TA CÓ MỘT TOÀ ĐẠO QUAN

Edit: Leo

Núi Nhạn Quy ở Giang Nam, phong cảnh tú lệ, tư nghiên vô song, được vô số văn nhân mặc khách khen ngợi.

Nhưng người ngoài chỉ thấy vẻ ngoài, mà không biết bên trong, trong núi phần đông là mãnh thú, dám ra vào, cũng cũng chỉ có bá tánh địa phương chung quanh mà thôi.

Lúc này đang có một hàng người hái thuốc xuống núi.

Đương ngày hè oi bức, trong núi thường xuyên có mưa rào.

Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi núi, thình lình một trận mưa lớn, khiến đám người đành phải trốn vào cái đạo quan đổ nát bên sườn núi trú mưa.

Đạo quan đổ nát đúng như tên gọi của nó —— tường bao quanh sụp đổ toàn bộ, phòng đặt tượng Tam Thanh* cũng sụp một nửa, bọn họ muốn tránh mưa chỉ có thể chen chúc trong một góc, toàn bộ đạo quan là một bãi đất hoang vắng.

*Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo của Trung Quốc.

Cũng may mưa tới nhanh mà đi cũng mau, chỉ một lát sau đã ngừng.

“Đi thôi, trời sắp tối rồi, trở về trước khi muộn.” Trời tối còn ở trong núi sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Đoàn người rối rít cõng giỏ thuốc, muốn rời khỏi.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên trong đám người lấy từ ngực áo ra một chiếc bánh bột mì, đặt lên trước bàn thờ tượng Tam Thanh.

Bánh bột mì chỉ nhỏ cỡ bàn tay, có thể thấy là nông gia tự làm lương khô mang đi đường.

Hành động này của nam tử bị người khác nhìn thấy, có người cười nói: “Phương Nhị, tượng đất đã mục nát thế này, ngươi cung phụng bọn họ có ích lợi gì.”

Nam tử được gọi là Phương Nhị không để bụng nói: “Chúng ta mượn nhà người ta trú mưa, cung phụng một chút cũng đâu có gì.”

Một câu này, khiến lời nói kế tiếp của người kia bị chặn lại.

Sắc trời dần tối, đám người không dây dưa thêm nữa, kết thành nhóm nhanh chóng rời khỏi đạo quan.

Sau khi bọn họ rời đi, trong đạo quan cũ nát, bóng tối dần bao phủ, giống như đêm đen đến sớm, bóng đen hắc ám im lặng cắn nuốt bánh mì trên bàn thờ đến gần như không còn chút gì……

……

Đám người hái thuốc sau khi xuống núi thì ai về nhà nấy, Phương Nhị cũng cõng giỏ thuốc trở về nhà mình.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy thê tử đang lật phơi thảo dược, trong lòng ấm áp, từ trong giỏ thuốc móc ra một bao quả dại, đang chuẩn bị rửa sạch sẽ, để cho người nhà nếm thử.

Thê tử của Phương Nhị họ Trương, đứng hàng thứ sáu, được gọi là Lục Nương. Nhìn thấy trượng phu trở về, lại thấy đưa đến trái cây không biết tên, vội ngăn lại: “Đồ vật hái được trên núi không thể ăn bậy, ăn xong đau bụng thì phải làm thế nào.”

“Ta thấy rất thơm, có lẽ là ăn được.” Phương Nhị nói, nhưng trong giọng nói lại không quá chắc chắn.

Trương Lục Nương lườm trượng phu một cái, tự mình thu lại quả dại, “Không chắc chắn thì không thể ăn, đã quên lần trước chàng mang nấm dại về khiến chúng ta đau bụng một ngày rồi sao?”

Nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt của Phương Nhị lập tức trở nên ngượng ngùng: “Đây là quả……”

“Bớt làm bậy.” Trương Lục Nương lại ôm giỏ thuốc đi đến sau phòng, chuẩn bị rửa sạch sẽ, đồng thời dặn dò: “Ngày mai chàng vào thành đưa thảo dược, thuận tiện mua một ít muối và dấm về, trong nhà sắp dùng hết rồi.”

“Được.” Phương Nhị ghi nhớ, đồng thời tính toán trong lòng, ngày mai bán thảo dược cho tiệm thuốc có lẽ sẽ được hai trăm văn tiền, mua thêm ít thịt về cho thê tử và nữ nhi đỡ thèm.

Chuyện quả dại cũng cứ như vậy mà bị ném ra sau đầu.

Hai vợ chồng bận rộn đến nửa đêm mới hong khô tất cả thảo dược ban ngày hái trở về.

Híp mắt thiêm thiếp một hai canh giờ, đợi khi gà gáy, Phương Nhị lập tức dậy chuẩn bị mọi thứ, một nắng hai sương ra cửa.

“Đi sớm về sớm.” Khi tiễn trượng phu ra cửa, Trương Lục Nương dặn dò như ngày thường.

“Ta đã biết.” Phương Nhị cười đáp.

Thôn của bọn họ cách huyện thành khá xa, nhưng hắn đi đưa thảo dược, sẽ không mất quá nhiều thời gian ở trong thành, đại khái nửa buổi chiều là có thể trở về.

Có điều, Phương Nhị không ngờ, lần này hắn lại thất hẹn.

……

Buổi chiều, khi Trương Lục Nương còn đang làm việc trên đồng ruộng thì được hàng xóm vội vã đến thông báo: “Phương Nhị đã xảy ra chuyện!”

Trương Lục Nương giật thót, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: “Chàng làm sao?”

Người hàng xóm nhìn nàng như vậy, đáy mắt hiện lên vẻ không đành lòng: “Ngươi trở về sẽ biết.”

Trương Lục Nương cố nén sợ hãi trong lòng, chạy như điên về nhà, còn chưa vào cửa đã thấy trước nhà không ít người vây quanh.

Nàng tiến lên đẩy ra đám người nhìn vào trong phòng, vừa nhìn đã thấy trước mắt tối sầm, sau đó ngất lịm —— trượng phu của nàng đang nằm ở trên chiếu, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, không chút sinh khí.

Đợi khi Trương Lục Nương tỉnh lại trời đã vào đêm, trong phòng ngoài nhà không ít người tới, hỗn loạn vô cùng.

“……Trên đường trở về, không cẩn thận bị ngã xuống từ trên sườn núi, đầu đập vào tảng đá, bởi vậy mới…… Bạc vẫn còn, trong sọt còn có một ít thịt và muối…… Ai có thể ngờ đang êm đẹp lại xảy ra chuyện này……”

“Phương Nhị cũng thật đáng thương, mất rồi cũng không có đứa con trai làm hiếu.” Phương Nhị chỉ có ba nữ nhi, không có con tai.

“Nghe nói mấy huynh đệ của hắn đã thương lượng, nhường một người con trai của bọn họ để làm con nuôi cho hắn.” Có người thấp giọng nói.

“Nhận con nuôi? Đám người Phương Đại, con trai nhỏ nhất cũng đã năm tuổi, hiểu chuyện cả rồi. Ta thấy nhận con nuôi là vì nghĩ đến mấy mẫu ruộng của nhà Phương Nhị thì đúng hơn.” Một người châm chọc nói.

Nhà Phương Nhị vốn không lớn, những lời đàm tiếu không kiêng dè này bị Trương Lục Nương đang nằm trên giường nghe rõ ràng.

Tâm tình như một mảnh tro tàn, trong đầu lộn xộn, nàng chỉ muốn đi theo trượng phu cho xong hết mọi chuyện. Nhưng nghĩ đến ba đứa con thơ, lại không ngăn được nước mắt chảy ròng.

Lúc này có người đi đến, thấy nàng tỉnh, vừa an ủi vừa nói: “Linh đường bên ngoài đã dựng xong, ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp.”

Trương Lục Nương hiểu ý, lau nước mắt trên mặt, cắn răng khoác áo tang, ra phòng ngoài.

Bên ngoài phòng, thân thích có quan hệ thân cận một chút đều tới, bao gồm cả mấy vị ca ca nhà mẹ đẻ của nàng. Nhìn thấy nàng lại đây, đều tiến tới an ủi, bảo nàng không cần khổ sở vân vân.

“Ta nghe nói, người của Phương gia muốn cho muội một đứa con nuôi?” Hỏi lời này chính là đại ca nàng Trương Đại, “Muội nghĩ như thế nào?”

Trương Lục Nương lắc đầu, hiện tại nàng không muốn nói gì cả.

Thấy nàng như vậy, Trương Đại cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Nếu việc này muội không đồng ý, chúng ta cũng sẽ không để cho người ta miễn cưỡng muội. Phương gia bọn họ nhiều người, nhưng Trương gia của chúng ta cũng không ít, về sau có việc, muội cứ đến tìm chúng ta.”

Thấy muội muội lại rơi nước mắt, mấy cái ca ca của Trương gia khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.

Nữ tử mất đi trượng phu lại không có con trai, tương lai nhất định nhiều đau khổ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, trước mắt phải thu xếp ma chay êm đẹp xong mới tính tiếp được.

Đương khi đám người trong Phương gia thương lượng thu xếp tang sự như thế nào, lúc này ngoài cửa từ chỗ tối một người đi tới.

Người nọ tóc đen váy trắng, cả người trắng toan toát, bao gồm cả mặt nàng, không hề có huyết sắc, khiến người nhìn thấy lạnh cả người.

Nàng vừa xuất hiện, phòng trong phòng ngoài, tất cả mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía nàng.

“Ngươi tìm ai?” Có người lá gan lớn hỏi một câu, nhưng cũng không được đáp lại.

Nữ tử váy trắng làm lơ mọi người, đi thẳng đến cửa lớn của Phương gia, đứng yên, đôi mắt có chút chất phác mà nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở Trương Lục Nương đang đứng bên cạnh quan tài.

“Trượng phu của ngươi, còn có thể cứu chữa.” Nàng giống như lâu rồi không sử dụng đầu lưỡi, giọng nói không lưu loát, ngữ điệu lại đều đều: “Trước, giờ Tý, đưa đến trong quan, có thể cứu chữa.”

Nữ tử váy trắng nói xong, xoay người rời đi.

Bước chân của nàng ta rõ ràng không nhanh, nhưng chờ đến khi mọi người phục hồi tinh thần lại, muốn đuổi theo hỏi xem nàng có ý gì, lại thấy ngoại trừ bóng đêm, nào có tung tích gì.

Mà lời nói của nàng, lại khiến mọi người nổ tung.

Có thể cứu chữa?

Nói lời bất kính chính là, Phương Nhị nằm trong quan tài đã chết đến không thể chết hơn, như vậy còn có thể cứu chữa?

Ngay khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, đại ca của Phương gia lại cau mày trách mắng: “Làm loạn! Chưa nói đến chuyện người chết không thể sống lại, mà hiện tại đã trễ thế này, đạo quan cách chúng ta gần nhất cũng ngoài ba mươi dặm, làm sao có thể đưa đến kịp trước giờ tý, ả ta rõ ràng là bịa chuyện.”

“Đại ca nói không sai.” Phương gia lão Tam phụ họa, nhìn Nhị tẩu nhà mình nói, “Đệ thấy vẫn không nên quấy rầy Nhị ca trên trời có linh thiêng, để huynh ấy an nghỉ thôi.”

Huynh đệ Trương gia nghe được lời này, cảm thấy không quá thoải mái: “Cũng không thể nói như vậy, vạn nhất đâu?”

“Cái gì vạn nhất? Chẳng lẽ ngươi chỉ vì một phần vạn cơ hội này mà khiến đệ đệ của ta thành quỷ cũng không yên?” Phương gia Đại ca cao giọng nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì, đó là em rể của ta, ta đương nhiên hy vọng hắn sống sót.”

“Chẳng lẽ chúng ta không hy vọng?”

“Cái này thì chưa chắc.” Trương gia bên này không biết là ai lanh mồm lanh miệng nói một câu, không khí chung quanh nháy mắt đống cứng.

Giống như là bị nhục nhã, Phương gia Đại ca cười lạnh một tiếng: “Vậy các ngươi muốn thì đưa đi, việc này chúng ta mặc kệ.”

Nói xong, hắn phất tay áo muốn đi.

Những người khác thấy thế, vội kéo hắn lại, khuyên bọn họ không cần ảnh hưởng đến hòa khí, lấy người chết làm trọng vân vân.

Trải qua một trận náo loạn như vậy, mọi người cũng không nhắc đến chuyện đưa Phương Nhị vào trong quan như lời nữ tử váy trắng kia nói nữa, ngay cả Trương Lục Nương cũng tự mình rót ly trà trấn an Phương Đại, khuyên bọn họ không cần sinh tức giận các ca ca của nàng.

Thấy nàng như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Đã không còn trượng phu, mà cũng không có con trai, về sau goá phụ như nàng muốn sinh hoạt, còn phải xem sắc mặt của thúc bá. Lời nói của nữ tử váy trắng kia không hiểu ra sao, lại vì mấy câu nói này mà đắc tội với thúc bá nhà chồng là cử chỉ không sáng suốt.

Ôi, cũng chỉ là người đáng thương mà thôi.

Lại qua nửa canh giờ, đêm đã khuya, hàng xóm dần dần rời đi, chỉ còn huynh đệ hai nhà Phương, Trương ở lại gác đêm.

Bởi vì chuyện lúc trước, hai nhà nhìn lẫn nhau không vừa mắt. Thấy huynh đệ Trương gia ngồi ở bên cạnh quan tài, đám người Phương gia chọn ngồi ở phòng ngoài.

Phòng ngoài có đốt xương bồ đuổi muỗi, hơn nữa gió nhẹ hiu hiu, mọi người lại có thói quen trời vừa tối đã đi ngủ, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo đến, cố gắng chống đỡ nhưng cuối cùng mấy huynh đệ Phương gia đều ghé vào bàn ngáy khò khè.

Tất cả vẫn an tĩnh như thường.

Đến nửa đêm, Phương gia lão Tam bị cơn mắc tiểu làm cho tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng muốn đi nhà xí, khi đi qua phòng trong liếc mắt nhìn một cái, lại thấy đám huynh đệ Trương gia vốn ngồi bên cạnh quan tài đều không thấy đâu.

Hắn xoa xoa đôi mắt, thầm mắng trong miệng hai tiếng “lười biếng”, đến lúc đi vào nhà trong, thiếu chút nữa hồn phách cũng bay mất —— xác chết của Nhị ca trong quan tài không thấy!

Hắn vội đánh thức đám Đại ca nhà mình, lại tìm kiếm một vòng quanh Phương gia, phát hiện không chỉ huynh đệ Trương gia rời đi, mà ngay cả Nhị tẩu cũng không thấy.

Nguyên nhân vì sao không thấy, không cần nói cũng biết.

“Đại ca, chuyện này……” Bọn họ ấy thế mà tin lời nàng kia nói: “Chúng ta có nên đuổi theo không?”

Việc này nếu truyền ra ngoài, cho dù kết quả thế nào, mấy huynh đệ bọn họ đều sẽ bị người nói ra nói vào.

Phương gia Đại ca cũng tức giận vô cùng, “Đương nhiên phải tìm người mang về.”

“Nhưng mà Hoa Vân quan gần đây nhất cũng phải đi ba mươi dặm, bọn họ phí sức như thế làm gì.” Lão Tam oán trách nói.

“Bọn họ không phải đi Hoa Vân quan,” Đệ đệ nhỏ nhất của Phương gia đột nhiên nhìn phía trước nói. Những người khác theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy trên núi thỉnh thoảng có ánh lửa, “Ta nhớ không nhầm thì ngay sau núi Quy Nhạn này cũng có một tòa đạo quan.”

“Thế bọn họ không phải càng hồ đồ sao, quan kia bỏ hoang đã rất lâu rồi.”

Tuy nhiên nói là như vậy, nhưng nơi đó có ánh lửa, chứng tỏ đám người Trương gia ngu xuẩn kia rất có thể đã nâng thi thể lên đó.

“Lão Tam, mấy người các ngươi đến Hoa Vân quan, ta và lão út lên núi xem thử, để phòng vạn nhất.” Phương gia lão Đại nói xong, tùy tiện xách cái đèn lồng, dẫn theo đệ đệ đi lên núi.

Hành động của bọn họ đánh thức hàng xóm, đến cuối cùng, lên núi hai người biến thành một đám người.

Đường lên núi vốn khó đi, đừng nói là buổi tối.

Đến khi bọn họ hao hết sức lực vất vả đi đến trước đạo quan đổ nát kia, quả nhiên thấy người của Trương gia đều đứng ở bên ngoài.

Không nói hai lời, Phương gia lão Đại đã xông lên đánh một quyền vào mặt một người của Trương gia, “Đám tạp chủng các ngươi! Nhị đệ của ta ở đâu, các ngươi mau giao hắn ra đây cho ta!”

Đám người Trương gia bên này cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta bóp, rất nhanh hai bên xông lên đánh thành một đoàn, thôn dân bên cạnh kéo đều kéo không được, ngay cả Trương Lục Nương lên khuyên can đều bị đánh cho vài cái.

Chờ đến khi bọn họ mặt mũi bầm dập, mới dần dần bị tách ra.

“Nhị đệ đâu?” Phương gia lão Đại hung tợn nhìn chằm chằm Trương Lục Nương.

Ánh mắt hắn khiến người khác phát lạnh, nhưng Trương Lục Nương lại hoàn toàn không sợ.

“Sau khi chúng ta rời khỏi nhà, nữ tử váy trắng kia dẫn chúng ta lên núi.” Ánh mắt nàng nhìn người anh chồng chứa một chút điên cuồng, “Mẫn ca sẽ được cứu.” Chàng sẽ không bỏ lại mẹ con các nàng.

Lời này sao có thể khiến Phương Đại ca tin tưởng, hắn mắng: “Ta thấy ngươi bị ma quỷ mê tâm rồi. Lão nhị ở bên trong đúng không, bây giờ ta sẽ đưa hắn về!”

“Ta không cho phép!” Trương Lục Nương đứng chắn ở trước cửa, không chịu để bọn họ vào.

Nàng vừa động, mấy ca ca bên cạnh tự nhiên cũng lên theo. Lại một phen lôi kéo, hai nhà chuẩn bị đánh loạn.

Đúng lúc này, cánh cửa phía trước bọn họ mở ra.

Phía sau cửa, nữ tử vẫn là cả người trắng toát, giọng nói đứt quãng không thành câu: “Chủ nhân nói, tốt rồi.”

Tốt?

Cái gì tốt?

Người tốt?

Trương Lục Nương vừa nghe thế, dẫn đầu vọt vào bên trong cánh cửa, thôn dân vây xem cũng mặc kệ hai nhà còn đang ẩu đả, sôi nổi tiến vào cửa, nhìn xung quanh bên trong.

Trong phòng, bên dưới bàn thờ trước Tam Thanh tượng, Phương Nhị vẫn nằm thẳng tắp như cũ. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy lồng ngực hắn hơi hơi phập phồng.

Ôi chao, cái này, thật sự sống lại???

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi