TA CÓ MỘT TOÀ ĐẠO QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài bình phong, Tam Nương hoảng hốt đứng tại chỗ, nghĩ muốn phản bác, lại phát hiện nàng nói cái gì cũng đúng.

“Đứng ở chỗ nào, lo việc chỗ ấy, tận hết trách nhiệm. Tâm tư của ngươi ta sẽ không quan tâm, nhưng nếu ngươi gây trở ngại cho ta, ta sẽ không ngại đổi thị tỳ khác.” Phó Yểu cảnh cáo xong, gọi Đại Lang đứng ngoài cửa tiến vào, ném cho hắn cái bình rượu, “Ngày mai đưa thứ này cho cha ngươi, uống trong ba ngày, uống xong thì đến tìm đại phu để lấy thuốc.”

“Cảm ơn quan chủ!” Cảm tạ xong, Đại Lang lại nghĩ tới cái gì đó, thử hỏi: “Không cần tro hương sao?”

Hắn nhớ rõ lúc ấy còn phải thả một nắm tro hương vào, còn bảo cái gì mà người tuổi gà tránh đi.

“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?” Phó Yểu nói.

“À……” Lúc này Đại Lang không nhiều lời nữa, lập tức thu bình rượu lại.

Tuy rằng hắn vẫn không hiểu lắm, vì sao phải thả tro hương, có điều vấn đề này có lẽ quan chủ không thích giải đáp.

Đại Lang thu đồ xong, Phó Yểu lại quay sang nói với Tam Nương: “Bảo Phương Nhị sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, nhờ thê tử của hắn may cho ta một bộ y phục.” Nói xong, biến mất tại chỗ.

Đại Lang xác định quan chủ đi rồi không nhìn thấy, muốn đến an ủi Tam Nương, lại không biết nói cái gì mới tốt, đành phải nói: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ đừng khổ sở.”

Tam Nương không để ý đến hắn, xuyên tường đi rồi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Lục Nương dậy thật sớm đi chợ mua một tấm vải đắt nhất, trên đường trở về, thuận tiện ghé qua nhà Tú Nương chuyên may quần áo ở thôn bên cạnh, dò hỏi xem mũ có rèm phải làm như thế nào.

“Mũ có rèm?” Tú Nương nghe xong, cảm thấy hơi bất ngờ, “Muội muốn làm cái này sao?”

Thứ này chỉ có tiểu thư nhà giàu mới hay mang, dân chúng tầm thường chưa nói đến chuyện tốn tiền mua vải làm cái này, mà đội lên cũng sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

“Làm giúp người khác.” Trương Lục Nương nói, “Có điều muội thật sự không biết mũ rèm này là cái gì, đành phải tới hỏi tỷ một chút.”

Đêm qua, Tam cô nương đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải làm mũ có rèm và bao tay. Bao tay thì nàng biết, mùa đông vẫn thường làm cho người nhà, nhưng mũ có rèm lại không biết là cái gì.

“Thứ này đơn giản, ta làm giúp muội.” Tú Nương sảng khoái nói.

Chờ đến khi thấy Trương Lục Nương lấy mảnh vải màu đen ra, nàng sửng sốt, “Muội muốn làm màu đen?”

“Đúng vậy.” Trương Lục Nương nói.

“Màu đen……” Tú Nương vốn định nói chưa từng có ai làm mũ rèm màu đen, nhưng nhớ đến những lời đồn đại về nhà Phương Nhị, nàng dừng miệng: “Được rồi, khoảng hai khắc sẽ xong.”

Nhà Tú Nương có sẵn trúc mũ, chỉ cần khâu vải xô chung quanh mũ là được.

Hai khắc nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.

Tú Nương vừa làm việc, vừa nói chuyện phiếm với Trương Lục Nương.

“…… Nói muội nghe, huyện thành ta những tiểu thư mang mũ rèm không nhiều. Lần gần đây nhất ta nhìn thấy, là khoảng hai tháng trước, có một vị thiên kim tiểu thư tới núi Nhạn Quy. Chậc chậc, quần áo trên người nàng ta, từ xa nhìn lại chẳng khác gì mây tía, trước giờ ta chưa từng nhìn thấy nguyên liệu tốt như vậy. Đáng tiếc, khi vị tiểu thư kia xuống núi lại ngồi trong kiệu, nếu không có thể gặp lại, ta nhất định phải nhìn kỹ xem trên váy nàng thêu hoa văn gì.” Đây vẫn luôn là tiếc nuối của Tú Nương, gặp người sẽ lôi ra kể.

Nghe Tú Nương nhắc tới chuyện này, Trương Lục Nương mới nhớ hình như cũng đã nghe qua, nghe nói là quý nữ kinh thành hồi hương thăm người thân, đi ngang qua nơi này có lên núi Nhạn Quy thăm thú.

Nhưng việc này không có quan hệ gì với mình, cho nên nghe xong cũng thôi.

“Vậy sao. Tỷ thật là may mắn, được gặp quý nhân, giống như ta còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu.” Trương Lục Nương biết Tú Nương thích nghe lời hay, cho nên thổi phồng vài câu.

Tú Nương cười đến hai mắt híp lại.

Khoảng hai khắc sau, Tú Nương đã thành công may xong một chiếc mũ rèm, Trương Lục Nương khuyên can mãi, để lại 30 đồng tiền, ôm đồ trở về thôn.

Khâu vá quần áo không phải khó, có điều bộ quần áo này lại phải may cẩn thận hơn nữa vải vóc đều phải đặt mua ở ngoài, không phải một ngày có thể hoàn thành.

Nghĩ đến chuyện sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, Trương Lục Nương cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nàng là muốn tạo mối quan hệ tốt với người ở trên đạo quan, ít nhất sau này có việc, còn có nơi để tới cầu.

Trời dần dần tối sầm xuống, lúc này hai vợ chồng Hà thợ mộc sáng sớm đã tới làm việc cũng nhận được chung rượu từ tay Đại Lang, Đại Lang còn cẩn thận dặn dò, lần sau không cần bỏ tro hương vào uống cùng, nhưng Hà đại nương vẫn trộm lấy một nhúm bỏ vào khăn bao, cất trong ngực.

Đối với chuyện này, Đại Lang cũng rất bất đắc dĩ.

Buổi tối, hai vợ chồng Hà thợ mộc ở lại làm việc thêm một canh giờ rồi rời đi.

Mà khi bọn họ đang chuẩn bị thu dọn sân vườn trong đạo quán, lại ở một góc tường hoang vắng phát hiện ra một cái chum cao đến nửa người.

Xuất phát từ tò mò, vợ chồng hai người mở nắp chum ra xem thử, bên trong ấy thế mà đều là bạc trắng.

Trước nay chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, vợ chồng Hà thợ mộc sợ hãi kêu thành tiếng, bọn họ vội đi nói cho Đại Lang, nhưng lúc này Tam Nương xuất hiện, nói với bọn họ, bạc này nếu là bọn họ đào được, vậy có duyên với bọn họ. Đại Lang nhìn thấy bạc, cũng biết đây là lời hứa của quan chủ, cho nên khuyên bọn họ nhận lấy.

Nhưng vợ chồng Hà thợ mộc nào dám nhận, cuối cùng vẫn là Phó Yểu bị bọn họ làm ồn ào mà xuất hiện, nói: “Các ngươi cảm thấy bạc này phát hiện trong đạo quan, cho nên thuộc về đạo quan mới đúng? Được rồi, ta đã biết.”

Vợ chồng Hà thợ mộc thấy quan chủ nhận bạc, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng càng nhiều là nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi làm xong việc, buổi tối về đến nhà, rửa mặt xong đang chuẩn bị muốn đi nghỉ ngơi, Hà đại nương lại đột nhiên phát hiện ván giường nhà mình cao thấp lô nhô.

Nàng tháo dỡ ván giường, bùn đất dưới giường như bị ai đào lên. Lại gạt bỏ một lớp đất, cái chum quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Hà thợ mộc thật cẩn thận mở nắp, dưới ánh nến, bạc vụn trắng bóng thiếu chút nữa khiến hắn ngừng cả hô hấp.

……

Trương Lục Nương ở bên này thì may y phục cộng hết ba ngày, trong đó bao gồm một đôi giày, một đôi găng tay, một chiếc mũ rèm và một bộ quần áo.

Sau khi Phó Yểu thay quần áo, Tam Nương yên lặng đem y thục thay ra xếp gọn vào trong hộp, đặt trước tượng Tam Thanh.

Nhìn gần Đại Lang mới biết, màu đỏ trên quần áo kia không phải hoa văn, mà là vết máu loang lổ.

“Đây là……”

Tam Nương cũng không ngẩng đầu, nói: “Đừng động, đừng hỏi, đừng nghĩ.”

“Vâng.”

Tam Nương không nói, nhưng Phó Yểu mang tâm tình không tệ lại giải đáp cho hắn: “Như ngươi nhìn thấy, đó đều là máu. Hung thủ tàn nhẫn độc ác, một đao cắm thẳng ngực, máu chảy ra đều ở đây.”

“Là ngài?” Đại Lang run rẩy hít một ngụm khí lạnh, thế nhưng có người dám ra tay với quan chủ.

“Là một con quỷ xui xẻo. Ta, chỉ chiếm thân thể này của nàng mà thôi.” Phó Yểu nói, “Có điều vẫn hơi muộn, trời quá nóng, có một số bộ phận đã hư hao, ta còn phải từ từ tu bổ.”

Đại Lang hiểu được, “Cho nên ngài mới muốn đầu lưỡi của đệ?”

“Nếu không thì sao?”

“À…… Cảm ơn ngài đã cứu đệ, đầu lưỡi ngài muốn thì ngài cứ lấy, đệ sẽ không kêu đau.” Đại Lang có chút sợ hãi nói.

“Thật sao? Cắt đầu lưỡi rất đau đó.” Phó Yểu đè thấp giọng xuống nói, “Khi ngươi còn có ý thức, một cây đao với vào trong miệng……”

“Ngài vẫn nên đánh ngất đệ đi.” Đại Lang bị dọa sắp khóc. Hình ảnh đó, nghĩ thôi hắn cũng thấy khủng bố.

“Cho nên, hối hận sao?” Phó Yểu hỏi.

Đại Lang suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Có thể khi đau, sẽ thấy hối hận.”

“Ha ha.” Phó Yểu cười một cái, “Lừa ngươi thôi. Không cần động đao, đầu lưỡi của ngươi hiện tại đã là của ta. Xin chúc mừng, đêm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi xem việc đời.”

“Hả?” Đại Lang không hiểu rõ lắm, “Nhưng mà hiện tại đệ vẫn có thể nói chuyện.”

“Ngươi là hồn phách, hồn phách nói chuyện cần dùng lưỡi sao?” Phó Yểu rất là ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, “Xem ngươi ngu ngốc chưa kìa, sau này từ bỏ ý định thi khoa cử gì đó đi.”

“Là như vậy sao?” Đại Lang trở nên vui vẻ, “Đệ không trở thành người câm.” Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến một chuyện: “Nếu hồn phách nói chuyện không cần đầu lưỡi, thế vì sao Tam Nương tỷ tỷ ……” Lại nói lắp.

“Bởi vì trời sinh đã là như thế.” Phó Yểu nói.

Đại Lang thật cẩn thận liếc nhìn Tam Nương, dò hỏi: “Vậy…… có chữa được không?”

“Vì sao không chữa được?” Phó Yểu hỏi lại.

Lời này vừa nói ra, Tam Nương ở bên cạnh cũng không khỏi ngẩng đầu lên.

Nàng há miệng thở dốc, sau một lúc lâu nói: “Thật sự, có thể chữa?”

“Nhìn ta cũng vô dụng.” Phó Yểu nói, “Tâm bệnh, ta không trị được.”

……

Trời dần dần vào đêm, thôn chúng ở dưới chân núi đã sớm ngủ say. Chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, nhưng rất nhanh, tất cả đều trở về yên lặng.

Lúc này, trên đường nhỏ trong núi, hai người áo trắng một trước một sau nâng cỗ kiệu, đi trên đường núi gập ghềnh lại như giẫm trên đất bằng. Mà ở hai bên cỗ kiệu, là một nam một nữ cũng mặc áo trắng đi theo hai bên.

Cảnh tượng này nếu để người khác thấy, nhất định sợ tới mức chạy trối chết.

“Quan chủ, giống như không có ai.” Đại Lang chột dạ nói. Đã là nửa đêm rồi, chung quanh trống rỗng, hắn rất sợ hãi.

Ngồi trên kiệu, cả người Phó Yểu như nhập vào trong bóng đêm, “Nửa người nửa ma lại sợ bị người ta dọa.”

“……”

Cũng may đoàn người bọn họ đi tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà thấy đèn lồng treo trên tường thành xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc này cửa thành đã đóng, có điều mấy người bọn họ dễ dàng đi xuyên qua cửa thành đang khóa chặt, tốc độ kia nhanh đến nỗi làm hộ vệ tuần tra trên tường thành còn tưởng rằng mình vừa hoa mắt.

Trong huyện thành, nữa đêm cũng đã yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ mấy chốn trăng hoa, những nơi khác đều đóng cửa nghỉ ngơi.

Cũng bởi vì như thế, một quán rượu trên đường cái còn đang sáng đèn, trở nên vô cùng bắt mắt.

Lúc này trong quán rượu, tiểu nhị đã lau dọn bàn ghế chuẩn bị đi ra đóng cửa lớn rồi tắt đèn rời đi, lại thấy không biết khi nào trước cửa quán đứng mấy người mặc quần áo trắng toát, sợ tới mức hắn bay sạch cơn buồn ngủ, “Các ngươi……”

“Ăn cơm.”

“Nhưng mà quán của chúng ta sắp đóng cửa.” Tiểu nhị cũng coi như kiến thức rộng rãi, tuy rằng lúc này vô cùng chột dạ, nhưng vẫn không có mời người vào trong.

Cửa hàng của bọn họ làm ăn rất tốt, mỗi ngày đều bận đến đêm khuya mới xong việc. Có đôi khi cũng sẽ gặp khách đêm muộn tới, nhưng bọn họ đều lấy lý do bếp không còn nguyên liệu nấu ăn để cự tuyệt.

Hơn nữa vài vị khách này…… hắn cảm giác rất không giống người.

Động tĩnh bên ngoài cửa khiến cho chưởng quầy chú ý, nhưng không giống những quán rượu khác, chưởng quầy của quán này lại là một nữ tử.

“Có chuyện gì thế?” Nàng vừa nhìn ra ngoài cửa, thiếu chút nữa không lập tức đóng sầm cửa lại. Có điều nàng vẫn kìm chế được, cười xin lỗi nói: “Khách quan, bếp của chúng ta đã không còn nguyên liệu tươi mới……”

Ý đồ cự tuyệt rất rõ ràng.

Nhưng Phó Yểu là ai cơ chứ, tối nay nàng vì thức ăn ngon mà đến, chưa tận hứng, sao có thể mất hứng mà quay về.

“Không sao, đầu bếp tươi mới là được.”

Chưởng quầy và tiểu nhị: “?”

~*~

Leo: Minh họa cho mũ rèm, có chỗ hay gọi là đấu lạp đó ạ

10547551_488881497922308_5099220242197932755_n

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi