TA CHUYỂN SINH SANG THẾ GIỚI LIÊN QUÂN VÀ LIÊN MINH

Trên lễ đài, trước mắt Murad hiện tại là thời khắc vô cùng đặc biệt, phía bên dưới có rất nhiều người đang không ngừng tung hô gọi tên nàng thật to, đối diện nàng cũng không phải Thiên Hồ mà là một người đàn ông có gương mặt phúc hậu, trên tay đang cầm một thanh đao đã đi cùng nàng không biết bao năm tháng, Tàn Ảnh Đao.

" Murad... Nay con cũng đã mười tám tuổi, đã đến lúc cha trao lại cho con bảo vật của Vương Quốc chúng ta. Con phải nhớ kĩ, bảo vệ nó thật cẩn thận, cũng như cách ông cha chúng ta đã dùng nó để đầy lùi các thế lực muốn xâm lăng nơi này... Cha tin con sẽ làm được... " Đúng, nơi nàng đang đứng cũng chính nơi nàng lần đầu tiên nàng nhận được thanh đao đó, lễ trưởng thành của nàng được tổ chức vào thời điểm Vương Quốc chưa bị diệt vong.

" Cha... Con thề sẽ bảo vệ Vương Quốc chúng ta thật tốt, không bao giờ để ngài phải phiền lòng... " Tất cả chỉ như thước phim quay lại, nàng cũng đơn thuần như một vị khán giả đang chứng kiến giây phút thiêng liêng nhất của cuộc đời, lời hứa nàng đã từng hứa bằng tất cả trách nhiệm...

" Ha ha... Tốt lắm. Con trai của ta nhất định phải thế mới được... " Cha nàng vỗ vai Murad mỉm cười nhìn nàng, hoàn toàn tin vào đứa con ông dành trọn rất nhiều công sức dạy dỗ.

Sau đó là hàng loạt những lời tung hô, chúc mừng vì hoàng tử của họ đã chính thức bước đầu nắm quyền cai trị Vương Quốc từ khi nhận được món bảo vật kia. Đối với nàng,những việc khác phía sau đều không quan trọng nữa, điều cần quan tâm hơn cả là Thiên Hồ hiện giờ đã trốn đi đâu rồi mà dẫn nàng được tới đây xong bỏ nàng lại.

Dần dà, bầu trời cũng chuyển về chiều tối, nàng thế mà được kiểm soát cơ thể nàng lúc mười tám tuổi, tràn đầy nhiệt huyết về cuộc sống cũng như tương lai. Tuy vậy, trước tiên vẫn phải tìm được tên kia đã, nàng còn chưa rõ ý định hắn đưa nàng về lại nơi này.

Bất quá, diện tích Vương Quốc của nàng cũng không phải nhỏ, giờ tìm cũng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian á, địa điểm chính xác cũng không biết tìm đâu... Murad nghĩ vậy liền chau mày ủ dột, bất định hướng về phía phòng mình.

" Thưa hoàng tử, quốc vương có truyền lệnh cho ta muốn mời ngài đến phòng của người... " Đang buồn phiền thì người hầu tiến lại gần nói.

" Ừm... Dẫn đường đi... " Tạm hoãn ý định tìm kẻ bất lương, Murad đi theo người hầu đến phòng phụ thân mình.

Đi được một đoạn đường, dù nàng chưa đi vào phòng đã nghe tiếng cười giòn dã truyền ra từ đó, có thể thấy dường như đã có thêm một người khác.

" Tiểu Hồ, những điều người vừa nói có bao nhiêu nắm chắc... " Giọng quốc vương thận hỏi.

" Mười phần... Vả lại ta không có thói quen cầm mạng của thê tử tương lai mình đùa giỡn. Đã ngươi là phụ thân của nàng thì chắc hẳn đã hiểu cũng không còn cách nào khác ngoài tin tưởng ta đi... " Giọng thiếu niên trầm ổn đáp trả khiến Murad ở ngoài mộng bức, ngoài tên vô trách nhiệm nàng đang định tìm ra còn ai khác, đồng thời nghi ngờ lời hắn nói có phải đã tiết lộ thân phận của nàng với phụ thân không?? Hừ... Nếu có thì đừng trách lão nương hung ác. Cái gì mà thê tử tương lai gì đấy, nàng còn chưa nói sẽ đồng ý gả cho hắn a...

" Phụ thân, ta đã đến... Còn vị này là?? " Bước vào phòng, Murad tỏ ra vẻ bất cần đời, phối hợp với tạo hình Murad như trong liên quân thì độ phong trần khỏi phải nói...

" Ăn nói cẩn thận, Murad. Vị đại sư đây ta khó khăn lắm mới mời tới được vì để... " Nói tới đoạn này, phụ thân Murad hơi im lặng, nhấp lấy tách trà trên bàn.

Chính Murad cũng không hiểu nội dung hai người nói chuyện có phải vì mình không, bởi dường như thái độ của phụ thân nàng hơi khác khác khi định giải thích cho nàng về vấn đề gì đó khó nói.

" Hạnh ngộ Hoàng Tử Murad là vinh hạnh của ta. Thực ra ta cũng không phải đại sư như quốc vương đã nói quá lên, chỉ đơn giản vì ta có cách để giải quyết vấn đề ngài ấy đang gặp phải... " Thiên Hồ thản nhiên kéo một mặt đang ngơ ngác Murad đến chỗ mình, tự tay rót cho nàng một chén trà, rất khiêm tốn phủ nhận danh xưng kia.

" Ngươi thì chữa được cái quái gì?? Định lừa gạt quốc vương sao!? Ngươi có biết nếu phạm vào tội đó sẽ chịu hậu quả thế nào không?? " Đang bực thì chớ, đã thế tên khốn này còn khoác vai, bá cổ, châm trà như kiểu chủ nhà nữa, triệt để chọc tức sư tử như nàng hỏi xối xả. Với lại không biết bằng cách nào tên không rõ lai lịch như hắn lại có thân phận đại sư, đã thế còn được phụ thân nàng tôn kính đến mức mắng cả con ruột mình.

" Khụ... Ta nhớ đâu có chọc giận ngài đâu chứ... Vả lại ngươi không tò mò hay sao về việc phụ thân ngươi đang nói dở... " Thì thầm vào tai nàng một hai câu quả nhiên có tác dụng, từ một bé sư tử hung dữ đã trở thành mèo rừng, giận trừng mắt nhưng vẫn mở lời: " Được, ngươi nói thay hắn đi... "

Phụ thân Murad cũng im lặng triệt để như ngầm đồng ý với nàng, ánh mắt toát ra vẻ buồn bã khó giấu được làm nàng thầm đoán chuyện nàng sắp được nghe kể tám chín phần chuyện không hề đơn giản, tự ông cũng không hề muốn nàng biết.

" Như ngươi đã biết qua về đá Andura, nguyên liệu chính tạo ra thanh đao bảo vật của Vương Quốc các ngươi đi. Bản chất chính của nó có công dụng khống chế được cả Không Gian - Thời Gian thậm chí là tạo ra được nơi to lớn các ngươi đang đứng. " Thiên Hổ vừa nói, ngón tay liền gõ nhẹ xuống bàn hai tiếng.

Kế tiếp, toàn bộ khung cảnh quanh ba người lại biến đổi thành vùng hoang mạc hoang vu, xa xa là những trận bão cát đang thi nhau quấn đến như những đàn thú hoang càn quét, tàn phá đầy hung bạo. Bất chợt, nàng thấy vài ánh sáng lấp lánh huyền ảo đang nằm giữa cơn bão, không hề bị tổn hại tẹo nào.

Ở đó có vài bóng người không rõ lai lịch dường như trong bán kính mười mét quanh luồng ánh sáng đó cũng như nó không bị dính chút dư âm của các cơn bão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi