TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Nhiều năm sau...

Từ một nam nhân huyết khí bừng bừng, Lý Thuần Quân nay đã bắt đầu đến tuổi trung niên. Tuy tu vi vẫn có chỗ tinh tiến, nhưng như thế vẫn không ngăn lại được vết tích của thời gian đang dần in lên trên hắn.

Không còn đối địch với Ma Hoàng, Lý Thuần Quân cũng không thiết gì phải tu luyện đến thừa sống thiếu chết nữa. Đó vốn không phải chấp niệm của Quân Thiên Tứ, mà quá mạnh cũng không phải chuyện gì tốt.

Quá mạnh sẽ khiến cho Ma Hoàng cảm thấy nguy hiểm, thậm chí trong trường hợp xấu nhất, rất có thể hắn ta sẽ thẳng tay diệt trừ.

Mặt khác, Vương Nguyên bây giờ đã không còn là thiên tài nữa. Lại vì bản thân nàng từng trọng thương nên tuổi thọ của nàng đã bị suy giảm rất nghiêm trọng... Thành ra, hậu quả tất yếu khi Lý Thuần Quân mạnh lên là hắn phải đưa tiễn Vương Nguyên khi đầu còn chưa bạc, để rồi sau đó sống trong cô độc đến cuối đời.

Đó không phải điều mà Quân Thiên Tứ muốn thấy.

Mặt khác, trong thời gian này, cô nàng Thái Linh kia cũng có đến chơi mấy lần. Tuy là nàng đang khá bận rộn với công việc tập tành làm Thần Hoàng, nhưng nàng vẫn như cũ không quên chú ý đến cảm xúc của mình.

<

Nhất là khi thấy Lý Thuần Quân đang dần già đi, nàng liền biết rõ là mình đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Từ đó, thế tấn công của nàng càng lúc càng thêm mãnh liệt, để Vương Nguyên phải đề phòng đến hụt cả hơi.

Ngày hôm nay, nhân lúc Thái Linh vẫn chưa kịp đến đây quấy rầy, Lý Thuần Quân cùng Vương Nguyên đã cẩn thận sắp xếp, lên đường đi thăm con gái ở một nơi khá gần kinh đô.

Hắn không nghĩ Ma Hoàng sẽ đến làm phiền hắn, bởi vì hắn và lão ta đã sớm không còn quan hệ gì nữa. Mà bản thân lão ta cũng chẳng có lí do gì để hãm hại hắn, nên phần nào đó trong hắn vẫn khá là yên tâm.

Lên đường khoảng chừng hai ngày, Lý Thuần Quân cùng Vương Nguyên đã đến nơi. Quãng đường từ một thôn làng hẻo lánh đến tận kinh đô là rất xa, cho nên chỉ trong hai ngày đường là tới đã được tính là nhanh lắm rồi.

Đi được một lúc, Lý Thuần Quân bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thê tử, ngươi mau đi trước đi. Ta cần phải mua một chút đồ mang theo, kẻo nha đầu kia lại vòi vĩnh thì trở tay không kịp"

"Ân, lát nữa ta sẽ thông qua truy tung ấn ký tìm ngươi" Vương Nguyên nhẹ gật đầu rồi đi trước.

Vì để tránh một số chuyện không cần thiết có thể xảy ra nên cả hắn và nàng đều đã dịch dung, để dung mạo có thể trở nên hoàn toàn cân bằng với cộng đồng... Đương nhiên, ý nghĩ này là do Lý Thuần Quân đề xuất, và người dạy Vương Nguyên dịch dung cũng là hắn nốt.

Ghé vào một sạp bán hàng, Lý Thuần Quân nhìn ngang nhìn dọc một chút rồi hỏi: "Lão bản, ma ngư này mỗi con bao nhiêu tiền?"

"Hai khối ma thạch" Lão bản cười thương mại ra giá.

Advertisement

"Cũng khá hợp lí, tiền đây" Lý Thuần Quân đặt mấy viên ma thạch lên bàn rồi lặng lẽ rời đi, cực kì trong suốt.

Quá trình mua đồ diễn ra rất thuận lợi, vì hiểu rõ tính cách của Quân Bất Hối nên hắn đã mua rất nhiều đồ dự phòng. Tuy nhiên, khi đến quầy bán trang sức thì hắn đã bắt gặp một chuyện nằm ngoài dự tính.

Đang lúc đang chuyên tâm chọn trang sức thì đột nhiên, một tên công tử bảnh bao đã đến vỗ vai hắn, chủ động bắt chuyện: "Huynh đệ, ta thấy ngươi lựa chọn rất khó khăn, có cần gợi ý hay không?"

"Không cần" Lý Thuần Quân thờ ơ đáp trả.

"Thôi nào, đừng lạnh lùng như thế chứ" Tên công tử kia khoác vai Lý Thuần Quân, cười nói rất tự nhiên: "Kinh nghiệm của ta trong việc đối phó với nữ nhân rất là phong phú đó, ta không ngại cho ngươi một vài đề xuất đâu"

Lý Thuần Quân có chút ngạc nhiên mà nhìn qua vị công tử này, ánh mắt tựa như đang nói: Ngươi có bệnh à?

"Ngươi có kinh nghiệm đối phó với nữ nhân điên sao? Nhất là cái loại động chút liền muốn cưỡi ngươi?" Lý Thuần Quân thuận miệng hỏi lại.

"Tất nhiên là.... KHÔNG! Ngươi bị điên ư?" Vị công tử kia nghe xong, không nhịn được lùi lại vài bước.

"Thế thì chúng ta liền không còn gì để nói"

Ma tộc công tử: "..."

Không hiểu sao... Hắn lại có cảm giác chua xót khi nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của tên này.

"Nói ra thì cũng buồn thật..." Vị công tử kia lại lảm nhảm: "Trực giác của ta luôn rất chuẩn nha... Ta cứ có cảm giác sau này ngươi sẽ là nhân vật gì đó rất quan trọng với ta, thế mà ngươi lại vô tình như vậy... Aizz, thật đáng tiếc"

Lý Thuần Quân: "..."

Đúng lúc này thì hai bóng hình uyển chuyển nổi bật đột nhiên xuất hiện tại khu chợ ồn ào, không cần làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của đám đông.

Một trong số đó nhìn về phía Lý Thuần Quân cùng vị công tử kia, có hơi kinh ngạc kêu lên: "Cha, A Bạch, sao hai người các ngươi lại đi cùng nhau?"

Lý Thuần Quân ngẩn ra: "A Bạch?"

Bên cạnh, vị công tử kia cũng ngẩn ra: "Cha?"

Nội tâm phút chốc dâng lên một thứ dự cảm bất an đến cùng cực, A Bạch lúc này thật sự rất muốn tự tát mình cái thật đau. Thân thể hắn vô thức cương cứng lên, biểu lộ cũng vạn phần cứng ngắc nhìn qua chỗ Lý Thuần Quân: "Nhạc... Nhạc phụ?"

— QUẢNG CÁO —

"Chủ quán, bán cho ta cái trâm hoa lạc tiên này đi"

Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa để một đống ma thạch lên trên bàn, biểu lộ hầm hầm, trông hoàn toàn không "thân thiện" một chút nào.

"Ồ... Nhưng đừng mang đi giết người nhé?" Vị lão bản kia cực kì cẩn thận thu tiền, lại có chút run rẩy khi giao cây trâm hoa kia cho Lý Thuần Quân.

Vừa nhận hàng xong, Lý Thuần Quân đã lập tức chuyển đổi sang tư thế muốn giết người. Hắn chĩa thẳng đầu nhọn vào mặt A Bạch, lạnh giọng quát một tiếng làm hắn ta tay chân mềm nhũn: "Thằng ranh con khốn kiếp! Sao ngươi dám lừa con gái của ta đi hả!?

Vương Nguyên, Quân Bất Hối vừa thấy cảnh này thì cả kinh chạy tới, mỗi người một bên vội vàng ôm chặt Lý Thuần Quân, kịp thời giúp hắn thoát khỏi tội danh mưu sát quý tộc.

"Nhạc phụ... Ta không có lừa nàng! Tình yêu của ta là hoàn toàn chân thành!" A Bạch được thế không sợ chết, ngược lại còn thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

Nghe xong, Quân Bất Hối liền đỏ ửng cả khuôn mặt xinh đẹp, mười phần hốt hoảng la lên: "Mau im miệng!"

Nàng lúc này thật sự đang xấu hổ muốn chết. Nàng căn bản không ngờ tới lão cha nàng lại đột nhiên nổi xung với chính nam nhân mà nàng chọn... Càng không ngờ hơn là cái tên ngốc đó lại dám lớn tiếng bày tỏ tình cảm ở nơi công cộng...

Càng nghĩ, nhiệt độ da mặt nàng liền càng tăng cao, chỉ mong có một cái lỗ cho mình độn thổ để tránh khỏi cái tình cảnh xấu hổ đến cực điểm này.

Còn về phần Lý Thuần Quân. Khi gặp tên này lớn lối đối diện với mình như vậy liền càng nổi xung hơn, da mặt đều bị hoả khí châm đỏ như quả gấc chín: "Mẹ nó, ngươi nói lại thử xem!? Đứa con gái bé bỏng của ta làm sao lại đi thích một tên tiểu bạch kiểm như ngươi chứ!? Có tin lão tử đánh gãy chân ngươi hay không!?"

Vương Nguyên có chút trợn mắt ra mà nhìn Lý Thuần Quân. Cả cuộc đời nàng chưa bao giờ thấy hắn điên tiết như vậy, điều này làm nàng không khỏi lo lắng.

"Chàng mau bình tĩnh lại một chút, chỗ này là nơi công cộng đó... Nếu còn tiếp tục, sau này Bất Hối Nhi còn dám ra ngoài nhìn mặt ai nữa?" Vương Nguyên nhẹ giọng khuyên nhủ.

Quân Bất Hối nhãn thần sáng lên, dùng sức gật đầu đồng ý.

"Để lại một cái chân, ta sẽ cân nhắc tha mạng cho hắn" Lý Thuần Quân một mặt tàn khốc nói thẳng.

Vương Nguyên: "..."

"Mau cùng mẹ dẫn cha ngươi đi nơi khác, hắn cuồng nữ nhi đến không cứu nổi rồi" Vương Nguyên âm thầm truyền âm: "Nếu còn tiếp tục ở lại thì không chỉ ngươi bị mất mặt, mà tên kia khả năng cũng sẽ bị cha ngươi đánh liệt giường đấy! Mau đi!"

Quân Bất Hối trịnh trọng gật đầu.

Đây là cuộc giao tiếp bí mật giữa những người phụ nữ.

Tuy là Lý Thuần Quân hoàn toàn không đồng ý, nhưng Vương Nguyên thì lại rất ủng hộ Quân Bất Hối đi lấy chồng. Có thể trượng phu nàng không muốn bế cháu, nhưng nàng thì lại rất muốn nha!

Hơn thế nữa, nàng tin rằng con gái của mình sẽ không nhìn lầm người! Chắc chắn nha đầu này sẽ hạnh phúc với lựa chọn của chính mình!

"Thả ta ra, hôm nay ta phải cho hắn biết mặt!"

Lý Thuần Quân kịch liệt giãy dụa, nhưng lại bị hai mẹ con bên cạnh áp chế rất gắt gao. Mãi đến khi về đến nhà, tâm tình của hắn mới bình tĩnh lại được một chút.

"Cho ngươi"

Lý Thuần Quân một bên tặng chiếc trâm hoa cho Quân Bất Hối, một bên khác lại hung ác lườm A Bạch, để người "có thể là con rể" này phải sinh lòng sợ hãi sâu sắc.

Cầm chiếc "hung khí" trên tay, Quân Bất Hối có một loại cảm xúc rất phức tạp, không biết nên vui hay nên buồn nữa.

"Trà hoa lạc tiên đây, có tác dụng an thần không tệ" Vương Nguyên vừa đặt xuống bên cạnh Lý Thuần Quân một tách trà thơm, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phải khó khăn lắm con gái mới tìm được một nam nhân ưng ý, ngươi không nên hung dữ như vậy... Tuy là quan hệ vẫn chưa được xác nhận, nhưng hai người nhất định phải hoà thuận, không được ẩu đả"

"Hừ" Lý Thuần Quân hừ lạnh một tiếng, vờ như không nghe thấy.

Kỳ thật, nghĩ lại thì chính hắn cũng có chút không hiểu tại sao mình lại nổi giận đùng đùng đến như vậy.

Nhớ lại dáng vẻ đáng yêu của Quân Bất Hối lúc nhỏ... Hắn thật sự không cam lòng đem nàng gả cho người khác. Kể cả khi nàng không phải con ruột, hắn vẫn một mực vô cùng yêu quý cô con gái này.

Sự thất lạc, bực bội khi nghe tin đứa con gái đáng yêu muốn đi lấy chồng... Đây có lẽ là tâm lí chung của những người cha luôn yêu chiều con gái đi.

"Cha, mẹ nói đúng đó... Vì nếu người cứ tiếp tục như vậy, ta sợ là phải ế chồng cả đời mất" Quân Bất Hối rất ủy khuất nói theo.

A Bạch thì rất im lặng, nửa ngày trôi qua vẫn không dám hé miệng.

Nói thật, hắn rất sợ người nhạc phụ này.

— QUẢNG CÁO —

"Mẹ con các ngươi... Aizzz" Lý Thuần Quân dùng sức gãi đầu, vẻ mặt vạn phần bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, ta sẽ không ngăn cả ngươi lấy chồng nữa... Nhưng với điều kiện là hắn phải vượt qua bài kiểm tra của ta!"

Nghe Lý Thuần Quân nói như vậy, Quân Bất Hối chợt cảm thấy mọi chuyện sẽ chẳng lành, tức thì vội vàng chạy tới che chắn trước A Bạch, lớn tiếng nói: "Cha, ngươi không được ức hiếp A Bạch"

Vương Nguyên đen mặt lại: "..."

Con gái ngốc, ngươi làm vậy là hại chết phu quân tương lai của ngươi rồi!

Rắc~

Tiếng kêu răng rắc vang lên, tách trà vừa mới uống cạn đã bị Lý Thuần Quân bóp thành nát bột phấn, doạ cho những người ở đây vô thức nhảy dựng lên. Tiếp đó họ chỉ thấy hắn không nói nửa lời liền đứng dậy, lạnh lùng thẳng bước ra sân ngoài.

"Theo ta"

Hắn chỉ nói đúng một câu như vậy.

A Bạch, Vương Nguyên, Quân Bất Hối vội vàng đuổi theo, nhưng họ lại hoàn toàn không dám mở miệng hỏi thăm bất kì điều gì, chỉ có thể yên lặng quan sát và làm theo những gì Lý Thuần Quân yêu cầu.

Thấy Lý Thuần Quân trở nên lạnh lùng như vậy, ngay cả Vương Nguyên cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng không chỉ sợ, nàng lại còn cảm thấy rất thích thú với hắn của hiện tại.

Đứng giữa sân rộng, Lý Thuần Quân ném thẳng về phía A Bạch một thanh kiếm gỗ mun, chậm rãi cất lời: "Nội dung kiểm tra rất đơn giản: Đánh bại ta"

"Nếu không làm được, đừng mong được ta ủng hộ cho mối duyên này"

"Cha! Người quá đáng!" Quân Bất Hối bất mãn kêu lên một tiếng, nhưng nàng đã im bặt ngay sau đó bởi ánh nhìn đáng sợ của Lý Thuần Quân.

"Quay về ta sẽ trừng phạt ngươi sau, đừng có lớn gan làm loạn"

Quân Bất Hối bị doạ sợ, liền chạy vội đến bên cạnh mẹ mình định cầu cứu.

"Ha... Ha... Thật khó cưỡng mà..."

Mắt thấy mẹ mình da thịt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, Quân Bất Hối liền biết mẹ mình đã lên cơn. Thế là nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, không có chỗ dựa, chỉ có thể bất lực đứng xem.

A Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thuần Quân, mặt mày xám như tro tàn.

"Sao? Chẳng phải ngươi đã nói tình yêu của ngươi là hoàn toàn chân thành sao? Hay đó chỉ là lời nói suông với tấm da mặt dày đây?" Lý Thuần Quân cười lạnh.

"Ta..."

Không đợi A Bạch nói hết câu, Lý Thuần Quân đã khởi xướng tiến công chớp nhoáng.

Thanh kiếm gỗ trong tay sẽ không thể làm yếu đi thứ chiến ý của một lão tướng đã từng đắm mình trong núi thây biển máu. Kết quả là chỉ sau một kiếm đầu tiên, Lý Thuần Quân đã bức A Bạch phải lùi lại mấy thước, hai tay tê tái, suýt chút đã đánh rơi thanh kiếm gỗ trên tay.

"Cầm kiếm còn không chặt mà cũng muốn lấy con gái ta? Ngươi yếu như vậy, sau này lấy gì bảo vệ cho nàng?" Lý Thuần Quân một vẻ cực kì khinh thị A Bạch.

"Nhạc phụ, ta sẽ cố gắng!" A Bạch sợ hãi, vội vàng đưa ra lời hứa hẹn.

"Cố gắng?"

Chẳng biết vì lí do gì mà câu nói này của A Bạch đã triệt để đun sôi máu điên của Lý Thuần Quân. Tuy hắn vẫn không nói lời nào sau đó, nhưng khí tràng áp đảo đã bắt đầu toả ra, để Quân Bất Hối, Vương Nguyên, A Bạch đều run lên.

"A Bạch! Mau chạy đi!" Quân Bất Hối lớn tiếng kêu lên.

Nhưng đáng tiếc, đã muộn.

"Thì ra, gia hoả nhà ngươi từ trước đến giờ đều không hề cố gắng... Ngươi không cố gắng mạnh lên để bảo vệ con gái ta, đó là cách mà ngươi thể hiện tình cảm với nàng sao? Đó là cách mà ngươi yêu nàng sao?" Lý Thuần Quân lãnh khốc cười một tiếng, ma khí xuất thể xung thiên, tung hoành ngang dọc đất trời: "Quả nhiên, đám quý tộc các ngươi chỉ được cái hứa suông!"

Oanh~

Không thèm giữ lực, Lý Thuần Quân trực tiếp đánh A Bạch bay thủng vách tường. Tương quan lực lượng giữa hắn cùng A Bạch căn bản không hề thuộc về một cái thứ nguyên... Thế nên, A Bạch đã sớm bị đánh đến không còn sức hoàn thủ.

Tiếng xương cốt bị đánh gãy cứ vang lên liên tục, mà A Bạch cũng không ngừng thổ huyết, sắc mặt tái xanh, người đầy máu đỏ, y phục tả tơi, trông thê thảm không sao nói hết.

Đừng nói Quân Bất Hối, ngay cả Vương Nguyên cũng đều có chút không nỡ nhìn. Nhưng mặc cho Quân Bất Hối có kêu gào như thế nào, Lý Thuần Quân vẫn để ngoài tai, không có nửa điểm đếm xỉa hay dao động.

— QUẢNG CÁO —

Có lẽ sau lần này con gái sẽ giận hắn thật lâu... Nhưng vì tương lai của nàng, hắn đành chấp nhận như vậy.

"Ngươi trượt, cút đi" Lý Thuần Quân lạnh lùng quay lưng đi, chỉ để lại đúng một lọ thuốc hồi phục trên mặt đất: "Ta ghét nhất những kẻ chỉ nói mà không làm, và ngươi hoàn toàn không xứng đáng để ở bên cạnh con gái ta"

Cũng may vì thứ Lý Thuần Quân đang sử dụng là kiếm gỗ, bởi vì nếu là kiếm thật mà nói... Kết cục của A Bạch không phải chỉ là bị đánh bầm dập đâu. Ít nhất là phải bị mất đi một cái gì đó trên cơ thể.

Lý Thuần Quân bình thường vốn rất điềm đạm văn tĩnh... Nhưng một khi đã liên quan đến tương lai và hạnh phúc cả đời của con gái hắn, hắn sẽ thay đổi, hoàn toàn nghiêm túc suy xét sự việc.

Một sự nghiêm túc đến cực đoan.

Trong hố đất, A Bạch gượng dậy chồm lấy lọ thuốc uống vào, thương thế cũng từ đó nhanh chóng khôi phục đi vài phần. Nhưng mà, ánh mắt của hắn giờ đây đã không còn chứa đựng sợ hãi cùng bất lực, mà lại là một đóm lửa rất kì lạ.

Bịch~

"Nhạc phụ, chúng ta tiếp tục"

Lý Thuần Quân xoay đầu lại nhìn A Bạch, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng cũng rất nhanh thôi, sự ngạc nhiên đó đã biến mất, biểu lộ cấp tốc trở về vẻ lãnh khốc: "Ngươi sẽ chết đấy, không phải đùa đâu"

Lau đi vệt máu trên khoé miệng, A Bạch dùng kiếm gỗ chống đỡ thân hình liêu xiêu. Chỉ việc nhìn tư thế đứng của hai người thôi thì người ta đã đoán được kết quả, nhưng A Bạch sống chết vẫn không chịu bỏ cuộc: "Ta không muốn rời xa nàng, đánh chết cũng không"

Lý Thuần Quân: "..."

"Vậy thì ta liền không ngại toại nguyện cho ngươi"

Kiếm gỗ lại lần nữa được bao trùm bởi ma khí, Lý Thuần Quân chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục tẩn A Bạch một trận.

Mười mấy canh giờ đẫm máu cứ thế trôi đi. Lý Thuần Quân đánh A Bạch từ sáng sớm đến tối mịt, thậm chí còn lắm lúc đã suýt chút đánh chết đối phương.

Nhưng mà, không biết A Bạch đã uống trúng thuốc gì mà vẫn cứ kiên cường không chịu bỏ cuộc. Điều này dẫn đến Lý Thuần Quân có chút không hiểu thấu.

"Ta đã cho hắn ta uống cái gì vậy?" Lý Thuần Quân không nhịn được tự hỏi.

"Phu quân, ngươi quá nặng tay rồi, mau dừng lại đi" Vương Nguyên đến đây đã không nhìn được nữa, thanh âm đau xót kêu lên: "Ngươi mau nhìn con gái của ngươi đi, nàng đã sớm khóc mệt đến ngất đi rồi..."

"Ha... Muốn lừa cha ngươi ư? Còn khuya nhé!" Lý Thuần Quân nhếch miệng cười khẩy nhìn con gái: "Đừng tưởng là ta không biết ngươi đang giả ngất. Ngươi hãy còn non lắm, con gái của ta à"

Quân Bất Hối: "..."

Sao cha ta lại lựa đúng lúc này mà trở nên sắc sảo đến lạ thường như vậy?

"Được rồi, mau đến đỡ hắn dậy đi, ta mệt rồi, về nghỉ đây" Lý Thuần Quân trực tiếp ném kiếm gỗ qua một bên, tiêu sái bỏ đi.

Thật khó để có thể liên hệ một tên hung thần vừa suýt chút giết con rể với một tên mỹ nam tiêu sái anh tuấn như thế này.

Thấy hắn dứt khoát bỏ đi, cả Vương Nguyên, Quân Bất Hối liền không khỏi mừng rỡ ra mặt. Các nàng chạy vội tới, tay cầm theo lọ tiên dược đắt tiền định chữa trị cho A Bạch...

Nhưng khi đến nơi, các nàng đã nhanh chóng nhận ra một sự thật rằng tiên dược hẳn là cũng không còn bao nhiêu tác dụng với tên này nữa.

Tứ chi bị chém đoạn, thậm chí có một số chỗ còn suýt chút đứt lìa. Cả mặt mũi, da thịt đều bị đánh nát thành từng mảng thịt vụn hoà lẫn với đất cát, máu tươi khô quắt lại thành màu đen trên quần áo, trông vừa thê thảm lại vừa thiểu não.

"Cái này... Nan giải thật" Vương Nguyên bị thứ thương thế này hù doạ, nhất thời không biết phải nói gì cho phải: "Ta không hề biết cha ngươi còn có bộ mặt tàn khốc như thế này... Xem ra từ trước đến giờ ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về hắn"

Quân Bất Hối yên lặng cho A Bạch uống tiên dược, cố gắng giúp hắn chữa trị vết thương.

"Phu quân, ngươi cảm thấy thế nào?" Vương Nguyên quay đầu lại, không đầu không đuôi đột nhiên hỏi Lý Thuần Quân một câu như vậy.

"Ta sẽ cân nhắc" Lý Thuần Quân cũng đáp lại một cách đầy khó hiểu.

Bất quá... Có lẽ về sau A Bạch sẽ không phải tao ngộ thảm cảnh tra tấn kiểu như này nữa.

Chắc vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi