trong trạng thái cuồng loạn của Ma lực , Thiên Hồ nhớ lại khá nhiều chuyện hồi hắn còn chưa chuyển sinh, hình như hắn vẫn còn một người bạn cùng giới hồi trước thì phải.

" Đại ca, anh cả đêm qua lại không ngủ sao ?? Lại nhớ về cô bé nào à.." Thiếu niên đang trong giờ ra chơi liền lại gần hỏi.

" Oáp....Nhớ cái gì mà nhớ..Anh đây chỉ đang nghĩ về chút chuyện lặt vặt nên ngủ hơi muộn thôi, cút ra một bên để anh đi ngủ..." Vốn đi học để học cùng em gái thôi, khổ nỗi với vẻ ngoài của hắn thu hút không ít cả nam lẫn nữ đến trò chuyện, đuổi mãi vẫn còn độc thiếu niên này hay đến quấy rầy hắn.

" Đừng nha, bài tập hôm qua em làm chưa có xong... Hay anh giảng cho em nốt chỗ này được không, đi mà...." Có lẽ cả lớp không ai ngờ tới một người lười biếng hay ngủ nướng trong lớp lại là học bá phải không ?? Nhưng thiếu niên lại vô tình nhận ra được trong một lần sơ ý nhìn trộm hắn đọc tài liệu về sinh học và vô số những thứ khác..

" Đâu... Có mỗi mấy thứ đơn giản thế này cũng cần anh mày giảng... Thu phí 20 k một bài, mỗi bài sau tăng gấp đôi ... " Dù nhà có điều kiện cũng không thể giảng không được, huống hồ thiếu niên này gia cảnh cũng phải gần bằng nhà hắn.

" Được, tưởng gì chứ tiền em không thiếu... Mau giảng giúp em đi... " Đối với học bá thì vài ba cái bài thi đội tuyển thì dư sức làm được, chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, thiếu niên cũng chăm chú nghe Thiên Hồ giảng không bỏ sót chữ nào.

Cho đến khi vào lớp, hơn chục bài mà ngay cả giáo viên cũng phải vắt óc suy nghĩ cũng đã được giải quyết gọn gàng nhưng thiếu niên vẫn chưa hề rời đi, ở lại nói chuyện phiếm tiếp.

" Đại ca, hay chiều này anh qua nhà em được không ?? Đảm bảo có thứ khiến anh vui vẻ... " Thiếu niên mỉm cười đầy thành ý hỏi mà không để ý sau lưng không biết khi nào có một cô gái đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn hắn, bàn tay đã xách hắn lên như xách một con gà vậy.

" Khánh Linh, ông không về ngay chỗ đi còn định rủ anh trai tôi đi đâu, có tin mặt lại sưng không hả ?? " Nhược Lan nổi tiếng bạo lực kề sát khuôn mặt trắng của thiếu niên, giọng hăm doạ...

" Ai ya... Đại tỷ, em chỉ định cho anh trai xem một chút đồ hay bố em mới mua về thôi, chị làm gì phải bạo lực vậy ?? " Thiếu niên tên Khánh Linh trả lời xong mới được Nhược Lan buông xuống, vóc dáng nhỏ bé điềm đạm chỉnh lại trang phục của mình, mong đợi Thiên Hồ trả lời.

" Cũng được, đành nào chiều nay anh cũng không bận... " Thiên Hồ suy nghĩ một lúc cũng chấp nhận thỉnh cầu của Khánh Linh.

" Tốt quá... Vậy chiều nay anh nhớ đến nha.. " Nói xong câu, thiếu niên cũng chuồn lẹ khỏi nơi đó, hắn còn không muốn bị ăn đòn đâu.

" Thần thần bí bí gia hoả... " Nhược Lan lẩm bẩm vài tiếng, rồi ngồi nghe giảng tiếp, tuy anh trai nàng giỏi vậy nhưng nàng lại có vẻ như tuy sinh đôi cùng hắn nhưng nàng không có biến thái như hắn nên phải chăm chỉ để bù lại thôi.

...

Chiều hôm đó, Thiên Hồ theo đúng hẹn đến nhà thiếu niên để xem thứ đồ tốt mà hắn nói ban sáng. Người bảo vệ ngoài cửa nhìn thấy Thiên Hồ cũng không gây khó dễ mà đồng ý cho Thiên Hồ vào luôn, đợi đến khi thân ảnh hắn biến mất, ánh mắt mới loé lên vẻ kinh ngạc... Đây là lần đầu tiên tiểu chủ nhân dẫn bạn học đến nhà, không những thế lại còn là nam nhân nữa..



" Đại ca, anh đến sớm vậy sao ?? Em còn chưa kịp chuẩn bị đón anh nữa... " Khánh Linh trong bộ đồ ngủ gấu xám còn ôm theo một con gấu bông lớn ra chào hỏi hắn, đồng thời bộ dạng khá đáng yêu có vẻ hơi bối rối.

" Không sao... Là anh đến sớm chút. Mới ngủ dậy sao ?? " Thiên Hồ ngồi ở phòng khách, tùy tiện hỏi

" Vâng ạ... Nghe thấy tiếng anh nên em mới tỉnh giấc. Nếu anh không ngại thì vào phòng em trước nha, vật đó em đang để ở đó... " Thiếu niên cũng không giấu diếm thừa nhận.

" Ừ, vậy thì tới đó đi... " Hắn nhàn nhạt đáp.

Hắn sau đó được Khánh Linh vòng vèo một lúc mới đến được phòng ngủ, thoạt nhìn có vẻ như có chút trẻ con thì phải khi có khá nhiều gấu bông được dành hẳn một tủ kính để trưng bày, hơn thế nữa còn có thêm một giá treo đầy những bộ đồ ngủ với đủ những bộ quần áo chủ đề động vật dễ thương...

" Xin lỗi anh... Phòng em có chút bừa bộn.. " Khánh Linh ngượng ngùng nói, vì tham gia khá nhiều những môn học cần độ tư duy cao nên trên giường hay trên bàn đều có vài cuốn sách đang được đọc dở, chỉ là chúng cũng không được xem là quá bừa bộn như thiếu niên nói, ngược lại còn được bày biện khá đơn giản..

" Không sao, em cũng khá ngăn nắp rồi đó chứ... Nhưng thứ em muốn anh xem là gì ?? " Vốn cũng hay say mê tìm hiểu nhiều những thứ kì lạ nên Thiên Hồ dành nhiều sự chú ý hơn đến món đồ mà Khánh Linh mới nói trước đó, không hề để ý khuôn mặt thiếu niên có chút đỏ lên khi nhìn hắn...

" Là vật này... " Khánh Linh lấy trong tủ ra một viên đá được buộc vào một sợi dây chuyền, trên đó lờ mờ không thấy rõ được vài chữ cái có kí tự kì lạ.

" Nó có gì đặc biệt ?? " Thiên Hồ nghi hoặc, những dòng chữ mờ tịt được khắc trên đó có gì đâu..

" Không phải, bằng mắt thường anh không cảm thấy gì đâu, cầm lấy tay em đi..." Khánh Linh bàn tay trắng nõn nhỏ dễ dàng bị Thiên Hồ nắm gọn, đồng thời tay còn lại cũng nắm lấy hòn đá đang nằm gọn trên dây chuyền.

Những kí tự kì lạ trên khi đó hắn còn chưa hiểu được đã tự động sắp xếp thành một dòng chữ , kì lạ là nó lại là ngôn ngữ của Vực Hỗn Mang ở Athanor, phản chiếu lên bức tường : " Vạn Vật Chi Linh, Định Mệnh An Bài, Duyên Kiếp Gắn Liền, Đời Đời Bất Biến.."

Vài hôm sau, Thiên Hồ cũng nhận được tin Khánh Linh đã chuyển trường do đặc thù công việc nhà khảo cổ của phụ huynh , đồng thời mặt dây chuyện được đính kèm viên đá hai người đã từng xem qua cũng được gửi cho hắn.

------ Kết thúc hồi ức------ " Đại cô, sắc mặt ngươi trắng bệch rồi kìa, có phải sinh bệnh rồi không ?? " Thiếu nữ tên Amaya lo lẳng hỏi đại cô mình, hai người từ khi thực hiện xong bí thuật kia cũng thành công làm người đàn ông kia thôi bị Ma Khí bao phủ, lộ ra gương mặt khá điển trai.

" Không có gì, chắc do thoát lực vì mất máu quá nhiều thôi... " Cô gái là đại cô của Amaya ngoài mặt bình tĩnh giải thích nhưng trong lòng lại phức tạp khi nhìn thấy nam nhân này .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi